Chương
“Cho dù có bồi thường cũng không thể không đủ khả năng chi trả.
Các người có nhầm lẫn gì à?”
“Nhìn vào tổng thiệt hại mà bạn gái của ngài gây ra chúng tôi thì e rằng số tiền này không đủ.
Toàn bộ đồ dùng trong nhà hàng đều được nhập từ nước ngoài và đi theo bộ.
Chỉ cần một chiếc muỗng bị hư cũng coi như bỏ cả bộ.
Thế mà bạn gái của ngài…”
Thấy cả hai đang rơi vào thế bí, Trịnh Vỹ Ái vốn đang làm trời làm đất cũng đột nhiên im bặt không nói được lời nào.
Ảta len lén nhìn sắc mặt của Bá Hưng thì giật mình thon thót.
Những đường gân xanh đang dần dần nổi lên khỏi vầng trán của Bá Hưng.
Xung quanh bắt đầu tỏa ra luồng khí đáng sợ.
“Thôi được rồi! Cậu không cần phải nói nữa”
Bá Hưng kí vào tấm séc đưa cho nhân viên, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài, để mặc cho Trịnh Vỹ Ái đang vội vã bước theo phía sau.
“Bá Hưng! Anh chờ em với, chờ em.
Bá Hưng!”
Mặc kệ cho Trịnh Vỹ Ái có gào thét tên mình nhiều như thế nào đi nữa, Bá Hưng cũng không thèm ngoái đầu lại nhìn một chút.
Hiện tại hắn ta đang cực kì tức giận, vừa bị Trịnh Vỹ Ái làm cho bề mặt trước mọi người, vừa phải móc tiền túi ra đền bù thiệt hại do con mụ điên này gây ra.
Đã thế còn bị cô gái kia vạch trần hành động cưa cẩm của bản thân nữa chứ.
Không biết sáng nay bước ra khỏi cửa có đạp phải phân chó không mà xui như thế.
Trịnh Vỹ Ái biết mình vừa làm nhiều hành động không được hay cho lắm nên không dám hó hé một câu nào cả.
Phút trước còn là sư tử thì bây giờ bỗng biến thành một con mèo nhỏ khép nép đi bên cạnh Bá Hưng.
Ngoan ngoãn tự động mở cửa xe ngồi vào rồi chạy biến khỏi nhà hàng.
si mê của Bá Hưng vẫn nằm yên trên người Hàn Nhi không rời nửa bước.
Tống Vu Quân đương nhiên nhìn thấy cảnh này, và cũng rất am hiểu ánh mắt gian tà của Bá Hưng có ý đồ xấu với Hàn Nhi hay không.
Suy cho cùng cũng là phận đàn ông với nhau cả.
Anh có thể đọc được suy nghĩ trong đầu của Bá Hưng đấy.
Hừ lạnh một cái, gương mặt của Tống Vu Quân hơi cau lại một chút, sau đó liếc mắt cảnh cáo Bá Hưng ở phía đối diện, giọng nói lạnh đi vài phần.
“Lo mà trông chừng người ngồi cạnh anh đi, đừng có nhìn chằm chằm vào người của tôi, kẻo tôi móc mắt anh ra đấy”