CHƯƠNG : NHÀ MỚI ()
Hai người cứ nói chuyện như vậy, một bữa cơm ăn trong hơn một tháng. Sau khi ăn xong, Lý Vũ Hân nhìn thời gian, đã không sớm nữa nên rời khỏi, Diệp Lăng Thiên cũng không có níu kéo, tiễn Lý Vũ Hân ra cổng, sau đó đóng cổng của sân lại. Quay lại căn biệt thự có chút trống trải, anh thu dọn bát đũa, pha một ly trà ngồi ở hậu hoa viên uống trà. Vừa uống trà vừa ngửi hương hoa bay theo làn gió nhẹ, cảm thấy cũng là một chuyện khá thoải mái.
Trà uống được một nửa, Diệp Lăng Thiên rút điện thoại lần lượt gọi điện cho Hầu Tử và Lão Ưng, nói vị trí nhà mình cho bọn họ, bảo bọn họ một tiếng sau đến đây họp.
Sau đó Diệp Lăng Thiên bèn quay vào nhà tắm rửa, sau đó mặc áo ngủ lần nữa pha một ly trà rồi đi đến hậu hoa viên, vừa ngồi xuống không bao lâu thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, Diệp Lăng Thiên đi ra mở cửa, bèn nhìn thấy Hầu Tử và Lão Ưng đứng ở cửa.
“Vào đi.” Diệp Lăng Thiên dẫn hai người đi vào, trực tiếp đi tới hậu hoa viên, vừa đi vừa nói: “Nhớ kỹ, đây là nhà mới của tôi, tôi sau này sẽ sống ở đây, các cậu nhớ địa chỉ này, sau này chúng ta đều họp ở đây.
Lần sau khi tới chú ý bí mật, tận lực đừng để bị người và camera nhìn thấy, ngoài ra, lần sau khi tới cũng không cần gõ cửa nữa, trực tiếp bật tường vào, càng ít người biết giữa chúng ta có quan hệ càng tốt.”
“Được!”
Diệp Lăng Thiên dẫn Lão Ưng và Hầu Tử đến lương đình ở hậu hoa viên ngồi, Diệp Lăng Thiên uống một ngụm trà, sau đó châm một điếu thuốc hỏi Lão Ưng và Hầu Tử: “Nơi hai cậu ở đã điều chỉnh chưa?”
“Đều chuẩn chỉnh cả rồi, bọn họ đã suy nghĩ rồi, em và Hầu Tử đều đổi nơi ở, ngoài ra, nơi em và cậu ta ở không có ai biết, cũng sẽ không để bất kỳ ai biết.” Lão Ưng nói.
“Hầu Tử, cậu trước tiên nói thử xem, Tô Lão Tam dạo này đang làm những cái gì?”
“Tô Lão Tam những ngày này sau khi ra ngoài mỗi ngày đều gặp một số anh em trước đây, mỗi ngày đều ra vào các loại câu lạc bộ giải trí, uống rượu và tìm phụ nữ, ngoài những điều này thì không có làm cái gì khác nữa. Bởi vì không có thiết bị nghe lén, em cũng không thể biết giữa bọn họ nói cụ thể chuyện gì cả.”
Hầu Tử đáp trả.
“Phía Bọ Cạp hứa sẽ cầm tới tất cả các thiết bị chúng ta cần trong thời gian sớm nhất, đến lúc đó sẽ trực tiếp đưa đến chỗ tôi, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho cậu đến đây lấy. Tôi đoán chắc cũng chỉ vài ngày nữa sẽ tới. Lão Ưng, cậu nói thử tình hình tiếp xúc gần đây giữa bên phía cậu với Tô Lão Tam xem sao.”
“Những ngày này em đã tiếp xúc hai lần với Tô Lão Tam, lần đầu tiên là hôm ông ta ra ngoài, em trực tiếp nói ra yêu cầu của chúng ta với ông ta, không cho phép làm xằng làm vậy, ông ta đã gật đầu đồng ý rồi.
Lần thứ hai là ông ta chủ động tìm em, ông ta đưa ra yêu cầu muốn em đưa tiền cho ông ta, nói ông ta cần tiền để mua chuộc lòng người và phí sinh hoạt cơ bản.
Anh cho ông ta một tỷ rưỡi. Sau đó em không có tìm ông ta nữa, em cảm thấy quan sát ông ta trước, em bây giờ cũng vẫn không biết trong lòng ông ta rốt cuộc muốn như nào. Giờ bắt buộc phải đợi sau khi thiết bị bên phía Hầu Tử tới thì bọn em sẽ tiến hành theo dõi nghe lén đối với ông ta thì mới hiểu được cụ thể ông ta đang làm những cái gì thì mới có thể lên kế hoạch tiếp theo.” Lão Ưng cũng nói rõ ràng.
Diệp Lăng Thiên sau khi nghe xong thì gật đầu, nói: “Cậu làm không sai, chúng ta không cần túm ông ta quá chặt, nhưng chúng ta bắt buộc phải biết được ông ta mỗi ngày mỗi giờ mỗi khắc đang làm cái gì, cũng phải bảo đảm ông ta hoàn toàn nằm trong khống chế của chung ta. Lão Ưng, khi có thời cơ thích hợp sắp xếp Tô Lão Tam làm vài việc, bắt buộc phải đánh bay khí thế của ông ta trước. Chúng ta cần phải tạo thế, đây là điều kiện tiên quyết chúng ta lợi dụng cái cơ này của ông ta.
Thứ hai, khiến bản thân ông ta đi phát triển tổ chức của ông ta, những chuyện đó chúng ta không quản, điều chúng ta cần phải làm chính là không được để tổ chức của ông ta làm ra một số chuyện hại nước hại dân, phải khiến Tô Lão Tam này hiểu dễ khoảng cách thực lực giữa ông ta và chúng ta, phải khiến ông ta hiểu chúng ta có thể dễ dàng lấy mạng của ông ta, mà ông ta thì không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào, phải khiến ông ta cảm thấy sợ hãi, cảm thấy khủng hoảng từ trong lòng.
Cái chúng ta cần chỉ là một khôi lỗi, điểm này cũng là mấu chốt. Điểm thứ ba, thời gian phải nhanh, theo tôi được biết, Bọ Cạp lần này không ngừng sẽ mang tới thiết bị, còn mang tới nhiệm vụ, cho nên thời gian của chúng rất gấp. Lần sau họp tôi sẽ tuyên bố nhiệm vụ với cậu. Tất cả các công việc bắt buộc phải nắm chắc thời gian tiến hành. Lão Ưng, tôi sẽ chuyển tỷ vào trong thẻ của cậu, đến lúc đó cậu chuyển cho Tô Lão Tam tỷ này, số tiền này xem như tôi cho ông vốn. Hầu Tử, tuy còn chưa có thiết bị nghe lén, nhưng trước lúc đó, cậu cũng bắt buộc phải nghĩ cách trông chừng chặt Tô Lão Tam đó cho tôi.
Bao gồm cả việc ông ta mỗi ngày gặp gỡ những ai, người ông ta tiếp xúc làm cái gì, sau khi gặp ông ta thì làm những chuyện gì cậu ta bắt buộc phải làm cho rõ. Tôi muốn thông qua những gì cậu và Lão Ưng quan sát được có thể từ trong đó phân tích ra được vài thứ. Được chứ?” Diệp Lăng Thiên chầm chậm nói.
Cuộc họp rất ngắn, sau khi nói xong thì Diệp Lăng Thiên bảo Lão Ưng và Hầu Tử rời khỏi. Diệp Lăng Thiên nhìn thời gian, cũng không sớm nữa, anh đã quay vào trong nhà đi thẳng lên tầng hai bước vào phòng ngủ của mình chuẩn bị đi ngủ. Người khác sống ở nhà mới hoặc sẽ phấn khích đến mức không ngủ được, nhưng Diệp Lăng Thiên hoàn toàn không có, gần như ngả ra giường là thiếp đi. Ngày thứ hai vẫn đứng giờ thức giấc, sau đó tắm rửa lái xe đi làm, giống như mọi thứ đều rất bình thường, ở bên đường tìm một quán nhỏ ăn sáng sau đó đi thẳng đến công ty bảo vệ.
Buổi chiều, Diệp Lăng Thiên lại đích thân lái xe đến sân bay, ở bên ngoài sân bay đón được Hứa Hiểu Tinh. Hứa Hiểu Tinh vẫn xách chiếc vali như lúc đầu Diệp Lăng Thiên đưa cô đến thành phố Y.
“Để anh đến đón tôi không có làm lỡ việc của anh chứ?” Hứa Hiểu Tinh mỉm cười rồi hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên sau khi nhận lấy chiếc vali của Hứa Hiểu Tinh rồi bỏ vào trong cốp xe thì cùng Hứa Hiểu Tinh ngồi vào xe, vừa lái xe vừa hỏi: “Nói hoàn toàn không làm lỡ công việc là giả, nhưng cũng không làm lỡ bao nhiêu việc, thật ra tôi ở công ty cũng chỉ trưng ở đó, không thật sự phải làm bao nhiêu việc. Trực tiếp về nhà sao?”
“Ừm, về nhà, tôi tắm rửa sau đó chúng ta cùng đi ăn tối, tôi đã hẹn Vũ Hân rồi, tối nay tôi đãi.”
“Được!” Diệp Lăng Thiên gật đầu.