Yolooo, Transdessu!!
Đó!!! Xong rồi đó!! 500 ae đọc xong để lại cmt, đánh giá và thả tim cho mình có động lực dịch tiếp nhoaaa~~~~
Có gì góp ý thì cứ cmt ở dưới
-Thân-
--------------
23. Thương mại
“Nhân tiện, William-kun, nếu cậu đang rảnh thì ta muốn nhờ cậu giúp một việc. Tất nhiên là ta sẽ trả công.”
Đó là điều đầu tiên Louran nói khi bước đến phòng William. Mặc dù William vừa kiềm nén bản thân trong trận chiến tiềm thức, nhưng ý thức của cậu đã kịp quay lại nơi cậu ấy đang trú ngụ, dinh thự nhà Teirah, Arkas.
Bên cạnh đấy, Karl đang bận bịu với tiểu đội, nên hiện tại anh ta không có đây.
“Ngài nói công việc ạ?”
William chỉ có kiến thức căn bản về trang sức. Cậu thực sự chưa học qua một trường lớp nào.
“Đây là một công việc cần một người biết đọc, viết và làm toán. Nhưng mà đáng buồn thay, ở Arkas có rất ít người như thế.”
William cũng đang chẳng có gì để làm. Cậu đang nghĩ về việc đi gặp Kail hay ghé nhà Havella, nhưng mà có vẻ công việc này sẽ giúp cậu giết thời gian. Đây là lựa chọn sẽ giúp William học được nhiều thứ nhất.
“Trong trường hợp đó, tôi sẽ giúp ngài.”
Công việc mà người giàu làm. Đây là một cơ hội lí tưởng để cậu có thể học hỏi từ những người giàu kinh nghiệm.
“Câu hỏi đâu tiên. Cậu nghĩ ‘chúng tôi’ làm ra tiền bằng cách nào?”
Giữa lúc chiếc xe ngựa chở bọn họ đến công ty, Lauran hỏi William.
“Ý ngài ‘chúng tôi’ là công ti của ngài?”
“Không, ý ta là cả cái ngành này.”
Toàn bộ ngành thương mại này. Nếu chỉ phải trả lời chung chung, thì câu hỏi này là để kiểm tra William, người đã có kinh nghiệm, kiến thức trong kinh doanh.
“Dạng phổ biến nhất của kiếm tiền là biến những thứ vô giá trị thành vàng. Việc tiếp theo chúng ta có thể làm ra tiền là sản phẩm nông nghiệp. Bằng cách nhập khẩu và xuất khẩu, chúng ta sẽ tạo ra lợi nhuận và kiếm thêm tiền. Gần đây, các nước có nguồn nước dồi dào đã xuất khẩu nước và bán cho các nước ở hoang mạc. Và lúc đó, chỉ cần tăng giá lên một chút. Còn nữa, rèn sắt thành kiếm, hoặc vật liệu, chúng có thể bán được giá cao hơn là chỉ đơn thuần là bán sắt.”
Thỏa mãn, Louran gật đầu.
“Hoàn toàn chính xác. Kinh doanh chính là làm những thứ tương tự như cậu nói, hoặc đúng hơn, là kết hợp tất cả những thứ trên. Bất kể cậu kinh doanh cái gì, mấy thứ trên sẽ không thay đổi. Mua rẻ bán đắt. Đó là châm ngôn mà mọi nhà thương gia đều nằm lòng.”
Louran dừng lại một chút trước khi tiếp tục…
“Vậy thì, tại sao công ti ta có thể mua rẻ? Làm thế nào để kiếm chác trong phí vận chuyển và phí lao động gián tiếp? Cậu biết không?”
Louran hỏi William. Đây cũng là một phần cơ bản của thương mại.
“Tận dụng tối đa sự khác biệt về giá cả ở các địa điểm khác nhau và giá trị gia tăng của các dịch vụ, và dự trữ sản phẩm với số lượng lớn, tôi đoán vậy.”
“Hoàn hảo. Mọi người thường bỏ qua phần đấy. Giống như cậu nói, sự khác biệt về giá cả và khả năng nâng giá dựa vào phí dịch vụ, bọn ta mua đá quí ở những vùng có chất lượng tốt nhưng rẻ, mài thành hình dạng, biến chúng thành trang sức, thêm phí dịch vụ và bán. Tiền thu được sau khi bán, tiền từ phí dịch vụ và phí vận chuyển trở thành lợi nhuận. Đây là cách dòng tiền chảy. “Bọn ta”, các công ty liên kết với nhà Teirah sau đó có thể mua nhiều sản phầm hơn từ cùng một nơi, và nhờ đó, chi phí được giảm bớt do việc đặt hàng số lượng lớn.
“Nhưng mà, liệu chúng ta có thực sự cắt giảm chi phí được như vậy không?”
Louran trả lời câu hỏi của William cùng với một nụ cười.
Khi nào làm cậu sẽ hiểu thôi. Cậu sẽ hiểu nền tản của giao dịch, và cũng như số tiền thực sự chúng ta có thể kiếm được.”
Louran có vẻ rất tự tin. Có thật là ông ta làm ra nhiều tiền đến mức đó?
“Đây là điều mà cậu chưa cần biết, nhưng có một điều mà cậu không bao giờ được làm trong kinh doanh đá quý; một thứ mà cậu không bao giờ được phép làm.”
Louran nhìn vào William. Có điều gì đó mà William cần phải biết trước khi cậu làm công việc này. Mắt của Louran có vẻ bớt đi vẻ hào hứng lúc ban đầu. William bắt đầu trở nên hơi đơ cứng.
“Đó chính là hạ thấp giá trị mặt hàng. Ngược lại, cậu phải tăng nó lên. Những gì mà người ta muốn là đá quí có giá trị cao chứ không phải là một viên đá lấp lánh rẻ tiền. Những gì chúng ta bán không phải là nhu cầu căn bản của mỗi người. Càng không phải món ăn hay đồ dùng. Nếu không thì mọi thứ sẽ vô nghĩa, khi mà người khác đã nghĩ rằng nó không đáng giá, trò chơi sẽ kết thúc. Điều này cũng đúng với viên đá cậu đang đeo ở cổ, hãy nhớ lấy.”
Không được hạ giá xuống. Đây là một nguyên tắc bắt buộc, theo như Louran nói. Thêm một lần nữa, Louran lại phải nhún nhường trước Louran. Tuy nhiên, nếu có thể giúp được Louran, William có thể sẽ được tin tưởng giao cho những vị trí quan trọng. Hơn nữa, đây chính là ý của Louran khi yêu cầu William một công việc. Bằng chứng là Louran đã dạy cho William nguồn gốc của dòng chảy thương mại.
“Giờ thì chúng ta cũng sắp đến rồi.”
Cỗ xe ngựa dừng lại và cả hai bước ra ngoài. Đây là khu vực sầm uất nhất của Arkas, nơi mà được kiểm soát bởi công dân hạng nhất. Bởi vì nơi đây cấm những người bình thường bước chân vào, và vì Louran mở công ty, đâu trở thành nơi thích hợp nhất.
Nơi mà tiền chảy về nhiều nhất ở Arkas cũng chính là quận này.
Ở đây, ngoại trừ địa vị ra, tiền kiểm soát mọi thứ. Chính vì thế, ngay lúc Louran rời khỏi cỗ xe, bầu không khí xung quanh lập tức thay đổi. Nhiều ánh mắt hướng về họ.
“Chào buổi sáng, ngài Teirah.”
“Chào buổi sáng.”
Họ đáp lại những người đang xếp thành hàng bằng một lời chào vội vã. Louran bảo William tới.
“Tới đây William-kun.”
Vừa bước vào tòa nhà, sự choáng ngợp ngay lập tức chiếm lấy William. Một sự sang chảnh không cần thiết tại nơi làm việc.
“Dạy cậu ta cách mọi thứ hoạt động ở đây.”
“Đã hiểu.”
Louran để William lại ở văn phòng của một nhân viên.
“À, còn nữa, ta đang nghĩ đến việc để cậu ấy làm chủ tịch. Hướng dẫn cậu ấy cẩn thận.”
Mọi thứ trở nên náo động. Ánh nhìn của tất cả mọi người đều hướng về William. William nhìn Louran bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Một ngày nào đó, Karl sẽ vượt qua ta. Và thanh kiếm của nó, cậu, không ở những vị trí thế này, thì làm sao mà giúp được nó, đúng chứ? Cũng không khó lắm đâu. Nếu có ý tưởng gì mới, thì cứ thảo luận với ta. Từ ngày hôm sau, cậu sẽ trở thành chủ tịch.”
Louran đã quá hào phóng với William. Hào phóng đến quá mức. Chắc chắn đây là một cái bẫy. Càng không thể tránh được cái bẫy này. Bởi vì William đã chọn con đường trở thành thanh kiếm của Karl để làm vỏ bọc. Nhưng cậu đã lún quá sâu vào nó. Khi nhận ra, thì xung quanh William đều là những xiền xích đang trói buộc cậu.
“Cố gắng hết sức. Làm nhiệm vụ của cậu ở văn phòng này, công việc của cậu là suy nghĩ và cảm nhận những gì các công ty liên kết với nhà Teirah thiếu và những gì có thể trờ thành điểm mạnh.
Cuối cùng William cũng nhận ra mục đích của Louran. William dự định sẽ ném Karl sang một bên khi mà cậu có quyền lực. Nếu có quyền lức và địa vị, cậu sẽ không phải trờ thành cái bóng. Kế hoạch của cậu là lợi dụng tất cả những người như Karl sau đó đạp họ qua một bên và đứng lên tất cả.
Ngài Teirah đưa cho mình những ân huệ này để mình không thể cắt đứt khỏi Karl. Nếu mình trở thành chủ tịch của công ty liên kết với nhà Teirah, ông ta sẽ nhìn thấy được mối quan hệ giữa mình và Karl. Tới thời điểm mình giành đủ quyền lức để làm những điều mình muốn, cả xã hội sẽ không tha thứ cho mình nếu mình cắt đứt với Karl. Hiểu rồi, vậy ra đây là cách đánh bài của ông ta.
Không có cách nào để William từ chối yêu cầu này. Từ chối lời đề nghị tốt thế này chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này cả, và trong hoàng cảnh hiện tại, chắc chắn đây sẽ là một điểm yếu của William. Và cuối cùng, đây sẽ là điểm mà Louran sẽ khai thác.
Thật à… Chỉ với một nước cờ, tay mình đã bị trói
Cũng phải thôi, ngài Louran đã ở một đẳng cấp khác. Ông ta quản lí cả một tập đoàn, làm ra rất nhiều của cải. Hiển nhiên rằng ông ta không phải hạng thường.
Trước mắt thì mình cứ nghe lời ông ta đã. Như thế sẽ tốt hơn.
William cứ như cá bị cuốn vào dòng chảy. Hơn nữa, điều có thể làm bây giờ là đưa ra lựa chọn tốt nhất. Đến khi William đủ quyền lực để tạo ra một dòng chảy khác, cậu sẽ cho Louran thấy mình có thể làm được những gì.
“Đầu tiên, tôi sẽ dạy cậu cách sử dụng sổ kế toán.”
“Xin hãy chăm sóc tôi.”
“… Nhìn số tiền họ kiếm được này…”
Sau khi lướt sơ qua sổ kế toán, William làm một biểu cảm ngạc nhiên. Cậu bắt đầu nghĩ rằng có ổn không khi có người là ra nhiều tiền đến mức này, và liệu giá thành của đá quý dạng nguyên thủy có rẻ quá không.
William nhìn lại viên ruby đang treo trước ngực mình.
Mày… Nếu không phải là nhờ cách mày xuất hiện trên thị trường, mày sẽ rẻ một cách ngạc nhiên.
Đặt một mức giá. Một lần nữa, William nhận ra các công ty trang sức thật sự là những kẻ thao túng, và mọi người sẽ phải trả tiền cho cái vẻ bề ngoài.