Quay trở lại khóm hoa, dường như Alisa vẫn đang ngoan ngoãn chờ đợi ở đó như đã được dặn. Nhận thấy Lilia trở lại, vì vài lý do, cô thở dài nhẹ nhõm.
“Tôi đã nói chuyện với cha. Ông đã cho phép tôi trồng hoa ở đây.”
Nhận lấy những lời ngắn gọn từ Lilia, Alisa cúi đầu đồng ý.
“Khóm hoa này thuộc về tiểu thư. Cho nên...”
“Bây giờ, Alisa, lấy dụng cụ ra đây. Ngay lập tức.”
“Eh, ah... Vâng. Chắc chắn rồi.”
Dù trên mặt cô có chút bối rối, Alisa vẫn chạy đi lấy dụng cụ. Nhìn người hầu gái của cô rời đi, Lilia chỉ đơn giản đứng đó chờ đợi. Sakura đang phát ra âm thanh như thể cô có điều muốn nói, thế nhưng lại bị lờ đi.
Alisa trở lại ngay và mang trên tay một cái giỏ với một cái mai nhỏ cùng vài dụng cụ làm vườn khác.
“Cảm ơn ngài vì đã đợi.”
“Được rồi. Vậy thì Alisa.”
Dưới cái nhìn chằm chằm thẳng vào cô, Alisa có chút lo lắng, không chắc cô đã làm gì không vừa lòng chủ nhân cô. Có lẽ không nhận thức được ý nghĩ của Alisa, Lilia tiếp tục.
“Từ hôm nay khóm hoa này sẽ thuộc về tôi đúng chứ?”
“Vâng... Đúng như vậy.”
“Tuy nhiên, tôi hoàn toàn trồng hoa như thế nào.”
Lilia đưa chiếc túi giấy đựng hạt giống cho Alisa, người đang ngiêng đầu bối rối. Sau khi nhận lấy nó, Alisa thậm chí còn càng bối rối hơn.
“Cô, sẽ trồng chúng.”
“Eh?”
“Tất nhiên vì đây là khóm hoa của tôi, tôi cũng sẽ giúp. Đó là lý do tại sao tôi ở đây với cô. Tôi sẽ giúp đỡ cô, thế nên hãy làm cho những bông hoa này nở rộ thật đẹp.
Dường như cuối cùng cô cũng đã hiểu ý định đó, Alisa mở to mắt ngạc nhiên. Tiếng cười khúc khích từ Sakura có đôi chút khó chịu nhưng Lilia quyết định nói.
“Cô là hầu gái riêng của tôi. Tôi muốn thấy những bông hoa này có thể nở thật đẹp. Liệu cô có thể làm được không?”
Alisa gật đầu lia lịa rồi cúi đầu cung kính.
“Tất nhiên rồi! Cảm ơn ngài rất nhiều, tiểu thư!”
Trong khi cảm thấy chút rộn ràng khi ra lệnh như một người cấp trên, Lilia lập tức bắt đầu ra chỉ thị. Lấy cái mai từ chỗ dụng cụ Alisa mang đến.
“Hãy trồng hoa thôi nào. Cô sẽ dạy tôi cách làm chứ, Alisa?”
“Vâng! Tất nhiên rồi!”
Lilia khẽ nheo mắt trước nụ cười hạnh phúc của Alisa.
Sau khi làm vườn với Alisa, Lilia lại đi tắm một lần nữa. Sau khi bảo Alisa mang trang phục mới đến, Lilia bước vào phòng tắm.
-Có phải cô là một cô gái khá nhút nhát?
Trên đường đi, giọng nói hớn hở trêu trọc từ Sakura cứ phát ra. Lờ nó đi, thế nhưng Sakura vẫn chỉ đơn giản tiếp tục.
-Cô đã làm những thứ đó như vậy để cùng nhau trồng cây trông khi giữ được thể diện của người chủ nhân, thế nhưng có lẽ Alisa đã đoán ra rồi?
-Thật ồn ào. Tôi đã làm theo những lời cô nói mà không than phiền gì phải chứ?
-Tất nhiên rồi. Cô đã cố gắng hết sức.
-Tông giọng của cô chỉ luôn làm cho người khác phát cáu...
Lilia nhận thấy được cố đáp lại chỉ đơn giản là nỗ lực ngu ngốc, cô bước vào phòng tắm mà không nói gì.
Tắm xong, Lilia mặc chiếc váy mà Alisa đã chuẩn bị và đi đến phòng ăn. Sau khi giành thời gian để trồng hoa, giờ đã là lúc cho bữa sáng.
-Không biết thực đơn hôm nay là gì đây~. Thật đáng mong đợi quá đi.
-Cô đâu có phải là người ăn ở đây đâu.
-Fufufu. Nghe cho kỹ đây, một trong những khả năng đặc biệt của thiên thần! Cảm giác của cô sẽ được chia sẻ với tôi!
Sakura tự hào nói với cái “Ahem!”. Nếu cô có một cơ thể cô sẽ hãnh diện ưỡn bộ ngực của mình lên. Thật dễ dàng hình dung ra một cảnh tượng như vậy, Lilia chợt mỉm cười.
-Vậy, cô thật sự là một thiên thần à?
-Tất nhiên rồi, không phải đó là điều đương nhiên à. (giọng đều đều) [note23762]
-Sao cô lại nói kiểu vậy...
Trong khi tự hỏi Sakura thực sự có thể là gì, Lilia mở cửa phòng ăn.
Ở trung tâm phòng ăn là một chiếc bàn lớn. Những người còn lại trong gia đình cũng đã ngồi ở đó. Cha của cô Kelvin, mẹ cô Ascha, anh trai Klaus và em trai Theo. Năm người, bao gồm cả Lilia, là thành viên của nhà công tước Aldis đang sống tại dinh thự này.
Khi Lilia đến bàn ăn, những người hầu mang ra bữa sáng. Trung tâm của bàn ăn là một giỏ bánh mỳ mới nướng, trước mặt cô là một bát súp đầy. Ngoài ra, chút mứt được làm từ trái cây nghiền ra cũng được mang đến.
Dù bữa sáng khá là đơn giản cho gia tộc công tước, những người mà quyền lực chỉ đứng thứ hai sau gia đình hoàng gia, nhưng đây lại là một điều rất đỗi bình thường trong dinh thự này. Mẹ của Lilia thích những bữa ăn đơn giản, cho nên những bữa ăn xa hoa là một điều xa lạ trong ngôi nhà này. Đây là một trong những điều mà Lilia không hài lòng.
-Thật xấu hổ khi mà bữa ăn của chúng ta thậm chí còn kém hơn cả của nam tước trong đất nước này.
-Được rồi. Nó ngon mà nên cũng ổn thôi chứ. Mùi vị ngon hơn là do thỉnh thoảng cô mới được ăn chúng chứ.
Lilia lắc đầu, không thể hiểu được quan điểm của Sakura.
Khi mọi người tập trung lại thế này, họ bắt đầu cầu nguyện. Đến vị thần của thế giới này.
Không ai nói gì trong suốt bữa ăn. Sự im lặng cứ thế kéo dài. Theo như mẹ cô, khi ăn, ta cần phải tỏ lòng biết ơn đến với thực phẩm và người làm ra nó. Cuối cùng, lý do đằng sau điều này vẫn quá khó hiểu cho Lilia.
-Vậy người đằng sau tất cả những việc không-giống-công-tước ở đây là bà Ascha. Đó là một điều tốt mà.
-Tôi không thể hiểu chút nào cả. Không dùng đến các đặc ân được ban tặng.
-Ahaha. Lilia chắc chắn là một quý tộc từ bẩm sinh.
Dù Lilia thấy như muốn trở lại, điều đó sẽ chỉ phí phạm công sức, hay phần nào là sự cố gắng vô nghĩa khi phản đối Sakura. Không màng đến điều đó, cô đã hoàn thành bữa ăn.
-Được rồi. Cũng khá là ngon. Đặc biệt là món mứt rất tuyệt.
-Có thực sự là những giác quan của tôi được chia sẻ với cô không? Mà nhân tiện, cô có ghét thứ gì không?
Cô nghĩ đây chỉ là một trò đùa khác, nhưng giác quan của họ rõ ràng được chia sẻ với nhau vì giọng điệu hạnh phúc trong lời của Sakura. Hơi chút ngạc nhiên về điều này, Lilia nở một nụ cười tinh quái.
-Ớt chuông. Không thể nào mà chịu được vị đắng đó.
-Tốt lắm, tôi sẽ ghi nhớ điều này.
-Chờ, chờ một chút đã, cô đang cố làm gì vậy, nãy tôi chỉ nói dối thôi, thứ tôi thực sự ghét là mứt đấy.
Sau đó, Sakura cứ khăng khăng về món mà cô “thực sự” ghét nhưng lại hoàn toàn bị lờ đi. Cùng sự yên lặng khi bữa ăn kết thúc, Lilia khẽ cúi đầu, suy nghĩ về những điều tiếp theo.
-Tôi xin lỗi... Dù có ra sao, chỉ cần tránh xa ớt chuông ra... Tôi sẽ làm bất cứ điều gì khác...
Một giọng nói như hoàn toàn đẫm lệ. Nghe thấy điều đó, Lilia chợt phun nước ra. Mọi người xung quanh cô vô cùng ngạc nhiên, những người hầu hấp tấp chạy đến nhưng tâm trí Lilia đang hoàn toàn chú tâm đến điều khác.
-Đùa chút thôi mà, tôi sẽ không làm điều gì kỳ quặc như vậy đâu!
-Thật chứ?
-Thật đó, tôi hứa.
-Lilia... Cảm ơn nhiều lắm!
Lần này giọng điệu hoàn toàn ngập trong hạnh phúc như nhảy lên trong vui sướng. Dù gần như phát điên với sự tràn đầy sức sống ấy, cô lại không thấy điều đó tệ chút nào.
Chiếc bàn lấm bẩn nhanh chóng được người hầu lau sạch, cha của Lilia chậm rãi mở miệng nói.
“Lilia. Về chuyện ta nói sáng nay.”
Tự hỏi đó là gì, Lilia quay mặt về phía cha cô. Vì cô không làm gì sai cả, nhìn kỹ lại khuôn mặt ông thì, dường như ông đang nhìn cô với ánh mắt lúng túng.
“Ta đã nghe được câu chuyện từ Alisa.”
“Là như vậy sao. Có vấn đề gì ạ?”
Dù Sakura nói rằng không có vấn đề gì, phán đoán của cha cô lại có thể khác. Cô lo lắng chờ cha cô tiếp tục.
“Không, không có gì. Có vẻ như từ bây giờ, con sẽ trồng hoa cùng với Alisa.”
“Vâng. Ah, đúng rồi thưa cha. Con muốn Alisa làm hầu gái riêng của con, liệu có được không?”
Sự bối rối xuất hiện trong đôi mắt cha cô. Thế nhưng nó đã biến mất khi ông duỗi cổ. Thay vào đó ông nở một nụ cười gượng gạo.
“Ngay từ đầu Alisa đã được chỉ định làm hầu gái cá nhân cho con...”
“Vâng? Xin lỗi cha. Con không nghe rõ...”
Càng về sau những lời cha cô nói lại càng nhỏ. Cô không thể nghe rõ nên mong ông nhắc lại, thế nhưng lần này, ông chỉ đơn giản lắc đầu.
“Đừng lo về chuyện đó. Về phần Alisa thì không có vấn đề gì. Con có thể đưa cô ấy làm hầu gái riêng của con.”
“Thật chứ ạ? Cảm ơn cha rất nhiều.”
-Lilia! Mỉm cười đi nào!
Trước tiếng gọi đột ngột của Sakura, Lilia nhíu mày với cái nhìn đáng ngờ. Trông không giống có điều gì tốt xảy ra, nụ cười trông khá thiếu tự nhiên. Tuy nhiên, theo lời Sakura thúc giục, cô vẫn làm theo như vậy.
“Cảm ơn cha rất nhiều.”
Nói cảm ơn lại một lần nữa, cô nở một nụ cười. Cô đã luyên tập cách nở nụ cười từ nhỏ cho nên không có vấn đề gì. Tuy nhiên, cha cô vẫn chỉ nở một nụ cười gượng gạo.
“Con không cần phải cười đâu. Đừng lo về nó.”
-Đợi chút đã... Vậy là thất bại rồi à?
-Chuyện đó...?
Dường như Sakura cũng không hoàn toàn là tuyệt đối. Có lẽ đánh giá của cô cần phải suy xét lại, đánh giá về Sakura đã được hạ thấp một chút. Cô nhanh chóng quay lại với cha cô khi ông hắng giọng.
“Trở lại chủ đề thì, ta đã nghe rằng con sẽ trồng hoa với Alisa. Thật lòng thì, vì con chỉ luôn nghĩ đến bản thân làm ta khá ngạc nhiên.”
“Trời, thật không đúng thưa cha. Con vẫn luôn quan tâm đến những người xunh quanh mà?
Mặt ông có hơi khẽ giật giật, mẹ và anh trai cô chỉ biết thở dài. Duy chỉ có em trai cô ngạc nhiên khi nhìn vào phản ứng của mọi người.
“Chà, được rồi. Lilia. Hãy quan tâm đến những người xung quanh con.”
Nói xong, ông đứng dậy và rời khỏi phòng ăn. Mẹ cô theo sau và hai anh em trai cô cũng nhanh chóng rời khỏi. Một mình trong phòng ăn, Lilia chỉ đơn giản rời đi với chiếc đầu bối rối đang nghiêng sang một bên.