CHƯƠNG : NỤ CƯỜI CỦA LỤC OÁNH ()
“Vậy thì không được đâu, chúng ta nhất định phải có được đơn đặt hàng này, nếu như từ bỏ đơn đặt hàng năm năm này thì biểu thị hằng năm sau này chúng ta phải mất đi đơn đặt hàng này, cái này không chỉ là chuyện đơn đặt hàng có giá trị một trăm hai mươi tỷ.
Em cảm thấy vấn đề không lớn lắm, dựa vào tình huống thảo luận sáng hôm nay của chúng ta với đối phương, người đồng ý tiếp tục ở lại công ty của chúng ta làm nhân viên có hơn bảy trăm người, có bọn họ, trên cơ bản chúng ta đã có thể khôi phục sản xuất rồi, đương nhiên chúng ta cần phải tuyển dụng thêm năm trăm người thì mới có thể đạt được đủ số lượng nhân viên để tiến hành hoạt động.
Hiện tại công việc tuyển dụng đang được tiến hành, đang thúc giục Chu Ngọc Lâm tăng nhanh tốc độ, em nghĩ là hoàn thành chuyện này không thành vấn đề.” Lý Vũ Hân chậm rãi phân tích tình huống cho Diệp Lăng Thiên.
Sang ngày hôm sau, trong xưởng may, Diệp Lăng Thiên nói chuyện với đối phương, ký hợp đồng tại hiện trường, sau đó người của đối phương đều đi hết, nhà máy trống rỗng, chỉ còn lại có mấy chục người ở bên phía Diệp Lăng Thiên cùng với một nhà máy to như thế.
Sau khi ký hợp đồng xong xuôi, do Chu Ngọc Lâm sắp xếp một người để tiến hành nghi thức, gỡ xuống hết tất cả các biển hiệu của nhà máy trước kia, lại phủ lên biển hiệu công ty trách nhiệm hữu hạn dệt may lão binh, hiện tại đã biểu thị công ty dệt may treo biển chính thức được đưa vào hoạt động.
Buổi trưa, Diệp Lăng Thiên mời mọi người ăn một bữa cơm, buổi chiều lại họp trong phòng họp nhỏ của công ty, cuộc họp này kéo dài cả một buổi chiều, trên cơ bản sắp xếp hết toàn bộ các công việc. Sáng ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân đón xe từ thành phố H trở về Đông Hải, mọi chuyện ở bên phía thành phố H đều giao lại cho Chu Ngọc Lâm, trước khi Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân rời đi, ở bên phía Đông Hải lại có khoảng hai mươi người đến, ngoài ra có ba mươi người được tuyển dụng tại địa phương đã đến báo cáo với quản lý để làm việc.
Công ty dệt may đã quyết định sẽ tiến vào hoạt động vào tuần sau, đến lúc đó tất cả các công nhân đều sẽ bắt đầu làm việc ở đó, tiến độ vô cùng nhanh, trên cơ bản không có thời gian để chậm trễ, đây cũng chính là một chuyện để Diệp Lăng Thiên rất vui mừng.
Diệp Lăng Thiên vừa mới trở lại Đông Hải, còn chưa đến công ty thì liền nhận được điện thoại của Lý Đông Sinh, giọng điệu của Lý Đông Sinh vô cùng không tốt, kêu Diệp Lăng Thiên lập tức đến phòng làm việc của ông ta, Diệp Lăng Thiên nhíu mày.
“Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?” Lý Vũ Hân nhìn dáng vẻ của Diệp Lăng Thiên, tò mò hỏi.
“Có một lãnh đạo trong thành phố tìm anh, nghe giọng điệu có vẻ như không phải là chuyện gì tốt. Tài xế, trước tiên đưa tôi đến sân bay đi, sau khi đưa tôi đến sân bay rồi thì lại đưa Lý tổng trở về.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói.
“Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không, có phải là công ty ở bên kia?” Lý Vũ Hân kinh ngạc hỏi.
“Không phải đâu, không có liên quan gì tới công ty, là một vài chuyện riêng của anh thôi. Em cứ yên tâm, chuyện ở bên phía thành phố Y không có vấn đề gì hết.” Diệp Lăng Thiên không muốn phải nói với Lý Vũ Hân quá nhiều về chuyện này, anh nói thẳng.
Diệp Lăng Thiên đến sân bay trước, sau đó lái xe của mình đến tòa thị chính, sau đó lại trực tiếp đến phòng làm việc của Lý Đông Sinh, lúc đi vào liền nhìn thấy Lý Đông Sinh đen mặt ngồi ở đằng đó.
“Rốt cuộc cậu đã đến rồi?” Lý Đông Sinh nhìn Diệp Lăng Thiên, lạnh lùng nói.
“Mấy ngày nay đầu tiên là đến thành phố Y rồi lại đến thành phố H, còn phải giải quyết chuyện của công ty, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì à?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Cậu hỏi có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là cậu không biết hả?” Lý Đông Sinh cười lạnh.
“Chẳng lẽ là chuyện của Tô Lão Tam?” Diệp Lăng Thiên cười hỏi.
“Cậu còn biết, cậu biết là được rồi. Sáng sớm ngày hôm nay tôi vừa mới nhận được báo cáo, tối ngày hôm qua hai người bọn họ…” Lý Đông Sinh phẫn nộ nói.
Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc, hít hai cái, anh đã biết chuyện này hồi tối qua rồi, khuya hôm qua Hầu Tử đã gọi điện thoại báo cáo cho anh toàn bộ mọi chuyện.
“Không làm tổn thương đến người dân đó chứ?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Không có, cuộc tranh chấp xảy ra vào giữa đêm, trong một quán rượu, sau đó đám người lại tụ tập trên đường cái, không làm tổn thương đến người vô tội, không phải là cậu định nói với tôi là thả Tô Lão Tam ra để ông ta đi chém chém giết giết đó chứ?”
Diệp Lăng Thiên có chút xấu hổ, sau đó lại gật đầu: “Đúng là như thế, chú Lý, chuyện này là Tô Lão Tam dựa theo ý của tôi mà làm, đây cũng chính là kết quả mà tôi muốn, cái tôi cần là Tô Lão Tam phải tạo được ảnh hưởng lớn.”
“Rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì?” Lý Đông Sinh đã sắp nổi giận muốn hỏng mất.
“Không phải là tôi muốn làm cái gì, chú Lý, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, tôi cũng chỉ có thể là một người chấp hành mà thôi, tôi sẽ tìm ông ta để giải quyết chuyện này.”
“Cậu đi tìm ông ta, cậu tìm ông ta thì làm được cái gì chứ? Bây giờ tôi hỏi câu chuyện này phải làm sao đây?” Cảm xúc của Lý Đông Sinh vẫn còn kích động y như cũ.
“Các người nên làm cái gì thì cứ làm cái đó đi, tất cả đều cứ dựa theo trình tự bình thường mà làm, nên bắt người thì cứ bắt, nên phạt như thế nào thì cứ phạt.” Diệp Lăng Thiên thờ ơ nói.
“Bắt Tô Lão Tam cùng với nhóm người đi theo ông ta, không sót một người nào, chuyện này cũng có thể à?” Lý Đông Sinh lạnh lùng nói.