Yo lô, trans đây!!!
Mình đang bận nên lần trước không kịp ra đủ chữ nên bay màu. Mong ae ủng hộ!!
----------
Những người hầu của dinh thự Teirah nồng nhiệt đón tiếp 2 người trở về, sau khi đã bị ướt đẫm toàn thân. Họ lau qua người bằng khăn tắm, rồi yên vị bên cạnh lò sưởi. Làm nóng người bằng một cốc sữa ấm. Sau khi hoàn thành xong cốc sữa của mình, mỗi người đi mỗi hướng khác nhau.
Một người trở về phòng để may quần áo cho bạn.
Một người trở về căn phòng mà cậu ấy đang được cho mượn.
“Willian-kun. Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”
“Tất nhiên rồi.”
Willian vừa bước vào phòng. Ở bên kia cánh cửa, ngài Louran Von Teirah đang đứng trước cửa phòng. Không có bất kì ý định nào muốn vào trong, ngài ấy dựa vào cửa.
“Cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ Lutogarde cả ngày hôm nay. Cảm ơn cậu rất nhiều.”
“Không, khi nghĩ rằng ngài đã giúp đỡ tôi trong mọi việc, thì đó cũng là việc hiển nhiên thôi.”
“Ahaha, thật không?”
“Dạ vâng.”
“Lutogarde sở hữu những suy nghĩ rất sắc bén. Với năng lực như vậy, nếu là đàn ông, con bé sẽ rất hữu dụng.”
Bầu không khí xung quanh Louran bỗng dung thay đổi.
“Mọi điều con bé nói đều đúng. Ta sẽ không phủ nhận điều gì. Cậu đang bị lợi dụng bởi nhà Teirah, và cậu cũng đang lợi dụng nhà Teirah chúng tôi. Đây là tình huống đôi bên cùng có lợi cực kì đơn giản. Một mối quan hệ cộng sinh. Nhưng hãy dẹp cảm xúc cá nhân sang một bên. Đây là công việc. Công tư phân minh. Miễn là điều này được duy trì, ta vẫn sẽ đặt [Kỳ vọng] vào cậu. Và chắc chắn ngược lại, ta cũng mong cậu trả lời [Kỳ vọng] của ta.
Ngay cả một Louran nhẹ nhàng như thế này cũng có vỏ bọc cho riêng mình. Điều đó cho William thấy, giấu diếm là không cần thiết nữa. Bên dưới vỏ bọc hoàn hảo, là một Louran đầy mưu mô, quyền lực và khó đoán đoán.
“Tôi hiểu.”
William chỉ có thể nói vậy. Chắc chắn, dù có nói gì bây giờ cũng không thể thắng được. Sẽ chẳng sao nếu cậu bị cuốn vào một cuốn chiến mà không thể thắng. Miễn là cậu không đánh, thì chắc chắn không thể thua.
Cũng nhờ vào cái mặt nạ cậu đang mang, ngạc nhiên thay, William đã cố gắng kìm nén bản thân, tránh lao vào
một trận chiến mà cậu không thể thắng. Cậu đã có thể bình tĩnh đánh giá tình huống. William không biết rằng mình đã trở lại sau vài ngày tâm trí cậu bị hỗn loạn.
“Cũng chẳng sao nếu mình thắng vào lúc khác. Chiến thắng cuối cùng mới quyết định tất cả.”
Một nụ cười đầy u ám đang hiện lên trên khuôn mặt William. Louran, người đang ở bên kia của cánh cửa, chắc cũng đang có biểu cảm tương tự. Đây không còn là mối quan hệ cộng sinh nữa, đây là mỗi quan hệ mà cả hai đều sẵn sàng hủy diệt người kia với mục đích của riêng mình.
Cuối cùng thì ai sẽ là người bị nuốt chửng?
Đêm nay là lần đầu tiên cậu sử dụng chiếc mặt nạ, và cậu đã có một giấc mơ.
Một cậu bé tóc đen tuyền đang ngồi ôm lấy chân của mình và khóc. Xung quanh cậu bé là hằng sa số những thi hài đang cố gắng gọi mời cậu đi cùng họ, với những cách tay trực chỉ muốn bắt lấy cậu và lôi cậu đi. Tràn ngập tức tối, cơ thể của họ cháy dần trong căm thù. Ở giữa cơn lốc hận thù đó, cậu bé khóc.
Chỉ có duy nhất một người, hay chính xác hơn là một thi hài đang cố gắng bảo vệ cậu.
“Không sao đâu, ổn rồi. Không phải lỗi của em đâu.”
Một người con gái nói với cậu bằng giọng trìu mến. Cô gái có cùng màu tóc và màu mắt với cậu.
“Thật chứ? Không phải lỗi của em à?”
Cô gái đã chết này nhẹ nhàng gật đầu, đi kèm với đó là một nụ cười đầy trìu mến. Những tiếng la ó nổi lên xung quanh. Kể cả những giọng nói đầu oán hận tưởng chừng như cũng muốn đè nát họ, nhưng cô gái lại đứng chắn giữa cậu bé và những thứ đó, cố gắng bảo vệ cậu bằng tình thương.
William, người đang đeo mặt nạ, chỉ đơn giản là đang đứng nhìn. Lúc đầu, nhìn họ trông như đây là một cảnh tượng trong phim titanic phiên bản lỗi, nhưng…
“…nhìn” [note19696]
Nhưng với William Rivius… với Al, đâu mới là sự cứu rỗi? Đâu mới là lựa chọn khả thi? Là cô gái? Những cái thi hài chết chóc? Sự hủy diệt? Đâu mới là sự cứu rỗi? Lòng căm hận hay tình yêu?
“ĐỪNG CÓ ĐÙA NỮA!!”
William vươn tay ra. Cô gái tóc đen nhìn cậu và mỉm cười. Những bộ thi hài bắt đầu chuyển hướng sang cậu thay cho cậu bé.
“Argg T-Tôi…!”
Từng đợt đi xác sống đổ dồn về cậu. Khi ý thức cậu không cầm cự được lâu nữa, vừa kịp lúc, cô gái tóc đen tiếp cận William. Giống như lúc bảo vệ cậu bé, cô ấy cũng bảo vệ cậu khỏi giữa cơn lốc của những oán giận; cô ấy bảo vệ cậu khỏi những thi hài chứa đầy giận dữ mà chắc chắn sẽ đốt cháy thân thể cậu.
“…”
“Nee-san!”
Đột nhiên, thế giới của William bỗng đảo lộn.
“Hah, hah, hah, hah…”
Một cơn ác mộng. Một giấc mơ kì lạ đến nỗi cậu không biết đó có phải ác mộng không nữa.
William ra khỏi giường. Cậu có thể nhìn thấy bản than mình thấm đẫm mồ hôi và bộ quần áo xộc xệch của mình qua gương.
“Ực”
William nuốt nước bọt. Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra, hay có chứa đựng ý nghĩa gì không, kể cả có thì cậu cũng không hiểu gì. Tất cả những gì cậu có thể cảm nhận được là cảm giác hạnh phúc cứ lâng lâng theo một cách hỗn độn.
“… Nhìn mình lúc này chả khác gì cái giẻ.”
William đưa cách tay mình đến chỗ cái mặt nạ. Chắc chắn cậu sẽ không bao giờ cho người khác thấy được khuôn mặt này của mình. Bởi vì cậu đang đóng vai William Rivius, người mà đang không phải gặp bất kì vấn đề nào.
“…”
William nhìn thế giới qua chiếc mặt nạ. Tầm nhìn của cậu bị giới bạn; với mọi thứ bên ngoài được bảo phủ bởi bóng tối và tất cả được giới hạn bằng một ranh giới mong manh, cuối cùng thì William cũng trở về trạng thái bình thường.
“..Fuh.”
William lấy lại sự bình tĩnh vốn có. Cậu cần phải theo sát lịch trình thường ngày. Cố gắng di chuyển cơ thể nặng nề của mình, cậu đứng dậy.
“Thật sự, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?”
Ngạc nhiên bởi trạng thái sắt đá của mình đang bị lung lay, cậu ngẩn đầu lên, mang theo vẻ khó hiểu và rời khỏi phòng của mình.
Ngay từ lúc này, William không biết rằng mình phải đối mặt với cơn ác mộng này mãi mãi về sau.