Yêu một người và mang hạnh phúc cho một người là hai khái niệm trù tượng khác nhau, cũng là hai con đường song song không bao giờ có đường nối.
Thấy người mà mình yêu hạnh phúc bên người khác còn hơn là phải sống đau khổ với kẻ sắp chết...tôi nói vậy có đúng không?
Tư Vị Mạc sau buổi gặp mặt trong lòng vẫn thổn thức không yên, đến cả điếu thuốc được mồi sẵn cũng không buồn thưởng thức.
Người cao tuổi đầy rẫy kinh nghiệm như ông đây mà phải gặp phải một hoàn cảnh khốc liệt như vậy. Con vì không muốn kết hôn mà bỏ nhà ra đi, từ mặt Tư Gia.
Mẹ vì muốn chống trả cuộc hôn nhân trêи danh nghĩa lời hứa mà sẵn sàng cãi lệnh chồng.
Cuối cùng, người cô gái cướp đi tất cả ấy lại muốn thực hiện hôn ước cho Dạ Hàn.
Rốt cuộc mối liên hệ này...phải gỡ bỏ từ hướng nào?
...
Tư Gia.
Tư thế quý phái như ngày nào bỗng dưng trở nên nặng nề đến lạ, Tư Vị Mạc ngồi trêи ghế sa-long thú không ngừng nghĩ đến Miên Châu.
Chậc, rốt cuộc cô ta đang muốn làm gì? Muốn dùng chiêu “ lạc buộc mềm chặt” không đúng nếu thế thì Dạ Hàn cũng đã biết rồi chứ?
“ Mạc, anh dùng chút trà đi.” Ninh Phụng thừa nước đục thả câu, nhân lúc nữ chủ nhân vấn mặt liền lập tức dụ dỗ.
Ninh Phụng nhẹ nhàng đặt tách trà gần sát mép rồi cố tình vấy bẩn lên quần, ướt sũng màu tim tím.
“Em sơ ý quá, mong anh đừng giận.” Ả vờ vẽ ra một vẻ mặt đáng thương, không biết móc đâu ra cái khắn lập tức lau nhẹ lên vết ố.
Từng cử chỉ như đang khiêu gợi sự hứng thú của phái nam, Ninh Phụng hơi khom người để lộ ra vòng một căng mọn.
Một tay vén tóc lên tai càng thêm vẻ yêu kiều khiến bao đàn ông đều muốn đắm chìm.
Dù trước mặt Tư Vị Mạc có bao ánh hào quang đi chăng nữa ông cũng không hề để tâm. Gia đình đang thất thế mà còn có tâm trạng quan tâm gái với gú nữa sao?
Tư Vị Mạc đứng phắc dậy, ánh mắt sầu não chẳng thèm liếc Ninh Phụng một cái, đi một mạch.
Ninh Phụng thấy Tư Vị Mạc có ý định rời đi lập tức túm chặt lấy tay ông.
“Em xin lỗi, em không có ý. Có phải anh đang rất giận em không?”Nước mắt như được thủ sẵn cứ chờ đến thời cơ thì chảy ra.
Giận? Giận cái gì? Ả này phiền phức thật.
Thấy vẻ mặt chán chường của Tư Vị Mạc, Ninh Phụng mới thiết nghĩ cuộc trò chuyện của hai người họ có vấn đề.
Chắc chắn con Tố Châu đấy đã nói gì với anh ấy rồi mới khiến anh ấy chán ghét mình đến vậy, đáng ghét.
“Anh đừng nghe lời con Tố Miên Châu đấy nói, nó chỉ muốn bêu xấu về em thôi...” Ninh Phụng cật lực phân rõ.
Nghe đến hai chữ thân quen, ông cũng bắt đầu mường tượng ra điều gì đó lập tức giương hai con ngươi đen láy trừng ả “Cô cho người theo dõi tôi?”
Ninh Phụng nói vậy là sao? Sao cô ta có thể biết được cuộc hẹn của mình và Tố Miên Châu. Có lẽ nào...
“E-em...” Ninh Phụng chợt chọt dạ, lắp bắp không thể phát ngôn.
Nhưng nhiêu đây cũng đủ rồi, Tư Vị Mạc hất mạnh cánh tay thích sờ mó kia của ả, không ngừng tráo trợn nhìn khuôn mặt đầy lớp phấn kia.
Không ngờ ả lại dám theo dõi mình, trước giờ mọi hành động của mình đều do ả quan sát? Nhưng tại sao...lại theo dõi tôi?
Tư Vị Mạc không muốn hỏi nữa, lập tức dùng bộ măt hung ác lên trêи.
Còn ở đây chắc ông đây không kìm đươc mà giết người quá!
Xem ra...mình phải xem xét kĩ lưỡng lại từ đầu rồi!