Chương 5: Bạn cùng phòng
Lynn tỉnh dậy trên chiếc giường bệnh nằm trong phòng trị liệu.
Mùi hương thoang thoảng thật lạ lùng của những viên thuốc bồi bổ cùng ánh sáng dịu nhẹ của ánh đèn, Lynn chẳng thể nhận ra nổi mình đang ở đâu.
“Ồ, ta có thấy nhóc tỉnh dậy từ trước rồi.”
Một người phụ nữ đeo kính, cả người bà ta khoác một tấm áo khoác trắng lúc bả chọc má cậu từ phía bên cạnh chiếc giường mà cậu đang nằm.
“Nơi này là…”
“Phòng trị liệu. Thật tuyệt vời khi có thể được sở hữu tuổi trẻ, nhóc hồi phục
chóng vánh thật đấy.”
Vừa nghe được tin rằng cậu đã hồi phục xong, Lynn liền gợi nhớ lại cái lúc khi cậu vì mệt quá mà mất đi ý thức sau trận đánh với con sư tử.
“Ừmm… tôi đã thiếp đi bao lâu rồi vậy?”
Cậu hỏi vậy, mắt quay sang nhìn những ô cửa sổ và nhận ra rằng màn đêm đã buông xuống tự lúc nào chẳng hay. Cậu có nhớ lại rằng trời đã hoàng hôn lúc mình đặt chân tới tháp.
“Tầm 1 tiếng. Nhóc có cảm thấy đau nhức hay buồn nôn gì không?”
Bà ta vừa hỏi vậy, vừa với lấy tay Lynn để bắt mạch cho cậu.
“À không. Tôi ổn.”
“Thế sao? Vậy thì nhóc được xuất viện rồi đấy.”
Nói vậy xong, bả liền tiến lại tới chỗ cái bàn làm việc cách đó không xa rồi bắt đầu viết lách một thứ gì đó.
“Nhóc có thể rời đi ngay bây giờ luôn. Vị quản đốc ký túc xá đang đợi ở phía bên ngoài đấy. Sau khi gặp bà ấy thì nhóc sẽ được dẫn tới chỗ phòng của mình.”
Cùng với cử chỉ và thái độ cho thấy rằng bả chẳng còn hứng thú gì với Lynn nữa, người phụ nữ lên tiếng trong khi mắt vẫn dán chặt vào đống tài liệu chất đống ở trên bàn.
Sau khi Lynn rời căn phòng, cậu có nghe thoang thoảng rằng “Nếu nhóc cảm thấy mình có ốm đau gì thì cứ việc tới đây nhé.”
***
Vị quản đốc ký túc xá đang đợi Lynn ở bên ngoài căn phòng trị liệu là một người phụ nữ trung niên cao lớn, vóc dáng bả cũng khá cứng cáp và cường tráng.
“Hân hạnh được gặp nhóc. Ta là quản đốc ký túc xá, Knor. Bổn phận của ta chủ yếu là phụ trách các pháp sư đang trong quá trình tập sự. Nhóc ổn rồi chứ nhỉ?”
“Vâng, tôi ổn rồi.”
“Vậy sao? Thế thì trước tiên, chúng ta sẽ cần phải sắp xếp chuẩn bị cho nhóc một chỗ ngủ qua đêm nay trước cái đã. Nhóc có được cha mẹ của mình phụ cấp cho chứ? “
“…không, tôi không có.”
“Thế còn từ người đã tiến cử nhóc tới đây? Nhóc có nghe được gì về việc được hỗ trợ về mặt tài chính chưa vậy? “
Lynn thử cố nhớ lại xem liệu lúc trước Yuin có từng nói như vậy lần nào hay chưa.
Không có chút gì đặc biệt xuất hiện trong tâm trí cậu cả, và cậu cũng chẳng thiết tin là Yuin sẽ lo việc chi trả học phí cho một thằng nhóc như cậu đâu.
“Không, tôi chưa có nghe cái gì đặc biệt như vậy cả.”
“Thế sao? Vậy thì nhóc sẽ phải tự mình kiếm tiền rồi.”
“Ý bà là tôi sẽ phải tự trả tiền thuê phòng để được sống ở đây ư? “
Lynn cứ nghĩ là miễn vượt qua được bài kiểm tra đầu vào thì cậu sẽ được ở lại ở trong tháp mà chẳng mất lấy một đồng nào cả.
“Cần thiết đấy. Chẳng phải điều này đã là quá hiển nhiên rồi sao? Đâu ai có thể sống được trên cái thế giới này mà không cần tiền cơ chứ. Nhóc có tiền trong tay không vậy?”
“Không một đồng dính túi luôn.”
“Thế à? Vậy thì nhóc nên sử dụng Hệ thống Cho vay đi. Hệ thống này cho pháp các pháp sư tập sự được vay tiền với lãi suất thấp. Chỗ tiền ấy ít nhiều cũng sẽ trang trải được chi phí sinh hoạt cho nhóc trong quãng thời gian này đấy.”
Lynn bắt đầu trở nên lo ngại. Ngay cả khi có vay được tiền đi chăng nữa thì cậu biết tính sao nếu chỗ tiền đó hết đây?
“Không sao đâu. Cũng có rất nhiều pháp sư tập sự không được trợ cấp và tự mình kiếm tiền trả học phí kia mà. Trong tháp cũng có một số lượng lớn pháp sư có công ăn việc làm đấy. Kể cả khi nhóc mới tới đây thì cũng rất dễ kiếm được việc làm. Thế nhưng, đừng hoang phí quá nhiều tiền của. Có rất nhiều người chìm sâu trong những khoản nợ chất đầy như núi và cuối cùng bị bán đi làm nô lệ hàng năm đó.”
Sau khi đọc vị được nét lo lắng hiện lên trên gương mặt của Lynn, Knor giải thích với cậu như vậy nhằm cố khiến cho cậu mạnh dạn trở lại.
“Nhóc có thể thực hiện các thủ tục Hệ thống Cho vay tại đó. Giờ thì ta sẽ đăng ký cho nhóc dưới danh nghĩa là một pháp sư không được trợ cấp, với cấp bậc này mà thuê phòng sống ở tháp là rẻ nhất rồi đấy. Nhóc có đồng ý không? “
Thành thực mà nói thì Lynn cũng chẳng còn lựa chọn nào khác nữa cả.
“Vâng. Bà cứ làm vậy đi.”
“Được rồi, vậy thì thôi không tốn thêm thời gian nữa rồi ta sẽ dẫn nhóc đi tham quan một vòng. Ta có hơi lo vì quãng thời gian này mà chuyển vào ký túc xá thì thực sự rất lạ lùng, nhưng cũng may là phòng rẻ nhất vẫn còn. Dù nhóc sẽ phải chia phân nó với một người khác nữa. Ừm thì, trông chẳng giống như nhóc đang ở thế được phàn nàn một cách thành thực nhỉ. Nhưng vẫn ổn, đúng chứ?”
Dầu cho cậu có cảm giác rằng đang có càng nhiều quy định hơn được chêm vào từ đâu ra không biết, nhưng sự thực thì đến nước này rồi, Lynn cũng chẳng thể làm được gì cả.
Cơ mà ít ra thì cậu cũng thấy được chút sảng khoái.
Và cứ như vậy, mọi việc đều được quyết định cực kỳ nhanh chóng.
Cậu chẳng có lấy chút cơ hội nào để được lên tiếng bày tỏ ý kiến của mình cả.
Knor đứng dậy và chuẩn bị rời chỗ chờ của phòng trị liệu.
Lynn cũng cất bước đi theo sau bà ta.
“À, lúc nãy ta quên nói mất, nhưng mà…”
Tựa như vừa sực nhớ ra điều gì đó vậy, Knor đột nhiên khựng lại rồi quay sang phía Lynn và nói.
“Chúc mừng nhóc đã vượt qua bài kiểm tra đầu vào nhé. Chào mừng tới với tòa tháp.”
Điều đó đôi phần khiến cho Lynn có thiện cảm với Knor hơn.
***
Với sự dẫn dắt của Knor, Lynn được dẫn đi tới chỗ khu ký túc xá dành cho pháp sư.
Để có thể tiến từ phòng trị liệu tới đó thì việc phải sử dụng cái thang máy thêm một lần nữa là việc cần thiết.
Knor dạy cậu phải đi bằng thang máy nào thì mới có thể tới được khu ký túc xa.
“Nhóc có thể đọc được ma ngữ không nhỉ? Ta nghĩ là nhóc có thể đấy. Nét chữ này. Nếu đi thang máy có viết chữ như vậy thì nhóc có thể tới chỗ ký túc xá mà các pháp sư tập sự đang sống, đó chính là nơi nhóc sẽ sống đó.”
Nói xong, Knor liền xé một mảnh giấy từ tập sổ tay của mình ra rồi đưa nó cho Lynn.
Sau đấy, bả niệm phép, những con chữ nổi lên từ trên mặt giấy trắng.
“Những con chữ này vài ngày sau sẽ tự biến mất. Chút nữa hãy viết lại chúng lên một tờ giấy khác. Nếu muốn sống được ở chỗ này thì chí ít nhóc cũng phải đọc được nhiêu này. Vì dù sao thì nhóc cũng nên biết được mình cần phải đi thang máy nào ngay cả khi không có ghi chú đi chăng nữa.”
“Thế bà đọc chữ này như thế nào vậy?”
“Cái này là 'Khu Ổ Chuột'.”
Lynn nghĩ, cái tên này thực sự quá đỗi thậm tệ
“Nếu muốn tới nơi mà mình sống, hãy hô 'Khu Ổ Chuột, tầng thứ 30'. Nhóc muốn thử chứ?”
“Tôi làm được ư?”
“Phải nói là nên làm được mới phải chứ nhỉ. Nhóc hiểu được các ma ngữ mà phải không? Cứ vừa thử làm điều đó vừa nhớ lại cái cảm giác mà nhóc đã từng trải qua lúc sử dụng chiếc nhẫn ma thuật đi.”
Tim Lynn đang đập thình thịch rất mạnh. Cậu chưa từng một lần ngờ được rằng mình lại sẽ có thể sử dụng được ma thuật nhanh tới như vậy. Bắt chước theo Knor, Lynn cũng thử hô câu thần chú. Thế nhưng cách phát âm của cậu lại không được hay và tốt cho lắm, nói trắng ra thì là dở òm.
“Nhóc nên luyện tập khoản này nhiều hơn. Mà nhớ là phải luyện tập thật nhiều vào đấy.”
Sau đấy, Knor liền niệm thuật, cái thang máy cũng vì vậy mà bắt đầu chuyển động.
“Các ma ngữ rất là quan trọng. Nếu không biết chúng thì nhóc sẽ không thể làm nổi được bất cứ thứ gì ở đây đâu. Hãy chắc chắn rằng phải học chúng đấy. Nhóc cũng sẽ không thể qua được kỳ thi tuyển sinh đầu vào của học viện nếu không có chúng.”
“Kỳ thi tuyển sinh đầu vào? Chẳng lẽ tôi sẽ phải làm thêm một bài kiểm tra nữa ư?”
Cậu cứ nghĩ là bài kiểm tra đầu vào ban nãy cũng được tính luôn là kỳ thi tuyển sinh đầu vào của học viện cơ chứ.
“Đúng rồi. Tất thảy mọi lớp học ở học viện đều được dạy bằng ma ngữ hết. Chẳng cần biết tài cán có tới mức nào đi chăng nữa, nếu không thể hiểu được ma ngữ thì nhóc cũng không thể nhập học vào học việc đâu. Cái mà nhóc vừa vượt qua đó là bài kiểm tra thực hành. Để được nhập học thì ngoài bài kiểm tra đó ra, nhóc cũng phải làm cả một bài kiểm tra viết nữa. Cả hai đều phải được làm từng cái một. Lẽ nào là sư phụ nhóc đã quyết định rằng nhóc chỉ có thể thực hiện được mỗi bài kiểm tra thực hành ư? Mà cũng có thể là một trong những vị giám khảo kia cũng nên.”
“…..Kiểm tra viết à”
“Nhóc thấy đấy, một số những đứa trẻ thuộc dòng dõi quý tộc. Chúng đều được dạy ma ngữ ở một mức độ nào đó trước khi đến với tòa tháp này, thế nên chúng đều có thể qua được cả hai bài kiểm tra cùng một lúc một cách dễ dàng. Một đứa như nhóc muốn vượt qua được bài kiểm tra viết thì phải tự mình nỗ lực thì mới có thể thành công. Hơn nữa, nhóc vào đây có phần hơi trễ so với những người khác đấy. Thế nên, phải học thật nhiều hơn nữa thì mới được.”
Lynn cảm thấy khá nản lòng.
Dầu cho cậu vẫn có thể tự đọc và viết ngôn ngữ của mình ở mức đủ dùng.
Cậu tự hỏi liệu ngay lúc này, mình có thể nhớ nổi được cả một ngôn ngữ hoàn toàn mới mẻ đây không nữa.
“Đừng xem nhẹ bài kiểm tra đầu vào. Nó khá là khó đấy. Có những người dù thử không biết bao nhiêu lần cũng chẳng thể vượt qua nổi được. Và cả học phí nữa. Nhóc sẽ phải tự mình chi trả học phí. Có thể nhóc sẽ được hỗ trợ học bổng ở một mức độ nào đó, thế nhưng cái đấy chỉ dành cho những người có thành tích xuất sắc mà thôi.”
***
Đúng như những gì mà cái tên đã nói lên, Khu Ổ Chuột ở tầng thứ 30 của tòa tháp thực sự là một nơi tối tăm và ảm đạm.
Theo sau lưng Knor, Lynn đi dọc qua dãy hành lang dài.
Những cánh cửa phòng trọ đều được bố trí ở một khoảng cách rất cân đối.
Ở trong những căn phòng đấy sẽ là nơi mà các pháp sư tập sự sinh sống.
Lynn cảm thấy có đôi chút nhẹ nhõm hơn.
Cứ tưởng là mình sẽ bị đưa tới cái xó trại tù nào đó kia chứ, nhưng dường như nơi này lại hoàn toàn tốt hơn rất nhiều so với cái phân xưởng nô lệ cậu từng phải sống trước kia.
Nơi mà Lynn ngủ lại thậm chí còn chẳng có lấy một cánh cửa tử tế và thích hợp.
“Đến nơi rồi.”
Knor dừng lại ngay trước một căn phòng.
Bả bắt đầu gõ cửa.
Thế nhưng, lại chẳng có tiếng hồi đáp nào cả.
Knor tiếp tục gõ cửa mạnh và dữ dội hơn trước.
Hành động đó đôi phần khiến cho Lynn cảm thấy hoảng sợ.
“Theo! Nhóc ngủ rồi đấy à? Dậy chút ta nhờ cái nào? Theo!”
Sau một hồi gõ thì cánh cửa mới chịu mở ra, và xuất hiện ở đấy là một cậu nhóc với mái tóc bù xù, vẻ mặt cậu ta ánh lên sự tinh nghịch và láu lỉnh.
“Ồn ảo quá nhở. Có biết giờ là mấy giờ rồi không đấy?”
Có vẻ như cậu ta đã ngủ từ trước rồi. Theo vừa đáp lại như vậy, cậu vừa dụi mắt cho tỉnh ngủ hẳn.
“Ồ, thì ra là bà hả Knor. Giờ này còn muốn gì nữa đây vậy? …Mà cậu kia là ai thế?“
Bằng một ánh nhìn đầy sự mệt mỏi, Theo bất chợt nhận ra Lynn.
“Nhóc này vừa mới trở thành một pháp sư tập sự; tên là Lynn. Ta quyết định rằng sẽ để cho cậu ấy sống ở trong căn phòng này. Vì Lynn là người mới, và nhóc này không biết nhiều thứ ở đây lắm, thế nên ta mong nhóc có thể dạy cho cậu ấy những điều cơ bản nhất.“
“Lính mới ư? Lại còn ở giai đoạn này á?”
Theo nhìn chằm chằm vào Lynn, vẻ nghi ngờ hiện rõ ra mặt.
“Ừm thì, đại khái kiểu vậy. Mà dù sao thì cả hai đứa cũng nên hòa đồng với nhau vì cùng nói tiếng Triarian và đồng trang lứa với nhau cả. Cậu nhóc này cũng đồng cảnh ngộ như nhóc, cũng không được bố mẹ cho trợ cấp một chút gi. Thế nên, ta giao nó cho nhóc đấy.”
Nói xong, Knor liền chuồn đi thật nhanh chóng.
“Nghiêm túc đó hả, mụ già kia. Lúc nào cứ có vấn đề gì là toàn giao cho mình xử lý hết. Sáng mai đã phải dậy sớm rồi còn.”
Vừa dẫn Lynn vào phòng, Theo vừa thều thào mấy câu phàn nàn như vậy.
Cậu này nhăn nhó trông cũng hơi tệ thật nhỉ.
Trong căn phòng chỉ có độc 2 cái giường, một cái giá sách cùng một chiếc tủ đồ.
“Cái giường này là của tớ. Còn kia sẽ là của cậu.”
Lynn nhìn chiếc giường mà Theo ban nãy vừa mới chỉ cho. Vương vãi trên đấy nào là sách và quần áo, một ít giấy, mực và các loại vật dụng khác.
Trông như sẽ mất khoảng một chút thời gian để dọn dẹp đây.
“Vậy, tên cậu là Lynn nhỉ? Cậu tới từ đâu vậy?”
“Keare”
“Keare à? Chưa từng nghe bao giờ luôn đấy. À mà quên, đợi chút. Tớ sẽ dọn giường ngay thôi.”
“À không cần đâu. Sáng mai cậu cần phải dậy sớm nhi? Tớ ngủ đỡ dưới sàn nhà cũng được.”
“Dùng ma thuật thì loáng cái là xong ấy mà.”
Theo liền vớ lấy cái gậy phép đang chống dựa vào tường, sau đó vừa phe phẩy cái gậy vừa niệm phép.
“Quay trở về chỗ cũ của chúng mày đi!”
Sau tiếng niệm, tất cả mọi đồ vật đang nằm ở trên giường đều bắt đầu tự mình di chuyển. Chầm chậm lơ lửng trên không trung, những cuốn sách cùng dắt nhau trở về với chiếc giá sách thân yêu của chúng, đống quần áo thì quay trở lại với tủ đồ, còn chỗ đồ còn lại cũng nhẹ nhàng bay về chỗ ban đầu của mình.
Theo cười toe toét trước vẻ mặt sốc tới độ chẳng thốt lấy nổi một lời của Lynn.
“Rồi cậu cũng sẽ làm được như thế này sớm thôi. Cậu cũng hiểu được ma ngữ chứ nhỉ?”
“Ừm.”
“Tớ là Theo Galfield. Cùng hòa thuận với nhau từ giờ nhé.”
Theo vừa nói, vừa chìa tay ra.
Lynn cũng chìa tay mình ra để bắt tay Theo, cái bắt tay lần đầu của cậu vẫn cảm giác có chút dè dặt.