Chương
Bá Hưng và Trịnh Vỹ Ái rời đi không lâu thì Tống Vu Quân và Hàn Nhi cũng đứng dậy ra về.
Đêm nay Tống Vu Quân rất vui vì vừa được ở cạnh Hàn Nhi, vừa được cô đứng ra bảo vệ, thậm chí còn dùng bạo lực thẳng tay tát vào mặt Trịnh Vỹ Ái.
Nhìn bề ngoài nhu mì hiền lành như thế mà cũng có lúc dữ dẫn như vậy đấy.
Nếu hôm nay không nhờ Trịnh Vỹ Ái đến gây rối thì chắc chắn Tống Vu Quân không tài nào biết được người con gái anh yêu lại có dáng vẻ khác hoàn toàn như vậy.
Như thể cũng hợp lý, là người yêu của Tống Vu Quân chắc chắn không thể dễ bị bắt nạt như thế được.
Tống Vu Quân lái xe chở Hàn Nhi đi lượn một vòng quanh thành phố.
Đôi mắt tròn xoe của Hàn Nhi dán chặt vào cửa xe, đôi môi nở nụ cười rạng rỡ.
Vừa nhìn dòng người qua lại vừa phấn khích chỉ trỏ ra ngoài rồi ríu rít quay sang nói với Tống Vu Quân.
“Cậu chủ! Cậu nhìn nhè, tòa nhà kia cao quá, đèn sáng trưng luôn”
Chốc chốc lại quay sang bên phải, chỉ vào phía đối diện rồi nói.
“Quào! Đẹp quá đi mất.
Cậu chủ ơi, dòng sông này được chiếu đèn sáng lung linh lắm luôn, xanh đỏ tím vàng đủ cả.
Đẹp quá đi mất”
Đây là lần đầu tiên Hàn Nhi được đi dạo quanh thành phố khi về đêm.
Cô lên đây một mình không có người thân thích, bạn bè lại càng ít hơn nên không biết đi đâu thăm quan cả.
Nếu có muốn đi thì cũng lủi thủi đi một mình, chán lắm nên cô cũng không muốn đi.
Hôm nay được Tống Vu Quân chở đi lượn phổ đúng thật là rất vui mừng.
Tống Vu Quân nhìn vào ánh mắt đầy vẻ thích thú của Hàn Nhi thì bật cười thành tiếng, đuôi mắt của anh cong lên chứng tỏ sự vui vẻ đang tràn ngập trong lòng.
Vẻ mặt của Tống Vu Quân lúc này rất điển trai, nụ cười tỏa nắng khiến cho Hàn Nhi càng lúc càng si mê anh hơn.
Tống Vu Quân nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay của Hàn Nhi một cái, sau đó hỏi.
“Thế nào? Em thấy có vui hay không?”
“Dạ vui lắm, em cực kì vui luôn.
Đúng là chỉ có cậu chủ mới đối tối với em như vậy thôi”
Vừa được ngồi xe sang, vừa được dùng bữa ở nhà hàng sang trọng lại còn được Tống Vu Quân đối xử dịu dàng khác hẳn với những người xung quanh, Hàn Nhi không kiềm được lòng mà gật đầu lia lịa như một cái máy, toàn thân phấn khích tới nôi đứng ngồi không yên.
Giống như đứa trẻ vừa được cho đồ chơi mới vậy đó.
“Cũng biết là tôi đối tốt với em cơ à? Thế từ nay về sau đừng gọi tôi là cậu chủ nữa, gọi tôi là Vu Quân là được rồi.”
Tống Vu Quân chậm rãi tiếng hành từng bước thu gọn khoảng cách giữa hai người lại với nhau.
Anh biết nếu như thổ lộ tình cảm một cách nghiêm túc sẽ khó được Hàn Nhi chấp nhận, dù đã thú nhận tình cảm một lần rồi nhưng có vẻ như cô nhóc này không tin vào lời anh nói lắm.
Vậy thì Tống Vu Quân sẽ chứng minh bằng hành động, anh sẽ làm cho Hàn Nhi đủ cảm giác tin tưởng mình và chấp nhận tình cảm thật sự của anh.