Tư..Tư Dạ Hàn? Sao anh ta lại ở đây? Chính hắn là người đã bắt cóc mình ư?
Dây trói buộc chặt đến nỗi hằn dấu đỏ trêи da, thuộc hạ tiện chân đạp mạnh vào sau gối, Âu Dương bất giác khuỵu xuống đấy thể hiện dáng vẻ thành khẩn.
Dạ Hàn cười nhạt, dùng con ngươi sắt đá quét ngang qua thân thể tồi tàn của hắn.
“Nghe nói trong lúc tôi đi, ngươi dám rình trộm người phụ nữ của tôi. Chán sống rồi đúng không?”
Khốn khϊế͙p͙, mày đã khiến cho cô ấy rơi nước mắt, tao nhất quyết sẽ không tha thứ cho mày.
Âu Dương muốn nói cái gì đó nhưng bị giẻ chắn cứng cả họng nghẹn ngào không thể phát ngôn.
Cạch.
Khẩu Desert Eagle trong tay của Dạ Hàn rùng lên một phát, anh dí sát khẩu súng nã vào não hắn.
“Cô ấy là của tôi, mãi mãi cũng sẽ là của tôi, kẻ nào dám động thì chết.”
Hắn lần này sợ thật rồi, hai mắt trợn ngược ứa nước mắt, quần hắn ướt sũng bốc mùi khai khai.
Không phải chứ sợ đến nỗi làm xấu trong quần luôn à?
Dù Âu Dương có tè ra đi chăng nữa thì anh cũng đâu bỏ qua một cách dễ dàng như vậy. Tốn công bắt hắn tới đây thì cũng nên để lại một chút ấn tượng chứ.
Bằng.
Nòng súng loé lên một tia sáng nhấp nhói, viên đạn cứ thế nhắm trung vào mục tiêu. Vỏ đạn rơi lộp độp trong không trung.
“A-A” Viên đạn nhằm vào tay của Âu Dương, các hệ thần kinh đều cảm nhận được nỗi đau ấy.
Hắn run run, khϊế͙p͙ sợ nhìn cánh tay rướm đầy máu tươi.
Dạ Hàn dùng khăn lau nhẹ nòng khẩu súng Desert Eagle, vừa cười ra một nụ cười man rợ.
“Đây là lời cảnh cáo cuối cùng, nếu còn dám tái phạm thì mua quan tài sớm đi.” Dạ Hàn trừng mắt nhìn hắn.
Sai lầm lớn nhất là khi động vào người phụ nữ của Tư Dạ Hàn này. Đã động vào thì chỉ có một con đường chết.
Tốt nhất là bắn vào tay cho hắn cụt luôn để không còn dám làm điều xằng bậy.
...
Trong giấc mơ của Tố Miên Châu.
Cô thấy bản thân lạc lối vào trong một vườn hoa nhưng đều là màu trắng. Bồn hoa trải dài đến tận chân trời màu tím, Miên Châu hét khàn cả cổ để gọi tên người đàn ông mà cô yêu.
“Tư Dạ Hàn, anh ở đâu vậy?”
Càng đi bầu trời càng tối sầm loe lói những ánh màu tim tím rải rác trêи nền trời.
Từ phía xa xa, bóng dáng mà cô mong mỏi cũng xuất hiện. Miên Châu chạy nhanh tới chỗ anh ôm từ phía sau lưng.
Dùng thính giác đánh hơi mùi bạc hà mà anh hay sử dụng.
“Hàn, em thấy anh rồi.” Mặt cô áp sát vào lưng anh.
Dạ Hàn cười khẩy, quay mặt lại nhìn cô với vẻ mặt rướm máu. Hai tay ôm chầm lấy người phụ nữ trước mặt nở ra một nụ cười chua chát.
“Anh lại nhớ em nữa rồi, Tố Miên Châu...”
Ha-hả?
Thân hình cô giật nảy lên, mắt tráo trợn mở tung ra.
Giấc mơ này...có ý gì đây?
Cô dùng tay dụi dụi mắt cho tỉnh táo, gượng thân hình yếu ớt chướng về phía trước. Theo tự nhiên sờ tay chạm vào ngực lắng nghe nhịp tim đang hấp hói.
Không biết...khi nào cô sẽ chết nhỉ?
Cạch.
Dạ Hàn từ phía ngoài bước vào, tay xách theo nhiều loại túi ni lông của các cửa hàng khác nhau.
Mua đồ ăn sáng có cần phải nhiều như vậy không?
“E-em...hôm qua em...” Miên Châu lúng túng muốn giải thích lành mạch chuyện ngày hôm qua nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Dạ Hàn vuốt mái tóc rối trêи đầu cô. Đầu cũng theo tác động mà lắc lư theo.
“Lần sao đừng biến mất như vậy nữa. Anh rất sợ...”
Sợ em mất khỏi tầm mắt của anh.