Chương 6: Thành phố của những pháp sư tập sự
Buổi sáng sớm, lúc Lynn vừa choàng tỉnh dậy, bao trùm lấy cậu là một thứ ánh sáng dịu nhẹ.
Thứ ánh sáng bí ẩn đó có hơi khang khác so với ánh nắng của ban mai, nhưng cũng chẳng phải là thứ ánh sáng mà cậu thường thấy của nến cây hay đèn lồng.
Vì lẽ ấy mà trong một khắc, cậu bỗng quên đi mình đang ở đâu, nhưng đương lúc đang nhín ngó chung quan căn phòng nơi mình đang nằm, cậu lại sực nhớ ra rằng tối hôm qua mình đã được chuyển vào sống ở trong tháp.
Quay sang nhìn chiếc giường của Theo, cậu thấy nó đã trống trơn tự lúc nào chẳng hay. Lynn bước dậy khỏi giường và vươn vai một cái.
Mấy giờ rồi nhỉ?
Cậu không có đồng hồ, cũng chẳng thể đoạn định xem mặt trời đã lên tới đâu, thế nên cậu mới không thể biết hiện tại đang là mấy giờ cả.
Thứ ánh sáng dịu nhẹ phủ kín lấy cả căn phòng, tưởng chừng như được tỏa ra từ những bức tường vậy.
Đó không phải màu cam thường thấy của ánh nến hay đèn, mà là màu trắng thanh khiết gần như y chang với màu ánh nắng cậu vẫn luôn thấy hằng ngày vậy.
Cậu không biết bằng thế nào mà nó làm được như thế, nhưng ắt hẳn phải là do ma thuật rồi.
Lynn lặng ngồi bên mép giường một lúc, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại thấy bồn chồn đến lạ.
Theo, cậu ta đã đi rồi?
Liệu Lynn cũng có nên ra ngoài không?
Nhưng giờ nếu ra ngoài mà không cẩn thận thì dễ có khi cậu sẽ bị lạc trong cái tòa tháp chẳng khác gì mê cung này mất.
Ngay lúc cậu vừa bắt đầu nghĩ về việc quan sát tình hình bên ngoài thì cánh cửa phòng liền bật mở thật ồn, và Theo tiến bước vào trong.
“Lynn. Cậu dậy chưa vậy? À, dậy rồi. Vậy thì cùng ăn sáng rồi tới chỗ Hiệp hội để đăng kí thôi nhỉ.”
Trên tay Theo lúc này là một giỏ toàn bánh mì là bánh mì.
Lynn giờ mới cảm thấy an tâm. Cậu cứ nghĩ là mình sẽ phải ở ru rú trong phòng mà chẳng làm gì cho tới khi đêm xuống cơ chứ.
Bước ra hành lang, cậu để ý thấy nơi này có phần khác biệt so với cái đêm lúc cậu tới, khác ở chỗ là cả hành lang đều được bao trùm bởi một luồng ánh sáng thật rực rỡ. Chẳng có lấy chút hối hả của con người, và cả khu hành lang đều rất vắng lặng. Có lẽ là mọi người sống ở đây đều đã ra ngoài hết cả rồi.
Cùng vói Theo, Lynn tới chỗ chiếc thang máy cũng chính là cái đã đưa cậu đến đây, đến với Khu Ổ Chuột này vào ngày hôm qua. Lúc cả hai đã vào trong rồi, Theo liền niệm phép.
“Tầng 10, Thành phố Ma thuật Renrill!“
Lynn nhai chóp chép mẩu bánh mì trên tay mà cậu nhận từ Theo trong khi chiếc thang máy di chuyển.
“Cậu đã thực sự giúp tớ đấy. Hẳn là cậu phải rời chỗ làm mới tới được đây nhỉ.”
“Đúng là tớ có tới chỗ làm. Nhưng cũng chỉ để cho có mặt rồi xin nghỉ phép thôi. Vì tớ còn phải hướng dẫn cho cậu mà. Dù gì thì cũng mới tới đây nên cậu không biết gì cả về tòa tháp cũng là lẽ thường tình thôi.”
“Ừm, chắc là đúng rồi. Tớ thực sự chẳng biết sất gì cả …Ừmm, xin lỗi nhé. Vì tớ mà cậu phải nghỉ làm một ngày rồi.”
“Có sao đâu. Chắc là sẽ không tiêu mất của tớ cả ngày lương đâu”
Theo vừa trả lời như vậy, vừa ngáp dài một cái.
Rõ ràng là cậu ta chẳng hề ưa buổi sáng một chút nào cả.
Lối đi của thang máy sau đấy tràn ngập một ánh sáng trắng. Cả cường độ lẫn sự dịu nhẹ của thứ ánh sáng đấy đều không quá khác biệt so với ánh nắng của sớm ban mai.
“Sáng thật. Đây cũng là từ ma thuật mà ra à?”
“Không, không phải từ ma thuật đâu. Đây là ánh sáng đến từ nhật quang thạch đấy.”
“Nhật quang thạch?”
“Một dạng đá có khả năng bẫy ánh sáng mặt trời. Cường độ của thứ ánh sáng được tỏa ra từ loại đá này thay đổi theo vòng quay của mặt trời. Nhờ có nhật quang thạch mà lượng ánh sáng mặt trời cậu nhận được vẫn sẽ mạnh như ở ngoài trời dẫu cho có ở bên trong nhà đi chăng nữa. Vì vậy nên người ta mới có thể trồng được cây cối ở trong tháp đấy. Hầu như mọi mặt tường trong của tòa tháp đều được lát bằng nhật quang thạch mà.”
“Thật vậy sao?”
Chiếc thang máy vẫn cứ tiếp tục đi qua lối đi phủ kín ánh sáng trắng.
Cảnh vật thì chẳng mảy may thay đổi một chút nào cả, ngay cả khi có tới ngã rẽ đi chăng nữa.
Lối đi trông như mê cung được phủ ánh sáng trắng cứ tiếp nối như vậy đi khắp mọi nơi.
Lynn vẫn chưa thể làm quen với cả cái mê cung lẫn chiếc thang máy này được.
Thà hôm qua phải đi thang máy trong bóng tối còn tốt hơn thế này nhiều, nhưng vẫn vậy, những bức tường sáng trắng trường cửu vẫn toát nên mình một cảm giác thật ngoại lai và lạ lùng.
Cố làm sao lãng đi những suy nghĩ mông lung đó của chính mình, Lynn kiếm chuyện để nói với Theo.
“Ừmm, cái Hiệp hội mà cậu đang nói ấy? …là sao vậy…? Chúng ta đang đi tới đó phải không? Nơi đó là như thế nào thế?”
“Đúng rồi. Hiệp hội Pháp sư. Nơi này là chỗ những pháp sư chuyển vào sống ở trong tháp tới để đăng kí và được quản lý. Cậu cứ từa tựa nó giống như một cái văn phòng chính phủ cũng được. Các pháp sư đều bắt buộc phải đăng ký ở chỗ bảng phân công của Hiệp hội mới được quyền làm việc ở trong tháp, họ đã chăm lo cho tớ rất ra trò đấy. Có gì không hiểu, cậu cứ hỏi người của Hiệp hội rồi họ sẽ giải thích cho cậu ngay. Họ cũng sẽ giúp cậu tìm được một công việc để làm nữa.”
“Ồ. Tiện lợi thật.”
Lynn thực sự ấn tượng bởi cái tổ chức mang tên Hiệp hội Pháp sư ấy, nhưng cậu cũng rất ấn tượng bởi Theo. Lời giải thích của cậu ta rất cặn kẽ và ngắn gọn, lại còn dễ hiểu và có thể lĩnh hội mội cách dễ dàng mà chẳng phải gặp chút khó khăn nào cả.
Sau cùng, mình đoán cậu ta cũng là một đứa trẻ thông minh.
“Cậu sống ở đây được bao lâu rồi vậy, Theo?”
“Tầm 4 tháng, hoặc hơn. Tớ cũng chẳng khác cậu là mấy, cũng vẫn chỉ là một tên lính mới vừa chuyển tới đây không lâu mà thôi.”
“Nhưng thứ ma thuật cậu phô diễn cho tớ xem vào tối hôm qua lúc ở trong phòng thực sự rất tuyệt đấy. Là thầy của cậu đã dạy cho cậu ư?”
“Không, cái đấy tớ học ở chỗ làm việc. Thầy tớ sẽ chẳng bao giờ hé môi nửa lời mà dạy tớ đâu.”
“……? Hử? Vậy à?”
“Những ngày Thứ bảy và Chủ nhật được nghỉ làm, sẽ có những khóa học miễn phí dành cho những kẻ như tụi tớ. Bọn họ dạy cho mọi người luật lệ khi sống ở trong tháp và cách sử dụng một số ma thuật căn bản. Ngoài ra là tớ tự học hết.”
“Sao sư phụ cậu lại không dạy ma thuật cho cậu vậy?”
“Sư phụ tớ á… Nói thế nào được nhỉ. Hay là để tớ hỏi trước nhé, cậu không phải là một phần của tầng lớp quý tộc đâu, phải chứ Lynn?”
“Ừmm, đ-đúng rồi, cậu nói đúng.”
“Đoán vậy thôi. Tớ cũng vậy, cũng chỉ là một thường dân. Mà chậc, tớ nghĩ sớm hay muộn gì thì cậu cũng sẽ hiểu ngay thôi.”
Đối với một Theo từ nãy tới giờ đã trả lời mọi câu hỏi của cậu thật dễ hiểu và không chút phức tạp thì, lần trả lời này của cậu ta lại khá bất thường.
Nhưng ngay cả có đúng là như thế thì chủ ý của cậu ta là gì khi nói rằng thầy của cậu ta không dạy ma thuật cho cậu ta ma thuật kia chứ? Theo nói giống như thể cả địa vị xã hội lẫn giai cấp cũng liên quan tới chuyện này vậy, nhưng thế thì có liên quan gì tới tập luyện ma thuật kia?
Lynn nghiêng đầu, tỏ vẻ bối rối ra mặt.
“…Chúng ta sắp tới nơi rồi.”
Theo vừa lẩm bẩm như vậy vừa khoanh tay đứng, cảm nhận được bầu không khí bao quanh cả hai như biến chuyển. Cùng lúc, Lynn cảm giác như có gió đang thổi từ phía dưới vậy. Chiếc thang máy giờ đây đang hướng thẳng xuống phía dưới.
Đột nhiên, con đường eo hẹp tự lúc nào mà vụt biến mất không hay, thay vào đó là một không gian lớn thật rộng mở.
Bốn bức tường trắng sáng cũng biến mất không một vết tích, và dường như chiếc thang máy như đang bị ném vào một bầu trời trống rỗng vậy, xa ngút tận chân trời.
Gió lộng thổi vào chiếc lồng, khiến nó rung lắc.
Kinh ngạc, Lynn nhìn xuống những lỗ trống trong lồng, và những gì mở ra trước mắt còn khiến cho cậu còn cảm thấy kinh ngạc hơn nữa.
Đó là cả một thành phố.
Chiếc thang máy đưa cả hai từ trên trời đáp xuống khu thành phố, hướng thẳng tới Thành phố Ma thuật Renrill ở tầng 10 của tòa tháp.
Người ta có thể thoáng nhìn thấy những con đường được duy trì và bảo quản chia cắt cả thành phố thành những khúc phố tách bạch, cùng với đó là một đống những dãy nhà xếp san sát nhau tạo thành những khu phố nhỏ.
Và trên những con đường đó là dòng người cứ luân phiên đi lại, tạo nên một sự nhộn nhịp thường thấy của một buổi sáng sớm.
Trong một khắc, Lynn đã quên mất đi rằng mình đang ở trong một ngọn tháp.
“Tuyệt vời! Lần đầu tiên tớ được thấy trực tiếp cả một thành phố từ trên cao đấy.”
Lynn cao giọng, vẻ vui thích ra mặt. Nhìn quanh, không chỉ mỗi cái chở Lynn và Theo không, mà còn rất nhiều cái như vậy nữa cũng đang vút xuyên bầu trời, đáp xuống thành phố.
“Đây chính là Thành phố Pháp thuật Renrill. Một trong những thành phố ở trong tháp, cũng là thành phố duy nhất mà ta có thể được phép tới vào lúc này.”
Theo xắn ống tay trái áo mình lên và bắt đầu niệm phép.
Thế rồi, một thứ gì đó, trong như khuôn mẫu xuất hiện quanh cổ tay của cậu ta.
Một mảnh nhỏ hình tròn trông như cái đĩa, cả số và kim chỉ hiện lên mô phỏng dáng hình của một chiếc đồng hồ đeo tay.
“…7 giờ. Vẫn còn thời gian trước khi chỗ Hiệp hội mở cửa đấy. Cậu có muốn dạo quanh một vòng để giết thời gian không?”
Chiếc lồng chở Lynn và Theo như bị hút vào tòa nhà cao nhất ở khu trung tâm thành phố, nó liền đi xuyên qua trần của tòa nhà.