Sau bữa sáng, Lilia liền về phòng, Alisa đã chờ ngay trước phòng cô. Nhận thấy Lilia, cô lập tức cúi đầu cung kính. Không để ý đến điều đó, Lilia bước qua Alisa và vào phòng.
“Tiểu thư, cô định sẽ làm gì về trường?”
Chuyển động của Lilia đột nhiên dừng lại.
Trong đất nước này có học viện cấp cao và học viện cấp thấp, với học viện cấp cao dành cho những quý tộc và thương nhân nổi tiếng tham gia. Trên hết, rõ ràng là ngoài đọc và viết, những bài học ở đó còn bao gồm những thứ như lịch sử, toán học và cả những ma pháp cơ bản. Đó là nơi nuôi dưỡng những tài năng của giới thượng lưu trong xã hội. Mặt khác, học viện cấp thấp chỉ đơn giản dạy những khả năng tối thiểu như đọc và viết, ai cũng có thể nhập học tại đây đơn giản bằng cách đóng một khoản phí nhỏ.
Nơi mà Lilia học tất nhiên là học viên cấp cao. Nhập học cùng trường với hoàng tử, và đạt được thứ hạng cao. Thế nhưng, hiện tại, thành thật thì cô không muốn trở lại trường chút nào.
“Ta không đi.”
Nghe những lời từ Lilia, Alisa kìm lại hơi thở.
“Sẽ không có chuyện đó đâu tiểu thư. Ngài đã nghỉ cả tuần rồi. Ngài lãnh chúa vẫn chưa nói gì nhưng mà, cứ như thế này...?”
“Cứ như thế này, cái gì cơ?”
Nheo mắt lại, cô quay mặt sang Alisa. Vờ như sắp khóc, Alisa đảo mắt xuống dưới. Lilia chỉ thở dài và tiếp tục tiến vào phòng. Ngồi xuống một chiếc ghế trông có vẻ đắt tiền, cô gõ nhẹ ngón tay lên chiếc bàn trước mặt.
“Vâng... Tôi hiểu rồi.”
Nhận thấy ý muốn ở một mình từ hành động đó, Alisa khẽ cúi đầu và rời khỏi căn phòng. Lilia thở dài nhẹ nhõm và dựa vào chiếc ghế.
-Lilia. Cô biết là cô không thể chỉ việc không trở lại trường mà.
-Tôi biết, tôi biết mà...
Cô biết cô không thể để mọi thứ diễn ra như thế này. Thế nhưng, nếu cô quay trở lại trường, cô sẽ phải nhìn những khuôn mặt mà cô không muốn thấy và hoàng tử sẽ nhìn cô với ánh mắt khinh miệt. Cô không thể chịu đựng được những điều đó.
-Sakura. Với những chỉ dẫn của cô, liệu tôi có thể đoạt lại được hoàng tử không?
-Xin lỗi. Tôi không chắc, nhưng có lẽ là không thể.
Dù câu trả lời đúng như dự đoán, nhưng thực sự khi nghe nó, Lilia không thể không cảm thấy hụt hẫng. Cho đến bây giờ, hoàng tử luôn nở nụ cười khi họ gặp mặt, thế nhưng kể từ giờ, điều đó hoàn toàn là không thể. Chỉ việc nghĩ đến điều đó, nước mắt tự nhiên trào ra từ khóe mi Lilia.
-Lilia. Không giống như tôi không thấu hiểu cảm xúc của cô nhưng mà.
-Có chuyện gì...
-Đây chỉ là hậu quả mà thôi. Hậu quả của những hành động mà cô đã gây ra. Không hơn không kém gì phải không?
Mắt Lilia mở to, sự tức giận đang le lói trong ánh mắt cô. Cô mở to miệng, định hét lên.
-Đó là cách mà cô định nói điều đó là sai sao.
Những lời đó khiến Lilia phải dứt lời.
-Thực tế rằng cô đã đính hôn. Thậm chí khi anh ta là hoàng tử, anh cũng không thể xóa nhòa sự thật đó hay dễ dàng hủy bỏ hôn ước. Thậm chí khi đang tức điên, cô chỉ có thể nhìn theo anh ta và coi như đó chỉ là cảm xúc nhất thời.
-Không phải điều đó là hiển nhiên à... Tôi không bao giờ có thể làm điều gì như vậy...
-Đúng phải không. Ngoài ra, đó chỉ là chuyện trong quá khứ.
Nghe những lời từ Sakura, Lilia cau mày lại. Chắc chắn, bây giờ dù có làm gì thì sự thật vẫn không thể thay đổi. Nhưng cô không cần phải để như vậy.
-Bây giờ, cô chỉ có thể cố hết sức cho tình hình hiện tại của cô.
Cô hiểu điều đó. Lilia cũng chấp nhận sự thật cô không thể tiếp tục nghỉ học. Chỉ là, cô không muốn nhìn thấy cô gái ấy cùng với hoàng tử.
-Đó là tại sao, Lilia. Cô phải làm cho hoàng tử phải hối tiếc vì đã không chọn cô.
-Điều như vậy... Làm thế nào để tôi làm được điều đó...?
Trở lại với hoàng tử dường như không phải ý kiến tồi. Chống lại một tồn tại không thể chạm đến như hoàng tử, làm anh ta hối tiếc về hành động của bản thân là lựa chọn tối nhất. Vấn đề là Lilia không thể nghĩ được bất kỳ cách nào để làm được điều này.
Thế nhưng Sakura lại cười như thể điều đó thật dễ dàng.
-Cô có thể làm được miễn là có chút bí quyết. Trở nên thân quen với mọi người, trở thành một người được công nhận và kính trọng bới tất cả. Tử tế với mọi người trong khi vẫn nghiêm khắc để giữ phẩm giá. Tối không nói cô phải có thêm những người hâm mộ nhưng cô phải có thể đạt được ủng hộ từ phần đông người xung quanh.
-Nghe có vẻ là một giấc mơ xa vời với tôi...
-Có vẻ là như vậy. Nhưng mà ta cũng không mất gì khi đặt mục tiêu mà phải không?
Tất cả những thứ Sakura nói chỉ đơn giản là một ý tưởng, một giấc mơ. Không quan trọng dù ai có cố gắng học chăm chỉ đến đâu, họ cũng không thể vượt qua những chuyên gia. Thế nhưng, có lẽ sẽ tốt hơn khi cố gắng thay vì đơn giản chỉ mục rữa trong thất bại. Một điều như vậy có lẽ là không thể để một mình Lilia có thể hoàn thành, nhưng dù tốt xấu thế nào, ngay bây giờ cô đang có một người thích xen vào chuyện của người khác bên cạnh cô.
-Cô đang nói những điều này, tôi tin rằng cô sẽ cho tôi mượn sức mạnh của cô chứ?
Nhận lấy câu hỏi của Lilia, Sakura cười đáp lại.
-Tất nhiên rồi. Dù gì thì tôi cũng là một thiên thần. Tôi sẽ biến cô thành một con người khôn ngoan!
-Thiên thần? Không phải chỉ là một tinh linh xấu xa đi lừa dối người khác sao?
-Thật tàn nhẫn!
Một lời phàn nàn tức tối nhắm vào cô nhưng Lilia lờ nó đi. Không để ý đến điều đó, Sakura đột nhiên yên lặng, sau đó nói với giọng lí nhí.
-Ổn thôi, ổn thôi. Tôi chỉ là một tinh linh xấu xa. Hmm...
Lilia đột nhiên bật cười trước giọng nói bẽn lẽn. Nếu cô xin lỗi, có lẽ Sakura sẽ lập tức vui vẻ trở lại. Dù cô nghĩ rằng cô ấy chỉ đơn giản là một con người bình thường, Lilia vẫn không nói điều đó. Sau cùng, nói chuyện với Sakura khiến cô phấn khởi hơn chút.
Vì thế,
- Mục tiêu thực sự không quá xa vời, huh.
Lilia vờ như không nghe thấy những lời thì thầm từ Sakura.
“Alisa. Phiền cô mang cho tôi thứ gì đó dễ ăn cho bữa trưa đến phòng tôi được không? Còn nữa, cô hãy mang cho tôi thứ gì để viết ngay bây giờ. Ahh, còn về trường học? Tôi sẽ đi học lại từ tuần sau.”
Alisa có chút bối rối trước những chỉ thị của Lilia, nhưng cô ngay lập tức di chuyển theo hướng dẫn. Chuyển giao yêu cầu của Lilia tới đầu bếp, để an toàn cô cũng đã báo lại với Kelvin, chủ nhân của dinh thự. Lấy từ chỗ ông chút giấy và một cây bút, cô mang chúng về phòng của Lilia.
“Cô đã báo cáo lại với cha chưa?”
“Tôi không nên làm như vậy sao ạ?”
“Không phải như vậy. Thật sự thì đó là điều tôi nên đưa vào chỉ thị.”
Lilia biết ơn Alisa đã hoàn thành những điều cô cho rằng cần thiết mà thậm chí không cần mệnh lệnh.
Dù cuối cùng cô có lẽ đã hành động ngoài ý định của Lilia nhưng giờ cô không lo lắng gì cả. Nhận lấy bút và giấy từ Alisa, cô nhìn Alisa rời đi trước khi ngồi vào ghế. Trải tờ giấy lên bàn, tờ giấy trắng này có hơi lớn một chút.
-Thật là một tờ giấy đẹp. Thật ngạc nhiên khi mà cô có thể nhận được thứ như vậy.
“Thực ra, đây là thành quả từ sự nỗ lực của mẹ. Dù gì ma thuật tạo ra giấy cũng được bà phát triển.”
Miễn là có nguyên liệu, chỉ với thần chú và tao thành ma thuật, bạn có thể sản suất hàng loạt loại giấy này. Đây là ma thuật mà mẹ của Lilia, Ascha đi tiên phong, thứ hoàn toàn đảo ngược tình trạng của giấy như một mặt hàng siêu giá trị chỉ vài năm trước. Nhờ mẹ cô mà ngày nay, thậm chí người dân cũng có thể dễ dàng kiếm được và sử dụng giấy.
Dù đó không phải là một điều tốt cho mọi người; có những vấn đề về công việc của hầu hết những người làm trong ngành công nghiệp làm giấy cũ, tại thời điểm này mọi thứ nói chung đã bình ổn lại về điều đó.
"Vậy thì? Tôi nên làm gì đây?”
-Đúng rồi. Tôi sẽ chỉ cho cô thêm kiến thức, Lilia. Tôi không hiểu biết về những thứ như lễ nghi và ma thuật, nhưng tôi tin chắc kiến thức của tôi sẽ không thua bất kỳ ai trên thế giới này.
Đó chắc chắn là một lời nói lớn lao. Cô không thể hoàn toàn tin bào những lời nói vĩ đại như vậy, nhưng dù vậy, Sakura dường như có năng lực hơn cô.
“Chà, tôi sẽ chờ điều đó.”
Nhận một lời đáp lại tích cực, Sakura hăng hái tuyên bố ‘hãy để đó cho tôi’.
Dù vậy, họ sẽ sớm nhận thấy những lời nói của Sakura không sai.
Trong một tuần, Lilia vẫn lại im lặng ở trong phòng. Chỉ là, lần này không thể thực sự gọi như vậy, cô luôn đến nhà ăn vào mỗi giờ ăn. Mỗi khi cô xuất hiện, cô sẽ nhận được sự lo lắng từ cha mẹ và ánh mắt khinh miệt từ người anh trai, nhưng lờ đi tất những điều đó, Lilia vẫn dành hết thời gian vào việc học với Sakura.
Ăn. Ngủ. Học. Đại khái thì mọi ngày sẽ là chu kỳ của những thứ này. Chỉ ngoại lệ là thói quen mỗi sáng sớm.
“Nó vẫn chưa nảy mầm à?”
“Dù gì thì chúng cũng mới trồng thôi mà.”
Phía sau dinh thự là khóm hoa Lilia và Alisa cùng nhau chăm sóc. Lilia nhìn chằm chằm vào khóm hoa vừa mới tưới nước. Có lẽ nghĩ rằng một điều như vậy khá không quen thuộc, Alisa bên cạnh cô khẽ cười.
“Lilia-sama. Hoa không thể lớn nhanh hơn nếu ngài nhìn chằm chằm vào đâu ạ.”
Không biết từ lúc nào, Alisa đã bắt đầu gọi Lilia bằng tên. Vì không có ý định xấu nào đằng sau việc đó, điều đó vẫn đơn giản tiếp tục như vậy.
“Tất nhiên tôi biết vậy rồi. Đừng lo về chuyện đó.”
“Fufu...”
Dù Alisa trông đang nở nụ cười vui vẻ, sự thật có chút khác biệt so với ý nghĩ cô.
Lilia làm việc này chỉ đơn giản để kéo dài thêm quãng thời gian nghỉ của cô nhiều nhất có thể. Ít nhất cô sẽ tiếp tục cho đến khi Sakura nói điều gì về chuyện đó...
-Lilia. Đến lúc để trở lại với việc học rồi. Ta vẫn còn một chặng đường dài phía trước đấy.
Như cô dự đoán, Sakura thúc giục cô tiếp tục việc học. Lilia khẽ thở dài và chậm chạp nhấc người lên.
“Lilia-sama. Hôm nay ngài cũng sẽ học ạ?”
“Đúng rồi. Dù gì cũng có nhiều điều tôi cần được dạy mà.”
“Được dạy...”
Alisa nhíu mày ngờ vực trước những từ ngữ ấy trong khi Lilia vội vàng hắng giọng. Lắc đầu như thể cô chỉ tự nói với bản thân, Lilia mau chóng thoát về hướng phòng cô.
“Hãy đem cho tôi thứ gì để ăn mà dễ dàng giữ được lâu.”
Yêu cầu với Alisa ngay trước khi vào dinh thự, Alisa ra hiệu rằng mình đã hiểu, nhìn chủ nhân rời đi với cái cúi đầu cung kính.