Chương
Lúc này, cô không thể không thừa nhận rằng sự thúc ép và thay đổi ngoại hình gần đây của Hoäc Anh Tuấn đã tạo áp lực rất lớn cho cô.
Khi cô vừa nhìn thấy chú chó Maltese này, ngoài việc cô bị thu hút bởi vẻ đáng yêu của nó, còn có một khoảng ký ức hiện lên trong đầu cô.
Đường Hoa Nguyệt vẫn nhớ như in mọi chuyện về ngày cô nói với Hoắc Anh Tuấn rằng cô muốn nuôi một chú chó.
Cô hiểu hơn ai hết tất cả mọi chuyện Hoắc Anh Tuấn làm hôm nay là có ý gì. Anh đang ngầm biểu thị với cô anh vẫn muốn cùng cô lập gia đình, bù đắp cho cô những gì anh đã hứa mà chưa thực hiện được.
Anh đang thử xem bây giờ cô có cảm giác thế nào với anh.
Cảm giác này khiến Đường Hoa Nguyệt cảm giác như đang đối mặt với kẻ thù.
Giống như… nếu hôm nay cô nhận chú chó này, cũng đồng nghĩa với việc cô chấp nhận Hoắc Anh Tuấn, cho anh một cơ hội nữa bước vào cuộc sống của em và đứa trẻ.
Mặc dù khi ở thành phố Hà Nội, cô đã đồng ý cho người đàn ông này ở nhà mình, thế nhưng cô và Hoắc Anh Tuấn đều biết rõ thời điểm đó và bây giờ hoàn toàn không giống nhau.
Nếu không thì Hoắc Anh Tuấn không nhất thiết phải mất quá nhiều thời gian và công sức để thay đổi cách biểu hiện tâm ý của mình với cô.
Chú chó đáng yêu lại nhìn chằm chằm vào Đường Hoa Nguyệt, ngữ điệu của cô lại dịu dàng trở lại, cô hơi phàn nàn nói: “Anh làm liều thật đây. Chú chó nhỏ như thế này em chưa từng nói nó, nhỡ nó bị bệnh thì phải làm sao? Không chừng mấy ngày nữa em lại phải trở lại Hà Nội, đến lúc đó để nó ở lại đây hay đưa nó đi cùng em chứ? Còn có phải làm thủ tục ký gửi hay không? Hoắc Anh Tuấn, anh thật sự thích rước phiền phức cho em đấy nhỉ”
Vốn Hoắc Anh Tuấn đang đợi để nghe một màn giáo huấn của Đường Hoa Tuyết, thế nhưng khi anh nghe đến đây anh hoàn toàn không thế nắm bắt được điểm quan trọng trong câu nói của cô mà chỉ để ý tới chữ: “Trở lại Hà Nội!”
Ánh mắt của anh ngay lập tức sáng lên.
Thật ra, việc anh theo Đường Hoa Nguyệt đến LA, ngoài muốn làm rõ vấn đề của Hoắc Thừa Trạch, một việc khác khiến anh lo lắng nhất đó là anh sợ Đường Hoa Nguyệt sẽ định cư tại nơi này, liệu cô có trở về thăm người cha đã hồi phục trí nhớ của mình hay không, liệu cô có để mọi quá khứ chỉ ở trong nước và không bao giờ nhìn lại không?
Nhưng bây giờ Đường Hoa Nguyệt nói “trở về Hà Nội”, điều này có nghĩa là cô không hề có ý nghĩ như thế! Cô còn đưa đứa nhỏ trở về nữa?
“Việc này em đừng lo lắng! Mặc dù anh cũng chưa từng nuôi chó, nhưng mà chỉ cần có một câu nói của em, anh nhất định sẽ cố gắng học nuôi chó! Em không cần phải lo lắng gì cả, anh một mình cũng có thể chăm sóc chú chó này rất tốt!
Bất kể lúc nào em muốn xuất phát, cũng không cần biết đến lúc đó nó ở đây hay quay về, anh cũng sẽ sắp xếp thật ổn thoả.
Hoa Nguyệt, bây giờ em chỉ cần trả lời anh em có muốn đưa nó về nhà hay không?”
Có lẽ do gió biển bình minh quá lay động lòng người, cũng có thể bát cát nơi đây quá lãng mạn, giờ phút này Đường Hoa Nguyệt nghe thấy lời hứa của người đàn ông trước mặt, cô như bị mê hoặc mà gật đầu.
Trên đường quay trở về biệt thự, chú chó nhỏ được thả xuống, nó không sợ người chút nào, mà vui mừng sủa gâu gâu trên xe.
Anh tiện tay lấy một chiếc măng sét từ trong ngăn kéo ra để dỗ cho chú chó vui vẻ.
Bỗng nhiên Đường Hoa Tuyết nghĩ đến một điều gì đó, cô nghi ngờ nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn: “Sao em lại nhớ anh rất sợ chó nhỉ?”