CHƯƠNG : NỤ CƯỜI CỦA LỤC OÁNH ()
“Nếu là như vậy thì không được rồi, chú Lý, chú xem xem có thể làm như vậy được không. Chú bắt giam Tô Lão Tam cùng với đám nhân viên quan trọng đó, theo tôi được biết thì tối ngày hôm qua người tham gia vào cuộc ẩu đã cũng không có Tô Lão Tam, cũng không có những nhân viên dưới trướng của Tô Lão Tam, người tham gia vào cuộc ẩu đả cũng chỉ có mười mấy tên lưu manh nhỏ nhoi mà thôi.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói.
“Cậu đi gặp ông Liễu đi, nếu như ông Liễu đồng ý thì tôi sẽ làm như vậy, dựa vào một mình tôi thì cũng không thể bắt giam Tô Lão Tam lại được.”
Diệp Lăng Thiên biết ông Liễu ở trong miệng của Lý Đông Sinh là ai.
“Được, tôi đi gặp ông Liễu cùng với chú.” Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ gật đầu, sau đó cười nói: “Cũng cần phải đi gặp một lần, chuyến này là lần đầu tiên, nhưng mà chắc chắn không phải là lần cuối cùng, sau này vẫn còn có rất nhiều chỗ cần sự trợ giúp của mọi người.”
“Cái gì, còn có lần sau nữa?” Lý Đông Sinh không nhịn được nữa mà nói.
“Chú Lý, chú đừng có kích động như vậy, chú cứ yên tâm đi, đây là lần đầu tiên, lần này chắc chắn còn phải làm như vậy. Tôi nhất định phải nâng đỡ Tô Lão Tam, làm cho ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người của Tô Lão Tam, sau đó mới có thể lợi dụng ông ta để làm việc, chắc chắn là lực ảnh hưởng của những chuyện sau này sẽ không lớn như thế. Với lại tôi cũng đảm bảo một điểm, đó chính là Tô Lão Tam tuyệt đối sẽ không tham gia vào những hành vi phạm tội.”
“Tôi cũng lười phải nói nhiều với cậu, đi thôi, đi gặp ông Liễu với tôi, cậu tự mình nói những chuyện này với ông Liễu đi. Bả vai của tôi rất nhỏ, không thể chống nổi chuyện lớn của cậu đâu.” Lý Đông Sinh tức giận dẫn Diệp Lăng Thiên đi ra ngoài, mặc dù là Lý Đông Sinh rất giận nhưng mà ông ta vẫn phải làm theo mệnh lệnh của Diệp Lăng Thiên, ông ta chính là người như vậy.
Diệp Lăng Thiên và Lý Đông Sinh đi gặp người trước giữa trưa, trong phòng làm việc của ông ta, Diệp Lăng Thiên giới thiệu thân phận của mình cho ông Liễu nghe, cũng nói đến chuyện mà ông ta cần phải làm. Sau khi ông ta nghe xong thì có chút kinh ngạc, sau đó bắt đầu gọi điện thoại nghiệm chứng thân phận của Diệp Lăng Thiên, kết quả cuối cùng đó chính là buổi trưa ngày hôm đó ông ta tự mình mời Diệp Lăng Thiên dùng cơm. Cơm nước xong xuôi, Diệp Lăng Thiên mới đi khỏi, trực tiếp đến công ty làm việc.
Làm việc cho đến buổi tối, theo truyền thông đưa tin, tổng cộng bắt bảy mươi người vào thẩm vấn.
“Tô Lão Tam, cho là lần này mình chết chắc rồi, kết quả căn bản không có ai tìm ông ta, đến buổi tối trong lòng của Tô Lão Tam cảm thấy vô cùng khó chịu, người còn lại thì không biết nhưng mà ông ta lại biết mình có thể hoàn hảo không chút tổn hại nào mà đứng ở bên ngoài, đều này đã nói rõ cái gì, nói rõ là năng lực của Diệp Lăng Thiên thần bí rất cường đại, trong lòng của ông ta dâng lên một tia sợ hãi.
Diệp Lăng Thiên không rảnh để đi quan tâm những chuyện này, anh tiếp tục trở về công ty làm việc, đầu tiên là công ty mình, sau đó lại đến công ty bảo vệ. Nói thật, bây giờ anh vô cùng bận rộn, nói gì mà làm tổng giám đốc là thong thả, đều là mấy lời nói nhảm.
Buổi tối, Diệp Lăng Thiên vẫn ngồi trong đình ở phía sau vườn hoa uống trà đến mười một giờ đêm, Lão Ưng với Hầu Tử lại xuất hiện ở bên cạnh Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên cũng không nói quá nhiều lời, anh trực tiếp hỏi Hầu Tử: “Bây giờ Tô Lão Tam với đám người kia đang làm cái gì?”
“Ông ta dẫn người trốn đến nông thôn rồi, không dám ra khỏi cửa, bây giờ vẫn còn đang trốn ở trong đó, ông ta đã bị hành động lần này dọa cho xám mặt.”
“Ha ha, cũng phải doạ ông ta một lần mới được, cậu tính đoán thử xem hành động tối ngày hôm qua có thỏa mãn yêu cầu của chúng ta không?” Sau khi Diệp Lăng Thiên cười lạnh thì lại hỏi.
“Mục đích của chúng ta đã hoàn toàn đạt được.”
“Vậy là tốt rồi, tiếp tục kiểm soát Tô Lão Tam đi, phòng ngừa cái tên này lại đùa nghịch giở trò gì đó.”
“Đườc, anh cứ yên tâm đi, bây giờ mỗi hành động và lời nói của ông ta đều không thể trốn thoát khỏi em, cho dù ông ta có nói cái gì làm cái gì thì em cũng có thể nhìn thấy và nghe thấy.” Hầu Tử cười rồi trực tiếp đưa di động cho Diệp Lăng Thiên, sau đó lại mang tai nghe lên, quả nhiên là trong màn hình chính là một nhóm người Tô Lão Tam đang đánh bài với nhau, có thể nghe thấy âm thanh chửi thề ở bên trong rất rõ ràng.
“Khoa học kỹ thuật càng ngày càng tiên tiến.” Diệp Lăng Thiên thỏa mãn cười cười, sau đó lại nhìn Lão Ưng rồi hỏi: “Lão Ưng, tôi kêu cậu đi điều tra Tần Hạo của công ty bất động sản Hoa Dương, cậu điều tra như thế nào rồi?”
“Nhìn chung thì đã điều tra tình hình đại khái của ông ta, mặt khác, bây giờ em vẫn đang cố gắng điều tra những người có mối quan hệ thân thiết với ông ta, còn có sở thích của ông ta.”
“Tình huống đại khái của ông ta thì tôi cũng biết rồi, tài liệu phía trên cho tôi đã được viết rất rõ ràng, cậu vừa nói tới sở thích gì đó, cái người này có sở thích gì vậy?”
“Người này không có sở thích gì khác, cảm thấy ông ta không quan tâm đến những thứ khác, điều mà ông ta hứng thú nhất cũng chỉ có phụ nữ thôi.” Nói đến đây, Lão Ưng lại tự mình mỉm cười.