Chương
Hoắc Anh Tuấn ngây người một chút, cuối cùng anh vẫn phải nói thật: “Đúng là anh rất sợ chó. Thế nhưng mà anh sợ giống chó to màu đen giống như anh trai em nuôi ấy. Còn đây chủ là một chú chó nhỏ, nó đáng yêu như cục bông trắng muốt thế này, tiếng sủa còn giống một chú thỏ, có gì đáng sợ đâu”
Đường Hoa Nguyệt “ô” một tiếng, cô không nói gì thêm.
Nguyên do mà Hoắc Anh Tuấn sợ chó anh cũng chưa từng nói với cô, bây giờ các giải thích này cũng tạm chấp nhận được.
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy phấn khởi khi cô nhắc đến vấn đề này, anh nhìn từ kính chiếu hậu, mỉm cười với Đường Hoa Nguyệt: “Hoa Nguyệt, em có nhớ không, trước đâ có một lần ở nhà em anh bị chó của anh trai em cắn một cái, em còn trêu anh sẽ bị bệnh dại… Lúc đó anh còn nói sẽ đền tiền cho anh, tiền đâu rồi?”
Nghe anh nói như vậy, Đường Hoa Tuyết cũng nhớ lại chuyện này.
Lúc ấy là khi cô mới về nữa chưa được bao lâu, trong lòng cô tràn đầy sự thù địch và căm ghét Hoắc Anh Tuấn, cô chỉ muốn nắm bắt mọi cô hội để dìm anh xuống bùn. Cô biết rõ anh sợ chó, vì thế đặc biệt gọi hai chú chó dũng mãnh đến bắt nạt anh…
Thật sự có chút ấu trĩ, lúc đó là do cô kéo căng quá.
Cuộc đời vô thường, không ai có thể ngờ rằng cô có thể sống bình yên nói chuyện với Hoắc Anh Tuấn, lại còn có thể nhận một chú cún con từ tay anh.
Đường Hoa Nguyệt chìm trong suy nghĩ của mình, cô không hề chú ý đến biểu cảm giả vờ thoải mái của Hoắc Anh Tuấn.
Thật ra vừa rồi anh không hề nói dối, lúc nhỏ khi anh bị bắt cóc suýt chút nữa mất mạng, điều đó đã để lại bóng đen tâm lý rất lớn cho anh về hình con con chó sói đen to lớn và hung dữ. Chú chó này trắng trẻo lại còn nhỏ nhắn thật sự không có gì đe doạ.
Đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Anh Tuấn cảm nhận nỗi sợ hãi đến chết đi sống lại kể từ lân ở nhà Đường Hoa Tuyết bị hai chú chó cắn bị thương.
Vì thế anh đã chủ động tìm một chuyên gia tư vấn tâm lý, anh muốn xó bỏ đi bóng đen tâm lý đè nặng trong lòng.
Thế nhưng suy cho cùng, những ý ức đau thương và kinh khủng đó đã chôn chặt trong ký ức của anh bao nhiêu năm nay, muốn xoá bỏ nó không chỉ một sớm một chiều có thể làm được.
Bây giờ anh có thể cười nói với Đường Hoa Nguyệt và nhắc đến chuyện mình bị chó cắn, đối với anh nó đã là một sự tiến bộ rất lớn.
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy hơi tự tỉ khi nghĩ rằng lúc trước anh thật yếu đuối rồi còn tự nhốt mình trong nỗi sợ nữa.
Đường Hoa Tuyết biết những việc này, liệu cô có xem thường anh hơn không?
Nếu như không phải sau này anh đã gặp Từ Uyển Nhan…nếu như không phải gặp được cô gái đó, nếu không phải nỗi sợ của anh vô tình được chữa khỏi, có lẽ anh còn không dám ngồi trong thang máy. Như thế còn nói gì đến chuyện anh bảo vệ người phụ nữ và đứa trẻ mình yêu thương chứ?
Cái tên độc ác này giống như một chiếc xương cá mắc vào cổ họng Hoắc Anh Tuấn, nó không khiến anh mất mạng nhưng lại rất sắc bén.
Bất kể lúc nào nhớ lại đều khiến Hoắc Anh Tuấn cảm thấy buồn nôn.
Anh hận Từ Uyển Nhan, anh càng hận sự ngốc nghếch và vụng về trước đây của mình.
Đặc biệt là lần cuối cùng gặp Từ Uyển Nhan trong tù, cô gái đó còn khóc đến khản cả cổ: “Tôi đã giúp anh chưa khỏi chứng sợ hãi của mình rồi! Đây là anh nợ tôi, cả đời này anh cũng trả không hết đâu! Kể cả tôi có chết rồi, anh cũng không được phép quên tôi!”