Chương
Đôi mắt của ả long sòng sọc lên vì tức giận, vừa vung tay đánh bình bịch vào người Bá Hưng vừa luôn miệng chửi măng.
Đã lâu rồi ả không nhận được bất cứ sự quan tâm đặc biệt nào từ Bá Hưng ngoài ánh mắt lạnh lùng và biểu cảm thờ ơ.
Bá Hưng có bao nhiêu người phụ nữ khác ở ngoài ả không quan tâm, chỉ cần Trịnh Vỹ Ái là bạn gái chính thức của Bá Hưng, được nhiều người công nhận là đủ.
Nhưng Trịnh Vỹ Ái không chấp nhận được việc Bá Hưng có tình ý với con khốn này, đứa con gái quê mùa dơ bẩn dám thẳng đánh tát vào mặt ả, nay lại đi cùng với Tống Vu Quân, người mà ả khinh bỉ nhất từ trước tới giờ.
Việc này không khác gì một nỗi sỉ nhục lớn đối với ả.
“Trịnh Vỹ Ái Cô có thôi khùng điên đi hay không?”
Bá Hưng chán nản nhìn Trịnh Vỹ Ái đang phát rồ như một kẻ điên, hung hăng đập phá mọi thứ một cách điên cuồng.
Tình trạng mất kiểm soát như vậy chưa từng xuất hiện ở Trịnh Vỹ Ái, Bá Hưng nhất thời cũng bị dọa cho ngây người.
Tuy có lên tiếng ngăn cản nhưng Bá Hưng càng nói càng khiến cho Trịnh Vỹ Ái nổi cơn tam bành.
Không còn cách nào khác hắn đành cầm lấy tay của Trịnh Vỹ Ái, kéo ả ta ra ngoài.
Bá Hưng “Tên khốn này anh buông tôi ra.
Buông ra mau”
Vừa bước được hai ba bước tới cửa liền bị nhân viên phục vụ chặn lại, thái độ niềm nở chuyên nghiệp của anh ấy toát lên bằng nụ cười thân thiện.
Lịch sự nói.
“Quý khách muốn thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ”
Tưởng chuyện gì to tát, hóa ra chỉ là quên thanh toán hóa đơn.
Bá Hưng mệt mỏi rút thẻ của mình ra đưa cho nhân viên, nét mặt chán nản xua tay nói.
“Cậu làm việc nhanh một chút, tôi có việc gấp cần phải rời đi”
Tiếng tít tít của máy tính tiền vang lên, nhân viên trả lại thẻ với nụ cười thân thiện trên môi, anh ta nói.
“Số dư trong thẻ của quý khách không đủ để thanh toán bữa ăn hôm nay”
Nghe tới đây Bá Hưng bỗng nhiên giật mình nhìn chằm chằm vào nhân viên.
Đôi mắt dọa người nhìn anh ta rồi nói.
“Đùa nhau à? Trong này còn rất nhiều tiền, không có lý do nào mà lại không đủ để thanh toán bữa ăn này.
Tôi là khách quen ở đây nên thuộc lòng giá của từng món ăn của nhà hàng các người đấy.
Đừng có mà qua mặt tôi”
Bá Hưng chỉ thẳng tay vào mặt nhân viên, tỏ thái độ không hài lòng với thái độ phục vụ của người này, rõ ràng là anh mới chuyển một số tiền lớn vào tài khoản cơ mà.
Làm thế nào lại có chuyện số dư không đủ thanh toán? Người nhân viên này muốn làm bẽ mặt hắn đúng không? Hắn sẽ nói chuyện này với quản lý, để đuổi cổ tên này đi.
Đáp lại sự giận dữ của Bá Hưng vẫn là nụ cười niềm nở của nhân viên, mặc dù bên trong anh ta có muốn bóp chết tên ôn dịch này tới đâu đi nữa thì bên ngoài cũng phải toát ra vẻ thân thiện chuyên nghiệp.
Người phục vụ nói.
“Thưa quý khách, bạn gái của ngài đã phá hỏng rất nhiều đồ vật của chúng tôi, không lẽ ngài không có ý định bồi thường tổn thất cho chúng tôi sao?”