Ngay cả Sakura cũng ngạc nhiên trước những hành động của Lilia. Không thể tin được khi mà Lilia đưa Alisa làm hầu gái riêng của cô dù Sakura không nói gì. Người ta phải tự hỏi làm thế nào mà điều này lại xảy ra. Một điều như vậy xảy ra quá là kỳ lạ, thêm đó cũng khá buồn cười.
Khi nghe về việc trở thành hầu gái riêng của Lilia, biểu cảm trên mặt Alisa có thể đơn giản nói rằng cô hoàn toàn không biết lúc này bản thân đang vui hay buồn. Thật sự thì ban đầu Alisa được thuê để làm hầu gái riêng của Lilia. Dù Lilia đã được giới thiệu trước điều đó nhưng cô đã gạt phăng nó khỏi tâm trí. Lilia quên đi điều này làm Alisa có chút buồn nhưng cô cũng hạnh phúc khi Lilia đưa cô vào vị trí hầu gái riêng.
Nghĩ lại về phản ứng của Alisa trước đó, Sakura chỉ có thể cố gắng chịu đựng không bật cười và hướng tâm trí đến những điều tiếp đến.
Sau khi tắm xong, Lilia mặc chiếc váy mà Alisa đã chuẩn bị cho cô và đi ra ngoài dinh thự với hầu gái theo sau. Thậm chí khi Lilia nói rằng cô vẫn ổn khi đi một mình, Alisa vẫn giữ vững quyết định đi theo chủ nhân của cô.
Trông giống như cô đang thiếu đi sự riêng tư.
Quanh dinh thự là từng khóm hoa xếp thành dãy. Trách nhiệm của hầu gái là nuôi dưỡng những cây hoa ở đây, thế nên ở xung quanh, từng khóm hoa khác nhau đang nở rộ như là kết quả của sự chăm chút mỗi người. Chính vườn hoa dù có trật tự nhưng những bông hoa lại nở rộ không đồng đều. Trong đó còn có cả những cây vừa mới mọc mầm, có lẽ do giống hoa của các mùa khác nhau.
“Để ý lại thì… Điều này, không phải có nhiều điều mà ta có thể làm sao? Đó là thứ đầu tiên những vị khách nhìn thấy khi bước vào dinh thự, nên chẳng phải sẽ tốt hơn nếu ta chú ý đến vẻ ngoài chút nữa.”
Nghe Lilia nói vậy, Alisa chỉ biết nở nụ cười bối rối.
“Đây là điều mà lãnh chúa đã ban cho chúng tôi… Ngài đã nói rằng: “Đừng lo lắng về điều đó và cứ làm điều gì mấy người thích. Đừng lo về mấy thứ tầm thường như vẻ ngoài của nó.”
“Hmmm... Nên nói cách khác, người như tôi, người quan tâm đến những việc nhỏ nhặt như là bề ngoài chỉ là một người phụ nữ hẹp hòi, phải chứ?”
“Ểh? Đ-Đó không phải là ý của tôi đâu! Thật đấy!”
Lilia quay đi và tiếp tục tiến vào vườn. Sau cô, Alisa tiến theo với đôi vai rũ xuống.
-Lilia. Nhẹ nhàng lại chút đi. Cô lại đột nhiên quên phải tử tế hơn rồi à?
-Tôi biết mà. Tôi chỉ trêu cô ấy chút thôi.
Đó không phải là điều làm cô quan tâm đến nay, cô gái mang tên Alisa này lại trưng ra cảm xúc của cô ấy rõ ràng. Nói chuyện với cô ấy trở thành một việc khá vui.
“Alisa. Đâu là khóm hoa của cô vậy?”
“Khóm hoa, của tôi? Sẽ khá tẻ nhạt nếu ngài nhìn nó. Tốt hơn là ta không…”
“Đừng quan tâm đến điều đó, chỉ việc dẫn tôi đến đấy thôi.”
“Uuu… Tôi hiểu rồi…”
Vì lí do nào đó, Alisa khá do dự cho Lilia xem khóm hoa của cô. Nghĩ lại thì khá lạ, càng hướng sự chú ý ra khỏi nó sẽ chỉ càng làm cho Lilia muốn biết thêm. Dù rằng Sakura khá ngạc nhiên, nhưng hiểu được điều này, cô vẫn chỉ giữ im lặng.
Alisa chỉ cho Lilia con đường để tiến đến. Dọc con đường, rất nhiều người hầu mà họ đi qua đã tròn mắt ngạc nhiên khi thấy Lilia và Alisa. Một vài người lướt qua với cái nhìn lo lắng cho Alisa.
Trông như thể cô gái xấu số đã bị Lilia chọn làm bưa trưa, thế nhưng cô không có động thái gì để giải thích điều đó.
Và thế là Alisa đã dẫn cô đến nơi đó, gần cổng sau của dinh thự. Lối này được sử dụng chủ yếu cho người hầu và thương nhân. Ngay gần đó, có một khóm hoa nhỏ.
“Cái gì đây. Không có gì ở đây cả.”
Khóm hoa Alisa chỉ vào chỉ toàn là bùn đất. Thậm chí còn không có cỏ dại ở đây. Cố giải thích, Alisa mang một biểu cảm lúng túng khi cô đáp lại.
“Không, đó là… Tôi không có nhiều thời gian, cho nó… Nên không trồng được thứ gì cả. Tôi đã nghĩ sẽ cố gắng hết sức trong quá khứ nhưng, mọi thứ đều dần héo úa.”
“Tại sao cô không dành thời gian cho nó? Có phải cô là người duy nhất phải làm thêm việc?”
Không như cô đang cố giúp Alisa hay gì cả, nhưng nếu thật vậy thì ít nhất cô sẽ đưa ra phản ánh với cấp trên của Alisa. Rốt cuộc thì cô ấy cũng là hầu gái riêng của cô. Cô nghĩ sẽ ổn thôi nếu ít nhất làm như vậy.
“Đó là, vì tôi quá chậm.
Nếu như tôi có thể làm khéo léo như những người đã làm ở đây từ lâu…”
Bằng cách nào đó, vấn đề dường như lại nằm ở chính bản thân Alisa. Lilia chỉ có thể thở dài. Hơn nữa, Alisa cũng nói rằng những người khác vẫn luôn cố gắng chăm lo khóm hoa cho cô ấy, ngăn chúng bị cỏ dại che phủ. Để có thể gieo hạt bất cứ lúc nào, họ chăm sóc chúng cho Alisa.
“Được rồi, vậy cô có ý định trồng thứ gì không?”
“Không... Tôi vẫn chưa…”
“Vậy à.”
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đó. Không chắc Lilia đang nghĩ gì khi cô nhìn vào rặng hoa trống rỗng, Alisa bồn chồn pha lẫn chút sốt ruột. Ngay từ ban đầu, Lilia không có nghĩ đến điều gì sâu sắc cả, cô chỉ đơn giản nghĩ rằng có nên trồng hoa ở đây hay không.
-Lilia.
Sakura nói. Lilia kêu cô tiếp tục trong im lặng.
-Cô nên thử trồng hoa cùng với Alisa. Tôi chắc rằng cô ấy sẽ rất vui.
Lilia cau mày khi nghe thấy nó, trong khi đó, vẻ mặt Alisa tái nhợt khi cô thấy chủ nhân cô đột ngột khó chịu.
-Không thể nào. Thật phiền phức.
Khi Lilia chỉ định Alisa là hầu gái riêng, cô không nghĩ họ đã thành bạn bè hay gì đó. Nhưng thẳng thắn mà nói, chỉ đơn giản là từ giờ cô có ai đó chung độ tuổi bên cạnh. Không hơn gì cả. Khi ý nghĩ này truyền đến cô, Sakura thở dài thất vọng.
-Đây là một cơ hội tốt đó. Lilia. Cứ làm vậy đi.
Lần này lại đến lượt Lilia thở dài. Cô không biết điều đó có nghĩa gì, nhưng cô sẽ không đi ngược lại lời hứa nghe theo chỉ dẫn của Sakura. Lilia quay mặt lại. Cô nói với Alisa, người vẫn đang sợ hãi.
“Cô không có ý định sử dung khóm hoa này trong một thời gian đúng chứ?”
“Ah... Vâng.”
“Rồi, vậy tôi sẽ chăm sóc nó.”
Nghe những từ ngữ đó, hơi thở của Sakura như khựng lại, trong khi Alisa chết lặng bởi sự ngạc nhiên. Dần hiểu được ý nghĩa những điều đó, Alisa trở nên bối rối trưng ra một phản ứng thú vị. Theo dõi tình hình một lúc, Alisa thở dài và gật đầu thấu hiểu.
“Vì tôi không có ý định sử dụng nó, khóm hoa sẽ được giao lại cho tiểu thư Lilia. Tôi sẽ lo viêc thông báo cho ngài lãnh chúa.”
“Không cần phải làm vậy. Tôi có vài việc cần phải nói với cha nên tôi sẽ đi nói chuyện với ông ấy. Cứ việc đợi ở đây cho đến khi tôi trở lại.”
Để lại một Alisa đang chết lặng, Lilia trở lại dinh thự từ cổng sau.
-Lilia. Cô đang cố làm gì vậy?
-Làm gì? Tôi đang chính xác làm theo hướng dẫn của cô.
-Muu... Được rồi, dù cô làm theo chỉ dẫn của tôi như thế nào, đó là quyết định của cô...
Lilia đi dọc theo hành lang hướng đến phía cha cô. Nếu là bây giờ, ông nên xử lý tài liệu trong văn phòng. Công việc thường ngày của ông là phê chuẩn tất cả các giấy tờ trong ngày trước bữa sáng. Khi gõ cửa văn phòng trên tầng hai, tôi có thể nghe giọng cha đáp lại.
“Ai đó?”
“Là con đây, thưa cha.”
“Lilia...? Vậy là con đã ra khỏi phòng rồi hả? Vào đi.”
Dù từ ngữ có hơi chút thẳng thừng, tuy vậy, quanh ông đang được bao phủ một bầu không khí hạnh phúc. Với người cha thường vô cảm của cô, Lilia có chút ngạc nhiên về ông hiện tại. Cô suy tư một chốc. Để nghĩ rằng ông đã lo lắng thế này.
Lilia bước vào văn phòng. Cuối phòng, cha cô đang ngồi ở bàn làm việc. Dù đôi mắt hướng thẳng vào cha cô có chút lạnh lùng, thế nhưng má cô lại khẽ rung lên. Như thể cô đang kìm nén một nụ cười.
“Chào buổi sáng, thưa cha.”
“Ahh, chào buổi sáng. Thế, con muốn gì?”
Trái với không khí vui vẻ, cuộc trò chuyện diễn ra nhanh chóng. Lilia, người nhận thức được cha cô là người bận rộn thậm chí trong số các quý tộc, nhanh chóng vào thẳng vấn đề.
“Có vẻ cha đã dành những khóm hoa cho những người hầu.”
“Ahh. Ta nghĩ đó sẽ là một khoảng thời gian thảnh thơi cho họ. Có chuyện gì à?”
“Con có một yêu cầu về việc đó. Con muốn nhận khóm hoa được phân cho Alisa.”
Khuôn mặt cha cô chìm vào thất vọng. Khẽ lắc đầu, ông liếc nhìn Lilia. Chỉ với điều đó, nhiệt độ căn phòng như hoàn toàn giảm xuống.
“Lilia. Vậy là con vẫn nói những điều như vậy hả...”
Đó vẫn luôn là cách mà cha cô như biết chắc hành động của cô. Với sự ngưỡng mộ tới người cha cô, Lilia đáp lại.
“Cha có thể giới thiệu vài loại hạt giống không? Con muốn lấy một chút nếu được.”
Không nói lời nào, cha cô im lặng đứng dậy, đi đến cái kệ ở góc tường. Mở ra, ông lấy một cái túi giấy nhỏ từ đó. Cô tự hỏi tại sao ông lại giữ những hạt giống hoa ở nơi như vậy nhưng những suy nghĩ đó đã bị xua tan khi cha cô lại gần với chiếc túi trên tay.
Cha cô đưa chiếc túi giấy và Lilia lễ phép nhận lấy.
“Lilia. Nếu con đi quá xa, ngay cả ta cũng không thể bảo vệ cho con nữa.”
“Trời, cha nói điều gì kỳ lạ vậy. Hiện giờ con đâu có làm sai điều gì cả?”
Thở dài, ông bảo cô rời đi và trở lại phía cuối văn phòng. Lilia cúi đầu và rời khỏi căn phòng.
--------------------
Mini_BOSS(SHERIDAN): Chương này làm rất nhanh nên có thể sẽ có vài lỗi chưa được sửa lại nên mình xin lỗi trước.