... một thanh xuân xám xịt.
Nếu phải miêu tả về ba năm Cao trung của tôi thì chỉ cần chừng đấy thôi.
Tới giờ tôi vẫn còn hối hận về quãng thời gian đó.
Nếu lúc đó tôi làm vậy thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Lúc nào trong đầu tôi cũng nảy ra những viễn cảnh tiện lợi như thế.
Lúc còn học sơ trung, tôi là cái loại người mà người khác thường miêu tả bằng từ “u ám”.
Hồi đó tôi là thành viên của câu lạc bộ về nhà, đến một đứa bạn còn chả có chứ đừng nói đến bạn gái, vì thế nên lúc nào tôi cũng lẻ loi một mình.
Tôi rất ghen tị. Ghen tị với lũ là tâm điểm của lớp học, những đứa lúc nào cũng có thể cười đùa thoải mái. Ghen tị với những cậu bạn lúc nào cũng ở lại sau giờ học lại để ve vãn với cô bạn mà tôi thầm nghĩ là dễ thương.
Vì thế nên khi trở thành học sinh Cao trung, tôi cũng mong rằng mình sẽ trở thành một người như vậy.
Quyết tâm có được một thanh xuân rực rõ bảy sắc cầu vồng của riêng mình, tôi đã cố gắng để ra mắt tại trường Cao trung.
Và rồi, mọi nỗ lực của tôi đều thất bại hoàn toàn.
Thú thật thì, tình trạng của tôi bây giờ có tốt hơn so với hồi trước. So với hồi sơ trung, lúc mà tôi không hề có đứa bạn nào, thì bây giờ tôi hoàn toàn bị tẩy chay luôn. Mọi người đều giữ trong lòng không ít ác cảm với tôi.
Tôi biết mà, tất cả đều là lỗi của tôi hết. Lúc đầu thì mọi chuyện đều ổn. Không, phải nói là rất ổn ấy chứ. Vì thế nên tôi đã có phần hơi đắc ý một chút, và đó cũng là lý do khiến cho mọi chuyện thành ra thế này.
“Xin lỗi nhé, Natsuki. Tớ không thể che chở cho cậu nữa rồi. Mà quan trọng hơn là - tớ giận cậu.”
Tôi vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc quyết định ấy, cái khoảnh khắc mà câu nói đó vang lên trước mặt tôi.
Tôi là đồ ngốc, thế thôi.
Vì vậy nên từ đó đó về sau, tôi đã rất cố gắng để làm hài lòng người khác.
Thế nhưng, tôi biết rằng đã đánh mất lòng tin thì rất khó để lấy lại.
Cuối cùng thì thanh xuân rực rỡ bảy sắc cầu vồng cũng chỉ là hão huyền mà thôi, và tuổi trẻ của tôi cứ như vậy mà kết thúc trong xám xịt.
Tôi không thể nào quên đi nỗi hối hận kia được.
Chắc là sau này vẫn cứ thế, đến lúc xuống mồ vẫn không thể dứt được.
Mùa đông năm 4 đại học.
Tôi tự giễu bản thân, không biết đã bao nhiêu năm trôi qua rồi.
Tôi châm lửa cho điếu thuốc đang ngậm trong miệng rồi từ từ nhả khói.
Khi nhận ra thì tôi đã trưởng thành rồi.
Khi lên đại học, do đã rút kinh nghiệm từ hồi Cao trung, nên tôi đã kết bạn một cách an toàn. Tôi chán ngấy việc cứ phải giả vờ làm người hoà đồng rồi lại thất bại rồi, thế nên tôi chỉ chơi với một nhóm bạn nhỏ đủ để đôi khi lại đi nhậu thôi. Nếu bạn hỏi tôi có hài lòng không thì tôi cũng chả biết phải trả lời thế nào, nhưng thế này cũng không tệ. Cũng tốt đấy chứ.
Tôi đã thành công nhận tín chỉ tốt nghiệp mà không mắc phải vấn đề gì, và phần luận văn tốt nghiệp của tôi cũng đang rất suôn sẻ.
Tôi cũng đã đi kiếm việc làm và đã được một công ty xây dựng rất có triển vọng nhận vào.
Nếu cứ thế này thì tôi sẽ có thể tốt nghiệp một cách bình thường, có công ăn việc làm bình thường và sống một cách bình thường. Tôi chẳng ghét như thế đâu. Được sống một cuộc sống bình thường đã là hạnh phúc lắm rồi.
... thế nhưng, cả đời này tôi sẽ không thể nào ngừng tiếc nuối về thanh xuân.
Ba năm Cao trung xám xịt. Chỉ khi đã trôi qua rồi thì tôi mới nhận ra chúng quan trọng đến nhường nào.
Người ta nói rằng bạn có thể bắt đầu thay đổi từ bây giờ. Tôi cũng nghĩ thế.
Nhưng cho dù bây giờ có thay đổi thì tôi cũng chẳng thể lấy lại được những gì mình đã đánh mất.
Nếu thứ tôi muốn là tuổi trẻ rực rỡ bảy sắc cầu vồng thì tôi chẳng thể nào có được nó nữa rồi.
Nhưng dù vậy thì cuộc sống vẫn sẽ cứ tiếp diễn. Thời gian sẽ kéo tôi đầy cố chấp của quá khứ tiến lên phía trước.
Thế nên tôi phải tiếp tục sống.
... nghĩ vậy, tôi liền cười khổ.
Không phải là tôi bế tắc đến nỗi muốn chết đâu.
Đây chỉ là buồn phiền thường ngày thôi.
Nếu như thanh xuân không như mình mong muốn thì hối hận âu cũng là lẽ thường tình.
Ừ, tôi biết.
Thế nên, đúng vậy. Tôi chỉ có một mong muốn nhỏ nhoi muốn gửi tới Chúa.
Nếu được thì, hãy cho con thêm một cơ hội để làm lại thanh xuân lần nữa.