Ayoooo~~~
Sorry mọi người nha. Do Tết nên tui hơi lười tí nên giờ mới ra chap mới được. Thanks mọi người đã ủng hộ.
- Thân -
--------------------
Vùng núi hiểm trở phía Tây Nam Arcadia. Nơi đây là vùng tiếp giáp của Arcadia với một vương quốc nhỏ có tên Taiyar. Có người thắc mắc rằng tại sao đất nước nhỏ như vậy lại giáp với một trong bảy vương quốc lớn, hơn thế nữa chính xác là do Arcadia lớn tới nỗi có tiếp giáp với rất nhiều đất nước như thế. Kể cả chệnh lệch lớn về sức mạnh quân sự, nhưng Arcadia không thể nào kiểm soát hết được các vùng lân cận.
Đối với Taiyar, mức độ quan tâm của Arcadia dành cho vùng đất này là không cao. Chính vì vậy, mà họ thường xảy ra những vụ giao tranh. Không, đúng ra là đã từng như thế…
“Bây giờ thì, xuất phát thôi. Hai người cậu bảo vệ Karl-sama; còn lại để cho tôi.”
Đó là một nhóm những người mặc bộ đồ màu xanh, được ngụy trang đầy bụi bẩn. Từ khoảng cách gần, bọn họ không khác những cục đất di chuyển với sự đồng bộ tuyệt đối. Cởi bỏ trang phục hóa trang của họ, cùng nhau tuột xuống dốc.
“Cái---!?”
Đó là một đòn phản kích bất ngờ từ trên cao. Khi mà kẻ định nhận ra, thì đã quá muộn. Hai bên cánh của đội hình địch đã bị tập kích.
“Hyu~~”
Quân địch hoàn toàn bị vô hiệu hóa. Thêm vào đó…
“Orah!”
Ngoại trừ người đang dẫn đầu, tất cả đều được trang bị giáo dài. Họ có lợi thế vùng địa hình cao, lợi thế về trang bị cũng đóng vai trò quan trọng trong chiến dịch lần này. Nhanh chóng và hoàn hảo. Công thức cho một trận thắng. Dù sao thì trận chiến…
“Mặt nạ trắng?!”
“Kết thúc rồi.”
… đã kết thúc trước khi bắt đầu.
Số lượng thi hài ở chiến trường biên giới Vương quốc đã tăng lên 10. Trong thoáng chốc, mạng sống của 10 người đã bị quét sạch.
“William! Cậu có sao không!?”
Người đàn ông với mái tóc màu vàng chạy đến là Karl Von Teirah. Còn người đàn ông đeo mặt nạ trắng hướng đầu về phía người đàn ông kia.
“Trông tôi có ổn không?”
Người đàn ông mặt nạ trắng, William Rivius nở một nụ cười sảng khoái và nói một cách mỉa mai. Karl bình tĩnh trở lại, trông anh có vẻ nhẹ nhõm.
“Được rồi, tiếp tục di chuyển nào. Dù sao thì đây cũng là vùng địa hình núi. Chúng ta cần đạt thêm một vài thành tích nữa.”
“So với các trận chiến ở vùng đồng bằng, khả năng vận dụng chiến thuật ở vùng địa hình đồi núi là lớn hơn, đúng không? Bởi vì ảnh hưởng của địa hình đến trận chiến là rất lớn, chỉ cần chiếm được một vị trí tốt là sẽ tại ra sự khác biệt rõ rất trong trận chiến, và vì tầm nhìn ở khu vực này khá hạn chế, nên cậu có thể thực hiện các cuộc tấn công và phục kích bất ngờ đúng không?”
“Cậu đã nghiên cứu kĩ, đúng chứ?”
“Hehe~ Tôi đã làm hết bài tập của William mà.”
“… Nếu có thể, tôi muốn cậu tự giác học tập.”
“…T-Tôi sẽ cố gắng.”
Đây là cuộc nói chuyện mà sẽ đem lại một ấn tượng ngược lại hoàn toàn so với vai trò chủ - tớ cho người ngoài, nhưng cấp dưới của họ đã quen với việc này. Karl là tiểu đội trưởng với William là cố vấn, nhưng mối quan hệ của họ là Karl là người luôn ngưỡng mộ William mặc kệ cho vai vế của họ. Tất nhiên, Karl vẫn sẽ là người đứng trước công chúng, và họ sẽ không vượt qua ranh giới đó. Tuy nhiên, mối quan hệ của họ có chút gì đó là kì khi mà Karl không thỏa mãn lắm về việc mình là người được nổi tiếng.
“Kể cả khi chúng ta cố hạ thêm vài tên nữa, thì trọng những trận chiến ở địa hình như thế này, việc nâng cao thành tích là khá dễ. Mặt trời vẫn còn cao, nên tôi muốn chúng ta cố thêm chút nữa. Ignahts sẽ ở tiền tuyến trong khi Frank bảo vệ trung tuyến. Nếu không có gì bất ngờ thì nếu chúng ta cứ làm theo kế hoạch ngày hôm qua thì sẽ ổn thôi. Karl-sama sẽ ở giữa và ra lệnh và tôi sẽ bọc hậu.
“Đã hiểu.”
Ignahts là một người đàn ông thấp bé nhưng tràn đầy nhiệt huyết. Frank là một người nhẹ nhàng, cao và luôn trầm tính. Cả 2 người đàn ông tài năng này được thu nhận từ các công ty liên kết với nhà Teirah tại thời điểm tiểu đội 10 người này của Karl được thành lập. Kĩ năng dùng kiếm của hạ ở mức tàm tạm, nhưng vi lòng trung thành của họ với Karl, giá trị của họ khác với những người lính còn lại. Tuy nhiên, xét cho cùng thì công ty, gia đình họ đang bị giữ làm con tin nên điều đó cũng hiển nhiên.
Ignahts tiền phong và Frank đi cùng với những người khác. William, người đang bọc hậu, không cho phép tiểu đội di chuyển cho đến khi mọi người đều đã vào vị trí. Nhận thấy ai nấy đều đã sẵn sàng, cậu sẽ đứng yên cho đến khi hình thành một khoảng cách nhất định. Trông thì giống như cậu đang tự cô lập mình, nhưng đối với William, có một tầm nhìn tổng quát từ phía sau đội hình có rất nhiều tác dụng. Thêm vào đó, kể cả khi đối phương bắt được họ, cậu có thể dễ dàng tẩu thoát. Chính vì thế, cậu muốn giữ khoảng cách với cả nhóm. Và cậu cũng có thể có thêm ít thời gian để đi lung tung.
“…Hmph.”
Để giải tỏa, William đá vào đầu của tên tiểu đội trường mà cậu vừa cho về với đất mẹ lúc nãy. Nhìn thấy cái đầu lăn long lóc trên đất khiến William cảm thấy được giải tỏa bằng một cảm giấc kích thích kì lạ và cảm giác tiến gần thêm tới mục tiêu chút ít nào đó.
“Từ trước đến giờ ngươi sống thế nào? Ngươi có hạnh phúc không? Hay bất hạnh? Ngươi đã có vợ chưa? Hay đã có con rồi? Ngươi có nhiều bạn không?”
William không thể cưỡng lại được nụ cười đầy hứng khởi.
“Thật đáng tiếc. Ngươi chết ở đây đồng nghĩa với việc mọi thứ đã kết thúc. Chẳng thể thay đổi được gì dù ngươi có hạnh phúc, bất hạnh, giàu sang hay thậm chí là nô lệ. Ngươi, người đã chết, kẻ thất bại, và ta, ngươi còn sống, mới là kẻ chiến thắng. Đây là cách mọi thứ hoạt động.”
Trong lúc nói những lời đó, cậu giẫm lên đầu người đàn ông. Và trong một khoảng khắc…
“Hmm?”
Một cảm giác chẳng mấy tốt lành chạy qua ngực cậu. Cảm giác như một cơn đau xen lẫn sự tuyệt vọng, buồn bã, nó là một cơn đau không thể miêu tả thành lời.
Hình ảnh William đeo mặt nạ đang được phản chiếu trên con ngươi người đàn ông nhìn tròng trọc vào cậu. Một con quái vật xấu xí. Một con quái thú đáng sợ mang đến cái chết cho người khác, biết bất hạnh thành thú vui tao nhã. Cái “bản thân” đang được phản chiếu trên con ngươi đó có một gương mặt buồn.
“Đây… mới là tất cả mọi thứ, đồ tầm thường.”
Trong khi nói vậy, William dẫm lên trên đầu người đàn ông và nghiền nát nó bằng tất cả sức lực để những ảo ảnh kia biết mất. Cái đầu trở thành không gì ngoài một mớ bầy nhầy gồm những gì còn xót lại của óc và xương sọ. Máu bắt lên tận cằm William, nên cậu lấy tay chùi đi. Ảo ảnh, cùng với cơn đau cùng lúc biến mất. Tất cả những gì còn lại là…
“Cuối cùng thì, thực sự rất tốt… chiến tranh. Cảm giác thực sự rất phần khích khi cái chết luôn thoắt ẩn thoắt hiện, mọi thứ được truyền tải rất đơn giản, và tất thảy mọi thứ cũng đều dễ hiểu.”
Một con quái vật đội lốt người.
Cậu lấy tay che miệng để che giấu một nụ cười. Cậu nhận thức được rằng, nụ cười đó không phải thứ khiến người khác có ấn tượng tốt. Ngược lại, nó đem lại cảm giác khó chịu. Đó là lí do cậu đang cố giấu nó đi.
“Đúng, mặt nạ cũng có công dụng làm danh tiếng lan ra nhanh hơn. Đây mới thực sự traartsssss”
Từ đó, William luôn xuất trận. Xuyên suốt các trận chiến, không có lần nào khiến cậu tức điên bằng cái lần ở Raconia. Một cách ngẫu hứng, thính thoảng cậu hay xả giận như vừa mới xong, nhưng sau đó, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
“Trừ khi đêm về…”
Kể từ lúc đó, cậu cứ mơ thấy những giấc mơ giống nhau. Cô gái tóc đen và thằng bé, và…
“Số lượng xác chết cứ tăng lên không ngừng.”
Càng lao vào các trận chiến, số lượng xác chết càng tăng lên. Thằng bé thì cứ ngồi ôm lấy chân và khác như nạn nhân. Cô gái thì nhẹ nhàng tiếp cận và bảo vệ cho cậu. Cái cảnh đó bằng cách nào đó cứ khiến cậu buồn nôn. Lâu dần, thứ khiến William khó chịu không phải là đám xác chết mà là hai người đó. Lí do vì sao thì William không biết.
“Có lẽ mình nên chuyển ra sống bên ngoài.”
William ngay lập tức bỏ những suy nghĩ không cần thiết đi. Cậu có thể làm thế vì chiếc mặt nạ phản ảnh bản thân cậu. [note20620]
“Fuhh, bây giờ mình có thể thay đổi cảm xúc xoành xoạch, đúng không nhỉ?”
Cậu càng ra chiến trường, danh tiếng của cậu càng tăng cao. William Rivius, ‘Bạch Diện Giả’ là một phần của tiểu đội mạnh mẽ: Tiểu đội của Karl. Một tiểu đội bất bại cứ liên tục thay đổi chiều gió của cuộc chiến. Cái tên ‘Bạch Diện Giả’, thành viên chủ lực của tiểu đội, từng chút một, vang dội khắp nơi chiến trường.[note20621]