Cuộc sống như vậy cứ tiếp tục trong suốt một tuần. Lilia đã học được rất nhiều điều từ Sakura. Tất nhiên, cô không thể học được mọi thứ chỉ trong một tuần. Chỉ là, cứ vắng mặt ở trường lâu hơn nữa sẽ rất tệ. Từ giờ trở đi, cô sẽ lên kế hoạch để tiếp tục việc học trong thời gian ít ỏi cô rảnh rỗi vào buổi sáng và buổi tối lúc trước khi đi ngủ.
Lilia mặc bộ đồng phục của cô lần đầu sau một thời gian, một bộ đồng phục thủy thủ màu trắng.
-Tôi đã tự hỏi điều này từ trước đây, nhưng mà, những bộ đồng phục này đã tồn tại từ khi nào vậy?
“Theo như lịch sử thì những bộ đồng phục này đã là truyền thống hơn một trăm năm.”
-Hmm... Nghĩa là có lẽ đã có những người khác trước tôi...
Lilia cau mày trước lời nói của Sakura. Cô có vẻ đang ngụ ý rằng có những tồn tại giống với Sakura từng xuất hiện trong quá khứ. Thực sự thì, hoàn toàn không thể phủ định những tồn tại như vậy đã từng tồn tại trước đây.
Sau cùng, Lilia thậm chí cũng không thể xác thực chính sự tồn tại của Sakura.
Sau khi thay trang phục, Lilia hướng đến phòng ăn để ăn sáng.
Trong phòng ăn, những người còn lại trong gia đình cũng đã tụ họp lại. Họ hướng mắt đến Lilia khi cô bước vào và mở to mắt ngạc nhiên khi thấy cô khoác trên mình bộ đồng phục. Cảm thấy chút thỏa mãn khi nhận được những phản ứng như vậy, Lilia ngồi vào chỗ mình ở bàn ăn.
“Lilia. Con sẽ trở lại trường à?”
Người hỏi câu đó chính là cha cô. Lilia đáp lại với cái gật đầu.
“Vâng. Con sẽ trở lại ký túc xá hôm nay. Xin lỗi vì những lo lắng con đã gây ra.”
Lilia nói và cúi đầu, miệng của cha cô có hơi mở ra, hoàn toàn sững sờ. Trong khi cô đang tự hỏi liệu một điều như vậy có thực sự đáng ngạc nhiên đến thế không, cô nhận thấy Sakura đang cười khúc khích và lắc đầu một chút.
“Thật bất ngờ, ta cần chuẩn bị một chiếc xe ngựa đến...”
“Làm ơn hãy yên tâm. Con sẽ không làm phiền cha với những điều như vậy nên con đã chuẩn bị sẵn. Cho dù thực sự thì những người thực hiện điều đó là Alisa và những người hầu...”
“V-Vậy à... Nhưng ít nhất thì gửi một bản báo cáo sẽ... Không, ta cho rằng cũng ổn nhưng mà...”
Vai của cha cô chùng xuống. Tất cả những không khí uy quyền thường quanh ông đã biến mất. Nghĩ về điều kỳ lạ như vậy, nhưng cô không còn nghĩ đến việc đó nữa khi thức ăn được dọn lên bàn.
“Được rồi, ăn thôi nào. Trước đó... Klaus! Cất những giấy tờ đó đi!”
Nghe cha cô la lên, Klaus chỉ khẽ nhún vai. Về phía Lilia, thực sự có một chút khoảng cách giữa họ, nhìn vào anh trai cô – người chăm chú đọc vài thứ tài liệu mọi lúc.
“Klaus!”
Cha của Lilia lại hét lên giận dữ một lần nữa. Anh trai cô chỉ liếc qua và khẽ tặc lưỡi, sau đó bỏ những giấy tờ xuống. Nghĩ rằng cha cô sẽ phản ứng với cái tặc lưỡi bất lịch sự, nhưng điều đó dường như không đến được tai ông. Như thể chẳng có gì liên quan đến cô, Lilia nghĩ rằng những người này thật ồn ào như vậy ngay từ sáng.
“Rồi... Ăn thôi nào.”
Sau khi cầu nguyện trước bữa ăn, Lilia với lấy miếng bánh mì trước mặt.
Trong suốt bữa sáng, Sakura ở trong một tâm trạng tốt. Giờ khi đã biết Lilia là kiểu người biết lắng nghe, cô lúc nào cũng luôn ngân nga. Không như thể hoàn toàn mù âm nhạc hay tiếng kêu ken két vào tai, Lilia không chú ý nhiều đến phần đó. Thế nhưng khi cô hỏi Sakura tại sao mà lại hạnh phúc như vậy.
-Đồ ăn ngon.
Ngắn gọn nhưng đó là một câu trả lời dễ hiểu. Với việc chia sẻ cảm giác, dường như bất kỳ khi nào Lilia ăn đồ ăn ngon thì Sakura cũng cảm thấy tuyệt và trở nên hạnh phúc.
Đang vô tư nghĩ về những ý nghĩ ấy thì đột nhiên.
“Klaus! Quá đủ rồi!”
Cha của Lilia lại một lần nữa hét lên giận dữ. Nghĩ họ thật là những người ồn ào, cô hướng mắt về phía anh trai. Anh lại một lần nữa cầm những giấy tờ trên tay với những nếp nhăn giữa hai hàng lông mày.
“Bao nhiêu lần ta đã phải nói với cọn rằng ít nhất hãy ngưng làm việc trong bữa ăn!”
“Con phải nói điều này, cha à. Có những điều mà con phải thực hiện càng sớm càng tốt. Nếu những tài liệu này là chính xác, người đó dã sử dụng trái phép tài chính của gia đình ta. Không phải bữa ăn nên được hoãn lại cho đến khi xử lý xong một điều như vậy.”
“Nhưng đó không nên trở thành một vấn đề trong thời gian bữa ăn.”
“Thật ngây thơ, thưa cha. Với những hành động trái phép, ta nên xử lý ngay lập tức.”
Đó là một ví dụ về việc cảnh cáo những người khác.
Nghe những kết luận của anh trai, cha cô nhăn mặt lại. Dường như hai cha con có lối suy nghĩ khác nhau.
-Chà, rốt cuộc thì không có gì liên quan đến tôi cả.
-Lilia. Cô sẽ không dừng họ lại à?
-Trời. Tôi có nên không? Nếu cô đã nói vậy, Sakura, tôi sẽ cố thử.
Mặc dù cô lại hỏi vậy, câu trả lời của Sakura là quá hiển nhiên rồi. Nếu Sakura quyết định rằng cô nên dừng họ lại ở đây, Lilia sẽ nhận được những lới chỉ dẫn như vậy trước khi cô hỏi để tự xác nhận.
-Tôi không nói vậy. Thậm chí nếu cô lên tiếng, họ sẽ chỉ nói cô rằng phụ nữ chỉ nên tránh xa hay gì đó.
-Đúng rồi. Thật dễ để tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.
-Đúng vậy. Ta sẽ chỉ tiếp tục việc chuẩn bị cho trường học. Và sau khi kết thúc, ta sẽ học nhiều nhất có thể.
-Vâng, vâng.
Lilia liếc nhìn cha cùng anh trai trước khi hướng mắt đến mẹ cô. Nhận thấy ánh nhìn của Lilia, mẹ cô nở một nụ cười gượng gạo khi bà hiểu ý rồi gật đầu. Khẽ gật đầu về phía mẹ cô, Lilia đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Bộ đôi tham gia vào cuộc khẩu chiến vẫn không chú ý đến điều đó.
“Chị gái. Em cũng sẽ đi.”
Em trai cô, Theo, rụt rè giữ lấy ống tay áo của Lilia. Khi cô vừa khẽ cau mày, nghe lời cảnh cáo của Sakura, Lilia vội vàng nở một nụ cười trên khuôn mặt. Ngay cả bản thân cô cũng đã tin rằng nụ cười của cô đã được cải thiện trong tuần qua.
“Thôi được rồi. Ta đi chứ?”
“Vâng.”
Theo cũng rời khỏi chỗ ngồi, trên đường đi đến cửa, tài liệu trên bàn lọt vào tầm mắt cô.
-Trời ạ... Không phải những vấn đề ở đây ở một mức độ hoàn toàn khác so với những gì họ bàn luận sao.
Phí tiêu dùng và thu nhập của họ là những thứ được viết trong tài liệu. Những thứ được ghi vào được sắp xếp khá tệ và khó để phân biệt, điều này làm cho khá khó để nhìn vào. Thử hỏi thứ như này có tính toán sai hay không.
Thực sự, người đã làm ra tài liệu này và anh trai cô, người xác nhận nó, đều bị nhầm lẫn và sai ở đây.
Vì không thể giúp được gì, Lilia khẽ thở dài và mở miệng nói.
“Onii-sama.”
“Có chuyện gì. Phụ nữ chỉ nên tránh xa việc này thôi.”[note24073]
Trước thái độ coi thường, Lilia khẽ nhíu mày. Cha cô cũng trông như ông không thoải mái với những lời nói của anh trai cô, nên trước khi ông kịp phản đối và cô bị cuốn vào cuộc tranh cãi, cô nhanh chóng phản ứng một cách lẩn tránh.
“Vì bản thân em là một con người bận rộn, em sẽ chỉ nói một điều. Đây, đây và đây. Tính toán tại đó bị sai.”
“Em đang nói về cái g-...”
Anh trai cô nhìn xuống xấp tài liệu. Sao khi im lặng một lúc, đôi mắt mở to vì sốc.[note24074]
“Vậy thì, con xin phép được rời đi.”
Nói vậy, Lilia cúi đầu và hướng đến cánh cửa phòng ăn. Không còn hứng thú với thứ như cuộc cãi vã giữa cha và anh trai, cô đưa Theo đi và cứ như vậy rời khỏi phòng ăn.