Thân thể anh run lên bần bật, tuy không chân thực nhưng Miên Châu vẫn có thể cảm nhận được.
Anh sợ mất cô đến vậy sao?
Nhưng...bản thân cô lại dính phải căn bệnh tim di truyền sống chết lúc nào cô cũng không rõ.
Nếu như có một ngày cô đột ngột qua đời thì anh biết phải làm sao? Anh có thể sống tốt đến hết quãng đời còn lại không?
Dạ Hàn bón cho cô vài muỗng thì lập tức đi ngay, không quên dặn dò vệ sĩ canh nhất cử nhất động của cô.
Miên Châu chỉ chờ đến thời cơ anh rời đi, túm lấy điện thoại ấn số liên hồi.
[...]
[ Ai?]
Tư Vị Mạc thắc mắc, giọng nói có chút ướt át.
“Tôi là Tố Miên Châu, tôi muốn gặp ngài một chút.” Cô chủ động hẹn người đàn ông dữ tợn đang gầm rú ở đầu dây bên kia.
Ông bắt đầu cáu gắt, giọng chua chát vang lên
[ Tại sao tôi phải gặp cô, gia đình tôi tan nát rồi chắc cô hả dạ lắm.]
Tan nát? Đúng rồi nhỉ, Cung Linh Phương và Tư Dạ Hàn đều luôn muốn bao che cho mình nhưng...cũng vì mình mà gia đình người khác xảy ra tranh chấp.
“Nếu muốn anh ấy được hạnh phúc thì xin ngài hãy gặp tôi...”
Đúng thế, mình muốn trở thành vợ của anh ấy nhưng...mình cũng muốn nhìn anh ấy vui vẻ. Có thể lúc này anh ấy sẽ rất hạnh phúc khi ở bên mình...
Vậy nếu...bản thân tôi chết thì sao? Liệu anh ấy có giữ được nụ cười trêи môi? Chi bằng...nhìn anh ấy có một mái ấm khác rồi chết một cách mãn nguyện thì mình cũng không còn gì để nuối tiếc.
...
Quán cafe.
Tư Vị Mạc sắc mặt nhăm nhúm, làn da nhăn nheo càng thêm rõ nét đi đôi với nét thâm trêи mí mắt. Trêи thân toàn khoác lên những mác hạng sang đến khăn quàng cổ cũng phải là loại hiếm nhất.
Miên Châu ăn mặc mỏng manh ngồi đối diện Tư Vị Mạc, đặt bao bì hồ sơ bệnh án cùng với mấy tấm ảnh chụp X-quanh, dùng tay đẩy nhẹ lên bàn cho kẻ trước mặt.
Tư Vị Mạc cũng không phải người điềm tĩnh gì, trực tiếp mở ra xem, dùng con mắt đầy rẫy kinh nghiệm liếc qua một lượt.
Đột ngột ánh mắt ông có chút khựng lại qua hai hàng chữ “ bệnh tim”, lòng Tư Vị Mạc có chút bối rối.
“Như ngài đã thấy tôi đang mắc phải bệnh tim...”
Tư Vị Mạc hơi trừng mắt nhìn cô “ Cô tính dùng mấy thứ này để khiến tôi khoan dung cho cô à?” Đúng là một con đàn bà quỷ quyệt, không ngờ lại dùng tới thủ đoạn này để lấy lòng tôi muốn tôi thương hại cô.
Miên Châu chỉ cười gượng, uống cạn sạch tách trà ô long đã nguội lạnh.
“Tôi không hề muốn bác độ lượng gì cả, tôi chỉ muốn ngài hãy để Dạ Hàn kết hôn với Ninh tiểu thư..”
Hả? Cô ta tính chơi trò “ lạc buộc mềm chặt” ư?
“Tôi yêu anh ấy và sau này cũng vậy nhưng tôi không thể mang lại hạnh phúc cho anh ấy khi tôi chết đi.”
Tư Vị Mạc có chút sững sốt, động tác uống trà tao nhã cũng trở nên bấn loạn. Có lẽ lời nói của cô đã chấn động đến người lớn tuổi như ông.
Cô ta nói vậy nghĩa là...muốn Tư Dạ Hàn kết hôn với Lạc nhi. Cô ta...
...
Buổi gặp mặt kết thúc trong sự yên lặng thế mà ông đây cứ ngỡ là cãi nhau om sòm nên đã luyện tập cách mắng chửi trước nhưng không ngờ lại kết thúc chỉ bằng nụ cười chua chát của cô gái ấy.
Thật giống với cái tôi của trước đây khi cưới Cung Linh Phương, vì muốn tôi hạnh phúc nên cô ấy không màn cảm xúc mà nói lời chia tay.
Sao bi kịch này lại lần nữa xảy đến vậy...muốn hạnh phúc khó đến vậy sao?