Chương
Sau khi ngắm cảnh mặt trời mọc trên biển một lúc lâu, khinh khí cầu lại hạ cánh vào địa điểm đã định sẵn.
Hoắc Anh Tuấn nắm lấy tay Đường Hoa Nguyệt đưa cô chậm rãi bước xuống, anh không muốn buông tay cô ra. Thế nhưng điều kỳ lạ là Đường Hoa Nguyệt lại không nói gì, cô cứ để cho anh nắm lấy tay mình.
Trái tim của anh không ngừng đập thật nhanh, dường như anh đoán được ý của cô rồi.
Có vẻ như Đường Hoa Nguyệt rất hài lòng với những gì anh chuẩn bị ngày hôm nay… Liệu cô có hiểu ý của anh không?
Có định cho anh một cơ hội làm lại từ đầu hay không?
Hoắc Anh Tuấn đang suy nghĩ lung tung, Đường Hoa Nguyệt lắc lắc cánh tay anh, rút tay ra khỏi bàn tay của anh một cách tự nhiên.
Lúc anh Hoắc Anh Tuấn mới lấy lại tinh thần, anh vội vàng hỏi cô: “Hoa Nguyệt, Lễ tình nhân hôm nay em cảm thấy vui vẻ chứ?”
“Cũng được. Nhưng mà đối với em hôm nay cũng chỉ là một ngày thứ ba bình thường như bao ngày khác thôi. Sau này nếu như anh có kế hoạch gì, tốt nhất nên nói với em trước.”
Mặc dù em đang ở LA nhưng lịch trình làm việc của em vẫn rất dày đặc. Hôm nay coi như là anh may mắn đấy, hôm nay em không có lịch trình gì cả”
Câu nói này như một gáo nước lạnh dội lên đâu Hoắc Anh Tuấn, khiến anh cảm thấy trái tim tự mãn của mình một lân nữa nguội lạnh.
Thì ra tất cả mọi việc hôm nay Đường Hoa Nguyệt chỉ nghĩ như thế.
Hoắc Anh Tuấn cúi đầu, buồn bã đan xen với thất vọng, anh xoa xoa tai của chú chó nhỏ.
Đường Hoa Nguyệt lại nói: “Chú chó nhỏ này ở đâu ra thế?
Đi thôi, chúng ta đưa nó về nhà trước đã”
Hoắc Anh Tuấn hoảng hốt ngẩng đầu lên, anh nói: “Chú chó này… là anh mua đó, là món quà anh tặng em. Không phải anh mượn, cũng không phải thuê đâu. Bây giờ chú chó này thuộc về em đó”
Đường Hoa Nguyệt nhìn anh, biểu cảm của cô dần dần trở nên lạnh lùng.
Hoắc Anh Tuấn lo ngại hỏi: “Em…em không thích sao? Thế nhưng không phải vừa rồi em mới nói nó đáng yêu sao…
Đường Hoa Nguyệt cảm thấy đau đầu, cô nhắm mắt lại, lùi về phía sau vài bước, cúi đầu nhìn chú chó Maltese.
Không sai, chú chó rất đáng yêu, nó đáng yêu đến mức khiến trái tim cứng rắn của cô sắp tan chảy, Thế nhưng cô lại nói: “Đây là một sinh mệnh đó Hoắc Anh Tuấn, khi mua nó về anh có từng nghĩ đến chịu trách nhiệm với nó chưa? Tặng cho em? Nếu như em không muốn thì sao?
Các bạn chọn truyen. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Hoặc nếu như đứa trẻ không muốn nuôi nó thì sao? Anh mua về rồi thì anh tự nuôi hay là vứt bỏ nó ở bên đường?”
Hoắc Anh Tuấn khẽ mở miệng, anh thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Bởi vì chuẩn bị quá gấp gáp, lúc đi đón chú chó, trong lòng anh chỉ nhớ rằng Đường Hoa Nguyệt t ừng nói rằng sau này muốn cùng ăn nuôi một chú chó như thế, anh nào có suy nghĩ gì nhiều thêm.
Một lúc sau, anh nói một cách khô khan: “Được, anh biết rồi. Tất cả đều sẽ thay đổi, đúng không? Rất nhiều năm trước em từng nói em thích giống chó này, là do anh tặng em quá muộn thôi, bây giờ em đã không cần nó nữa… Kể cả đối với anh cũng như thế”
Chú chó nhỏ trong túi dường như cũng cảm nhận được nỗi bưồn của anh, hoặc có lẽ nó cảm nhận được rằng hai người này không biết phải làm gì với mình, đôi mắt của nó trở nên ươn ướt và hai tai của nó rũ xuống, giống như đang bị bắt nạt vậy. Bộ dạng của nó chán nản giống y hệt Hoắc Anh Tuấn.
Đường Hoa Nguyệt không thể kìm lòng, cô nhanh chóng duỗi tay ra xoa xoa cằm chú chó nhỏ. Cô cũng biết câu nói của cô vừa rồi cũng có chút đáng ghét…thế nhưng cô không kiềm chế được.