Chương 4: Trận chiến với con thú hoang
Lynn cố gắng sức kìm nén cái thôi thúc muốn được thét lên của mình một cách tuyệt vọng và chạy trốn.
Lý do cho hành động này là vì theo như những gì cậu được nghe ngóng từ trước đây, nếu quay lưng lại với một con thú săn mồi thì cá chắc là kiểu gì cậu cũng sẽ bị tấn công mà thôi.
Thật chậm rãi, Lynn từ từ lui lại để tránh không làm khiêu khích con sư tử.
Cũng với một cử động chậm rãi, con sư tử vừa đứng dậy, vừa chăm chăm nhìn thẳng vào Lynn.
Đôi mắt của con thú hoang đỏ ngầu trông thật đáng sợ, hai hàng dãi tiết ra từ hàm chúng tỏ nó đang rất đói
Rõ ràng là con sư tử này đã bị bỏ đói khá lâu.
Thế rồi, nó liền gầm lên một tiếng vang dội.
Mấy người đùa tôi chắc…
Lynn cảm thấy rất bối rối, nhưng cậu vẫn cố để có thể hiểu thấu cái tình hình trớ trêu và nguy hiểm tột cùng mà mình đang phải đối mặt ngay lúc này.
Lũ người này bị gì vậy cơ chứ. Đây không còn là một bài kiểm tra nữa rồi, chẳng phải nói trắng ra thì đây là một cuộc hành hình thiếu trang nhã và vô vị sao?
Lynn gợi nhớ lại tất cả những ký ức của mình từ trước cho tới nay.
Có lẽ là bọn họ, cả Yuin lẫn những vị giám khảo đó, tất cả đều chưa bao giờ thực sự lên kế hoạch để sắp xếp cho cậu có cơ hội trở thành một pháp sư tập sự cả.
Sau cùng thì ngay từ đầu, mọi thứ cũng chỉ là một chuỗi những sự kiện kì lạ và đáng nghi ngờ cứ thế diễn ra mà thôi.
Một lữ khách đi ngang qua bỗng nhiên lại đi bắt chuyện với Lynn, bấy giờ chỉ là một tên nhóc nô lệ tầm thường, và cố thuyết phục rằng cậu có thể trở thành một pháp sư.
Từ khi mọi chuyện bắt đầu diễn ra thì có lẽ đây đã là một cái bẫy được sắp đặt từ trước rồi, tất cả chỉ để biến cậu thành một thứ mồi để dành cho con sư tử được nuôi ở trong tòa tháp được ngấu nghiến.
Hoặc có khi là, lũ người này có sở thích quái dị muốn được nhìn thấy những đứa nhóc tội nghiệm bị bắt vào trong tháp và bị giết hại bởi những con thú hoang mà lòng chằng hề cảm thấy hối hận hay thương tiếc gì cả.
Tẩu vi thượng sách, phải trốn trước cái đã…
Cậu vẫn chưa muốn chết.
Đây chẳng còn phải là một bài kiểm tra nữa.
Đây đã là vấn đề về cả sự sống lẫn cái chết mất rồi.
Giờ đây, cậu chỉ cần nghĩ tới cái cách để thoát khỏi con sư tử đang đói và muốn làm thịt cậu này mà thôi.
Con sư tử không tấn công Lynn, nó chỉ đứng đấy và lườm cậu.
Cặp vuốt sắc lẹm của nó có thể dễ dàng xé toạc lấy cổ họng Lynn, cậu có cảm giác như vậy.
Thế nhưng, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ tấn công cậu cả.
Mắt vẫn không rời Lynn, con sư tử từ từ di chuyển sang một bên, khoảng cách vẫn được giữ ở một mức nhất định.
Rõ ràng đấy là một lời cảnh báo, dầu cho thực tế thì nó đã coi cậu là con mồi của mình rồi.
Có vẻ như con sư tử đang đợi chờ cơ hội để có thể tấn công, bởi lẽ nó đang di chuyển từng bước một xung quanh Lynn tạo thành hình tròn, nhưng dường như nó cũng đã sẵn sàng để trốn chạy.
Nếu nhìn kỹ hơn thì trông con sư tử có vẻ đã bị suy yếu đáng kể.
Khuôn mặt nó hốc hác, cả bốn chi lẫn thân mình đều khá mảnh dẻ và yếu ớt.
Có khi con sư tử thậm chí còn chằng đủ sức để tấn công Lynn nữa.
Hoặc có thể là, nó e sợ rằng Lynn khả năng cao chính là một pháp sư.
Lynn liếc nhìn chiếc nhẫn ban nãy cậu vừa mới đeo xong.
Ánh sáng tỏa ra từ viên ngọc thạch ở giữa chiếc nhẫn còn mạnh hơn cả lúc trước.
Để thử kiểm tra, Lynn cố hướng viên ngọc thạch về phía con sư tử, sao cho ánh sáng của nó có thể chiếu tới con vật.
Con sư tử trở nên rùng mình và lưỡng lự, nó liền nhanh chóng lui bước.
Vậy là những nghi ngờ còn đang quanh quẩn cậu nay đã được làm sáng tỏ.
Rõ ràng là, con sư tử này đã từng bị đánh bại rất nhiều lần bởi các pháp sư.
Hy vọng bắt đầu đâm chồi và hé lên bên trong Lynn.
Nếu con vật sợ chiếc nhẫn, vậy thì khả năng cao là cậu có thể tìm được cách để sống sót qua cái tình cảnh éo le này.
Việc đánh bại con sư tử gần như là không thể, cái này thì tất nhiên rồi, bởi lẽ cậu không biết phải sử dụng chiếc nhẫn như thế nào cả, nhưng chí ít thì cậu cũng có thể tới được lối ra bằng cách sử dụng chiếc nhẫn để dọa nó.
Cuối cùng, nếu rời khỏi được căn phòng này và khóa trái cửa lại từ bên ngoài, cậu có thể sẽ trốn thoát được con vật hung dữ.
Thế nhưng, nếu rời căn phòng này thì khả năng cao là cậu sẽ bị đánh trượt.
Mà, cái này không còn quan trọng nữa rồi.
Tất cả những gì cậu có thể suy nghĩ tới trong cái thời điểm này đấy là làm sao để sống sót mà thôi.
Lynn lui dần về phía cánh cửa lối ra, mắt vẫn không quên quan sát con sư tử.
Trong trường hợp con vật tới quá gần thì cậu sẽ hướng chiếc nhẫn về phía nó nhằm giữ một khoảng cách an toàn nhất định.
Vào những lúc như vậy, con sư tử cũng sẽ lui lại để tránh thứ ánh sáng đó, nhờ vậy mà khoảng cách giữa Lynn và nó cũng tăng theo.
Lynn lặp đi lặp lại hành động này thêm một vài lần nữa, và cuối cùng thì con sư tử cũng trở nên táo bạo và liều lĩnh hơn, nó bắt đầu tiến sát lại gần cậu.
Có vẻ như con vật nghĩ rằng Lynn sẽ không niệm thuật.
Mỗi khi Lynn lùi lại một bước thì con sư tử lại tiến thêm ba bước gần hơn nữa.
Nếu nó nhảy xổ vào mà vồ lấy cậu từ khoảng cách này, chắc đe là móng vuốt của nó kiểu gì cũng sẽ đánh trúng cậu cho mà xem.
Đừng có lấn tới đây nữa. Xin mày đấy, cứ đứng đó thôi là được.
Lynn tuyệt vọng cầu nguyện trong thâm tâm mình như vậy.
Thế rồi, con sư tử lại tiến thêm một bước nữa.
“Tránh xa tao ra!”
Lần này thì Lynn thét lên luôn.
Con sư tử liền nhảy một bước lùi lại.
Đấy là một chất giọng lạnh tới rùng mình, tới cậu cũng lấy làm ngạc nhiên.
Cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy con vật một lần nữa lại bước ra xa.
Lưng cậu ướt đẫm ứa từng giọt mồ hôi hột.
Một chút nữa. Chỉ một chút nữa thôi
Người vẫn quay về phía đối diện với con sư tử, Lynn liền liếc nhanh một cái nhìn xem có cái gì đang ở đằng sau lưng cậu.
Cánh cửa đã sắp ở trong tầm với của cậu rồi.
Lynn tiếp tục nhìn con sư tử, cố buộc mình không được quay đầu lại và bắt đầu co giò lên chạy.
***
Chẳng rõ đã bao lâu kể từ khi con sư tử được triệu hồi tới nữa.
Lynn tiếp tục nhìn chăm chăm vào con vật bằng một vẻ mặt mang đầy sự dũng cảm và gan dạ.
Cuối cùng thì, tất cả cũng đã cận kề với cái kết của nó.
Lynn hướng về phía cánh cửa lối vào và đưa tay lên cái nắm cửa.
Làm được rồi
Cậu tin chắc rằng mình sẽ sống sót.
Qua được cánh cửa này là sẽ tới con đường dẫn tới cái thang máy ban nãy đã đưa cậu lên.
Và từ chỗ đó, cái thang máy chỉ cách cậu một vài bước chân.
Mà kể cả khi cánh cửa lối ra có không khóa được đi chăng nữa thì cậu cũng có thể tránh được nanh vuốt của con sư tử nếu chuồn vào trong cái lồng thang máy.
Lynn với lấy cái tay nắm cửa đằng sau cậu.
Chỉ cần xoay nắm và đẩy nhẹ cửa một chút, cậu cho rằng mình sẽ có thể mở được cánh cửa và rời khỏi nơi đây.
Cậu chầm chận xoay nắm, cố không để cho con sư tử nhìn thấy được cử động của mình.
Nhưng lạ thay, cái nắm cửa lại chẳng hề nhúc nhích.
“Mình không thể…”
Mọi hy vọng của Lynn, tất cả đều đã bị vùi dập và tiêu tan hết bởi một sự thất vọng tràn ngập tâm trí mình.
Cậu liền rơi vào trạng thái điên cuồng.
“Có ai ở đây không vậy! Ai cũng được, làm ơn giúp tôi với!”
Lynn quay người lại với con sư tử, rồi vừa đập cửa vừa thét lên như vậy.
Cái thận trọng và bình tĩnh vừa nãy của cậu đã thực sư tan biến, giờ thì tất cả những gì mà cậu quan tâm ngay lúc này đó là tìm lấy sự cứu giúp trong tuyệt vọng.
Thế nhưng, mặc cho Lynn có gào khóc như thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có ai tới để giúp cậu cả.
Con sư tử như cười ngạo nhăn nhở trước cái cảnh tượng đáng thương của Lynn vậy.
Tất cả đều đã rõ, nó biết rằng Lynn chẳng có chút sức mạnh nào để có thể đánh lại mình cả.
Con sư tử liếm miệng tỏ vẻ thèm thuồng.
Cuối cùng thì sau một quãng thời gian dài, nó cũng đã có thức ăn rồi.
Thật đáng tiếc vì cậu chỉ là một thằng nhóc gầy gò và ốm yếu, nhưng chẳng sao cả, đồ ăn thì vẫn cứ là đồ ăn thôi.
Đấy chính là vấn đề về lòng kiêu hãnh của nó.
Thân là chúa sơn lâm, thế nhưng sau khi bị những tên pháp sư bắt tới đây và bị đùa giỡn, chỉ coi mình là thú vui thì lòng kiêu hãnh của con sư tử này đã vỡ vụn chẳng còn lại chút gì.
Nhưng giờ đây, khi đối mặt với con mồi ở trước mắt, nó lại liên tưởng tới những ngày tháng xưa cũ của mình, khi mà nó vẫn là kẻ mạnh nhất.
Nó đã từng có được đặc quyền được chọn hoặc là xé xác con mồi ra thành từng mảnh bằng bộ vuốt của mình, hoặc ngấu nghiến nó thật tham lam và tàn độc bằng cặp rang nanh nhọn hoắt.
Con sư tử liền gầm lên một tiếng dữ dội.
Như đáp lại, Lynn rùng mình quay người sang.
Đôi mắt cậu tràn ngập sự kinh hãi tột lúc bóng dáng của con vật phản chiếu lại chúng.
Địa thế của cả hai giờ đây đã thay đổi hoàn toàn.
Phô trương cặp nanh sắc bén của mình trước khi chuẩn bị tấn công, con sư tử nhanh chóng vồ lấy Lynn.
Ngay đúng khoảnh khắc đó, chiếc nhẫn tỏa ra một luồng sáng mạnh tới rõ rệt.
Luồng sáng ấy cùng tụ hội lại trước mắt Lynn và tạo nên một lưỡi kiếm, đâm thẳng một nhát vào đầu con sư tử.
Nanh vuốt của nó còn chưa thể chạm tới một sợi tóc của Lynn, con vật đã ngã gục xuống mặt sàn.
Một vũng máu từ từ chảy xung quanh xác của con sư tử xấu số.
Lynn chẳng còn cách nào khác, cậu cứ đứng đờ ra như thế mà ngạc nhiên trước cái cánh tượng bất ngờ hiện ra trước mắt mình.
Đột nhiên người như mất hết sức lực, cậu liền ngã gục xuống.
Lynn mặc kệ cho đầu gối mình khụy xuống như vậy, còn hai tay thì chống lên sàn.
Cái… gì đấy? Mình không cử động nổi.
Lynn còn bị bồi cho thêm một cú đau đầu dữ dội nữa.
Cậu cảm thấy thật choáng váng, ý thức thì mờ nhạt không rõ ràng.
“Bất ngờ thật. Chẳng phải đó là thanh gươm Rygis sao?”
Lúc không để ý, những vị giám khảo đã đứng cạnh cậu rồi.
Bọn họ đứng đấy, vừa nhìn cả Lynn và con sư tử đang nằm bệt trên sàn.
Ba vị giám khảo đều đứng vây quanh cả hai.
“Kể cả là có chiếc nhẫn Lucendo đi chăng nữa thì cũng khó có thể đạt được lượng sức mạnh như vậy ngay từ lần đầu tiên.”
“Năng lực của thằng nhóc dường như cũng đủ tốt đấy chứ.”
“Quả là không tưởng đối với một tên nô lệ.”
“Ngài Yuin đã đưa đến cho chúng ta một bất ngờ nhỉ.”
Những vị giám khảo cùng vui cười bàn chuyện với nhau.
Lynn cố nói một thứ gì đó, nhưng chẳng thể buột ra được lời nào ra cả.
Cơ thể cậu không còn chút sức lực nào nữa.
“Vậy ra đó là chiếc nhẫn Lucendo ư? Nó xử hết tất cả những kẻ dám làm tổn thương tới vật chủ của nó. Chỉ khi được đeo bởi một người có trình độ của một pháp sư thì chiếc nhẫn mới có thể kích hoạt được.”
Thế mấy người tính sao nếu nó không kích hoạt hả?
Lynn cố gắng phản kháng, nhưng cậu vẫn chẳng thể buột nổi một lời.
Ngay cả môi của mình cũng chẳng thể di chuyển nổi, cả người cậu đã cạn kiệt hết sức lực rồi.
“Hẳn là nhóc mệt lắm, phải không? Vẫn vô sự chứ?”
“Thằng nhóc đang trải qua hiện tượng ‘hậu sốc’ đấy. Hiện tượng này xảy ra khi một người đột ngột cạn kiệt hết lượng sức mạnh ma thuật của mình. Cứ nghỉ ngơi một ngày rồi sẽ hồi phục lại thôi. Chuẩn bị phòng trị liệu đi!”
“Chúc mừng nhé Lynn-kun. Nhóc đã đỗ bài kiểm tra. Và được quyền sống trong tòa tháp rồi.”
“Chào mừng tới với tòa tháp. Bọn ta rất vui được tiếp đón nhóc.”
Thái độ của những vị giám khảo thay đổi hoàn toàn so với cái thái độ ban nãy, chất giọng đã trở nên thân thiện hơn. Nhưng miệng bọn họ thì lại cười toe toét trông thật khó ưa. Trông như thể việc được thấy Lynn nằm gục dưới sàn như vậy khiến cho bọn họ cảm thấy hạnh phúc lắm.
Tâm trí của Lynn nhớ lại những chuỗi sự kiện đã xảy ra trong ngày hôm nay một cách thật điên cuồng.
Một con đường trục chính nơi cả người lẫn hàng hóa cùng vội vã bước đi, một cô gái cầu nguyện trước pho tượng đá, một mê cung ngụ trong tòa tháp cao chọc trời, và một trận chiến cùng với một con sư tử hoang…
Hình như… mình chui vào nhầm hang cọp rồi thì phải.
Cuối cùng, tới khi chẳng còn nổi sức để giữ hai mí mắt của mình mở ra nữa, ý thức của Lynn liền chìm sâu vào trong bóng tối.