CHƯƠNG : TÌNH ĐỊCH ()
“Phụ nữ? Có ý gì chứ?” Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc.
“Cái tên Tần Hạo này có đến ba người vợ lận, hơn nữa ba người vợ này đều ở trong cùng một ngôi nhà, mọi người ở chung rất hòa thuận, giống như là hoàng đế thời cổ đại vậy đó.”
“Có chuyện này nữa, chuyện này nghe có vẻ kỳ lạ quá.”
“Không chỉ có như thế, Tần Hạo còn nuôi thêm hai tình nhân ở bên ngoài, với lại thường xuyên còn bao nuôi thêm một vài nữ minh tinh, đối với phụ nữ, gần như là ông ta có một loại si mê, chính là sở thích lớn nhất của ông ta.”
“Có lẽ đây chính là cơ hội sau này cho chúng ta, nói đến tình huống của vệ sĩ ở bên cạnh ông ta đi. Căn cứ vào tài liệu đã nói ở bên cạnh của người này có rất nhiều vệ sĩ, hơn nữa những người vệ sĩ này có thể đều là những đặc công đã được huấn luyện đặc biệt ở nước G, cậu đã điều tra chưa vậy? Rốt cuộc những người này là ai, nếu như là người bình thường, người kia có làm gì chúng ta thì cũng sẽ không có nhiều trở ngại, nếu như những người này đều là những người đã được huấn luyện chuyên nghiệp, vậy thì lúc chúng ta đưa ra kế hoạch hành động phải cẩn thận mới được.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Tạm thời em vẫn còn chưa biết chuyện này, em không có cách nào lộ diện điều tra được, có điều căn cứ theo quan sát của em, mặc dù những người này không phải là đặc công theo nghĩa chính xác, nhưng mà ít nhất cũng là những người đã được huấn luyện, tuyệt đối không phải là người bình thường.”
“Vậy thì có hơi khó rồi. Như vậy đi, Lão Ưng, Hầu Tử, căn cứ vào những gì cậu và mới nói với tôi, đại khái cũng có thể đưa ra được phương án. Không phải là Tần Hạo đó thích phụ nữ đó à, còn thích bao nuôi phụ nữ, tìm một cơ hội xem xem gần đây ông ta thích phụ nữ như thế nào, sau đó để Tô Lão Tam chen ngang vào, để Tô Lão Tam giành phụ nữ với ông ta, hơn nữa cả hai phải đạt đến mức độ xung đột với nhau, đây cũng chính là một cơ hội để xung đột, tốt nhất là mâu thuẫn của hai bên tăng cao.
Kêu Tô Lão Tam diễn cho giống một chút, sau đó nếu như Tần Hạo lại chết không rõ ràng, đối tượng bị hoài nghi nhất chắc chắn là Tô Lão Tam, trước tiên phải lên kế hoạch cho vụ xung đột này, về phần kế hoạch cụ thể thì đến lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc lại. Công việc của hai người là giống nhau, giúp đỡ cùng nhau quan sát, sau đó hai người các cậu liên lạc để tạo ra phương án chi tiết, nhất định phải làm cho thật cẩn thận, nếu như có tình huống gì thì cứ thông báo cho tôi bất cứ lúc nào.” Sau khi Diệp Lăng Thiên suy nghĩ xong thì lại nói.
“Chúng ta không yêu cầu thời gia nhanh bao nhiêu, nhưng mà chúng ta cần phải chuẩn bị đầy đủ, phải đảm bảo mỗi một chi tiết trong hành động này đều không có chỗ sơ suất, phải chuẩn xác không có sai lầm.” Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên lại nhấn mạnh một câu.
Diệp Lăng Thiên và Lão Ưng với Hầu Tử nói chuyện với nhau gần nửa tiếng đồng hồ, sau đó mới để hai người bọn họ đi khỏi.
Ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên đi làm, Lưu Thượng Vinh vừa mới trở về từ thành phố Y thì liền vào phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên để báo cáo tiến triển công việc ở thành phố Y cho Diệp Lăng Thiên nghe, hai người bọn họ nói chuyện rất lâu, Diệp Lăng Thiên vô cùng hài lòng đối với tiến độ công việc của Lưu Thượng Vinh, sau đó lại hỏi tiến độ chuẩn bị của tập đoàn Lưu Thượng Vinh.
Lúc hai người đang nói chuyện với nhau, chợt nghe thấy kế bên truyền đến âm thanh tức giận của Lý Vũ Hân. Diệp Lăng Thiên nhíu mày, sau đó trực tiếp đi ra ngoài.
“Lý tổng xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Lăng Thiên vừa đi vừa hỏi Tiểu Lâm đi trước Diệp Lăng Thiên một bước.
“Không biết nữa, hình như là có ai đó đến chỗ của Lý tổng, vẫn đang cãi nhau.” Tiểu Lâm nói.
Diệp Lăng Thiên nghe xong thì liền khẩn trương, vội vàng đi đến phòng làm việc của Lý Vũ Hân, cửa phòng làm việc của Lý Vũ Hân không được đóng, vừa mới bước vào liền nhìn thấy Lý Vũ Hân đang đứng trước bàn làm việc, sắc mặt tức giận nhìn người đứng trước mắt mình, mà trước mặt của Lý Vũ Hân có một người đang đứng đó, là một người đàn ông.
Diệp Lăng Thiên nhìn thoáng qua người đàn ông này, anh hơi kinh ngạc, sau đó quay người lại nhìn những người đang xem náo nhiệt, lạnh lùng nói: “Các người không cần phải đi làm hả?”
Đúng là trong công ty có rất ít người nhìn thấy Diệp Lăng Thiên nổi giận, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên lại nổi giận, bọn họ lập tức chạy đi không xem nữa. Diệp Lăng Thiên liền đóng cửa lại, không bước ra ngoài, ngược lại còn đi vào trong.
“Anh ở đây làm cái gì?” Người đàn ông kia nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì cũng có chút kinh ngạc, sau đó lại nói với Diệp Lăng Thiên.
“Câu nói này phải là tôi hỏi anh mới đúng mà không phải là anh hỏi tôi, có thể nhìn ra được anh vẫn còn nhớ rõ tôi.” Diệp Lăng Thiên khẽ cười một tiếng, đứng ở trước mặt người đàn ông, lạnh nhạt nói chuyện.
Người đàn ông này không phải là ai khác, mà chính là Từ Tuấn, là bạn trai cũ của Lý Vũ Hân.
“Anh không phải là vệ sĩ của cô ấy thôi hả, anh có thân phận gì để nói chuyện với tôi?” Từ Tuấn vênh vang đắc ý nói với Diệp Lăng Thiên, sau đó lại xoay mặt qua nói với Lý Vũ Hân: “Vũ Hân, anh cầu xin em tha thứ cho anh đi, lúc trước là do anh bị ma ám. Em có biết không, thật ra trong lòng anh vẫn rất yêu em, người anh yêu nhất chính là em, ban đầu anh làm như vậy là do anh không còn còn cách nào khác, em cũng biết anh muốn sống ở nước B, nhưng mà anh lại không có mối quan hệ ở nước B, nếu như muốn tạo ra thiên hạ của mình ở nước B thì anh nhất định phải dựa vào một ai đó, anh cũng không có cách nào cho nên mới làm như vậy, anh làm như vậy cũng là vì tương lai của hai chúng ta, nếu không phải vì em thì anh cũng không có khả năng làm như vậy.
Mấy năm nay, mặc dù là anh ở nước B, nhưng mà lúc nào anh cũng chỉ nghĩ đến em, người phụ nữ mà anh yêu nhất vẫn mãi mãi là em, không có người thứ hai. Anh cũng biết trong lòng em vẫn còn có anh, vẫn yêu anh, chờ anh mà có đúng không, nếu không thì sao qua nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn còn chưa kết hôn, không phải là em đang chờ anh đó à?
Bây giờ anh trở về rồi, anh đã ly hôn, em có biết không, bây giờ anh có rất nhiều tiền, anh là tổng giám đốc công ty Maria ở khu vực đại Trung Hoa, em có biết anh có bao nhiêu tiền không? Tiền lương hàng năm của anh từ sáu đến chín tỷ, mặt khác, anh vừa mới đăng ký thành lập một công ty của mình ở Đông Hải, có thân phận phó tổng giám đốc công ty Maria, cho dù là công ty này không làm cái gì thì cũng có thể dễ dàng kiếm được sáu đến chín tỷ.
Em đi theo anh đi, em cũng không cần phải làm trong công ty này nữa, anh đều đã nghe nói hết rồi, nhà em đã đổ vỡ, bây giờ em đang làm trong công ty này, mấy năm nay em sống rất khổ cực. Đi theo anh đi, chúng ta kết hôn, em không cần phải làm cái gì hết, anh sẽ cho em có một cuộc sống tốt nhất, trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.” Từ Tuấn căn bản cũng không thèm để ý đến “nhân vật nhỏ”
là Diệp Lăng Thiên đây, anh ta quay người lại, thâm tình nói với Lý Vũ Hân.
Từ Tuấn càng nói, sắc mặt của Lý Vũ Hân càng khó coi, rốt cuộc cũng đợi đến lúc Từ Tuấn nói xong, Lý Vũ Hân mới lạnh lùng nói: “Anh nói xong chưa hả, nói xong thì anh có thể cút rồi.”
“Vũ Hân, tại sao em lại có thể như vậy được chứ, chẳng lẽ em đã quên chúng ta từng ở bên, em đã quên chúng ta từng yêu nhau cỡ nào, em đã quên đoạn thời gian vui vẻ hạnh phúc khi chúng ta ở nước B rồi, em đã quên đi những lời thề của chúng ta rồi?
Vũ Hân, em có biết không, anh cố ý trở về tìm em, nếu như không phải là vì em, anh căn bản sẽ không về nước, anh ở lại tổng bộ Maria ở nước B sẽ có tiền độ phát triển tốt hơn, anh làm tất cả mọi chuyện cũng là bởi vì anh yêu em, anh muốn trở về tìm em, anh…” Từ Tuấn cứ líu lo không ngừng, nói xong rồi lại chuẩn bị đưa tay ra nắm lấy tay của Lý Vũ Hân.
Nhưng mà Diệp Lăng Thiên lại không cho anh ta đạt được, trực tiếp vươn tay ra bắt lấy cánh tay của Từ Tuấn.