CHƯƠNG : NHÀ MỚI ()
Hai người sau khi xếp kín đồ đạc trong cốp thì quay về, Lý Vũ Hân muốn đi vào bếp nấu cơm, nhưng bị Diệp Lăng Thiên cản lại.
“Đã nói hôm nay là anh mời em ăn cơm thì sao có thể để em nấu được? Em đi xem TV đi, nấu xong thì anh gọi em.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì xách đồ đi vào phòng bếp.
Lý Vũ Hân cũng không có tranh với Diệp Lăng Thiên, một mình từ từ sắp xếp từng món đồ cho Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên bên này vừa nấu xong cơm thì công việc của Lý Vũ Hân cũng mới vừa làm xong.
“Trà và ly để ở đây, các loại đồ dùng hằng ngày như giấy ăn đều trong tủ này…” Đợi khi Diệp Lăng Thiên đi ra, Lý Vũ Hân giới thiệu từng thứ để ở đâu cho Diệp Lăng Thiên.
“Cảm ơn, vất vả cho em rồi.” Diệp Lăng Thiên có hơi cảm động nói.
“Sợ em vất vả thì đừng gọi em tới, gọi em tới thì đừng nói mấy lời vất vẻ này. Ăn cơm thôi, em có hơi đói rồi.” Lý Vũ Hân lườm Diệp Lăng Thiên một cái, sau đó bắt đầu ăn đồ ăn trên bàn ăn.
“Anh hôm nay không đến công ty, em đã nhờ thư ký để bản kế hoạch của em đối với công ty dệt ở văn phòng của anh rồi, khi anh quay về công ty thì cố gắng xem, xem thử có vấn đề gì hay không.” Lý Vũ Hân vừa ăn vừa nói.
“Được, anh gần đây cũng bận việc bên công ty bảo vệ, hết cách rồi, nếu đã đồng ý với Lục Oánh giúp chị ta quản lý tốt công ty bảo vệ thì phải giữ việc này.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Bên phía công ty bảo vệ như thế nào rồi? Em biết anh chắc chắn sẽ khá bận, tập đoàn Đại Đường đầu tư vào mấy chục nghìn tỷ, không làm lớn làm mạnh là không được. Anh nhận việc này đoán chắc một hai năm này là không thoải mái được rồi.”
“Ừm, phải, đợi sau khi làm xong toàn bộ thì anh sẽ từ chức.” Diệp Lăng Thiên gật đầu lần nữa.
“Công ty thực phẩm bây giờ đã chính thức thi công rồi, chúng ta đưa ra yêu cầu rõ ràng đối với bên thi công, hai tháng bắt buộc phải hoàn thành tất cả các công trình chính, tháng sau phải bàn giao cho chúng ta sử dụng.
Công ty thực phẩm chúng ta tạm thời xác định sau khi đón tết năm sau thì chính thức vận hành, cách bây giờ còn khoảng tháng rưỡi nữa. Xét từ góc độ thời gian tuy rất căng, nhưng với khoản tư đầu này của chúng ta hoàn toàn không thành vấn đề cho nên em nghĩ hoàn thành đúng hạn chắc không có vấn đề lớn gì.” Lý Vũ Hân vừa ăn vừa nói.
“Ừm, những chuyện này đều không vội, mọi thứ có thể từ từ mà làm, chậm mà chắc. Chuẩn bị xong mọi thứ rồi khởi công tóm lại cũng tốt.” Diệp Lăng Thiên sau khi nói xong lại nói tiếp: “Vũ Hân, sau này lúc hai chúng ta ở cùng nhau có thể đừng cứ nói chuyện công việc có được không? Chuyện công việc thì chúng ta để nói ở công ty được không? Bây giờ chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè, không phải là quan hệ đồng nghiệp.”
Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên với vẻ hơi kỳ lạ, sau đó tiếp tục ăn cơm.
“Hiểu Tinh ngày mai trở về, chuyến bay vào chiều mai, anh có thời gian không? Có thì anh đi đón một cậu ấy, chiều mai em phải đến bên công ty đồ ăn họp, sớm đã xác định rồi. Chủ yếu là nghe báo cáo công việc về tiến độ gần đây của công ty đồ ăn.” Lý Vũ Hân sau khi suy nghĩ thì nói.
“Chiều mai sao? Được, anh ngày mai liên lạc với cô ấy.” Diệp Lăng Thiên nghĩ rồi nói.
“Tiết lộ một tin trước cho anh, nhà Hiểu Tinh đã bán nhà rồi, chuẩn bị trả tiền cho anh.” Lý Vũ Hân nói tiếp.
“Cái gì?”
“Phải, cậu ấy nói với em, nhà bọn họ đã bán nhà rồi, về tay được hơn tỷ, cộng thêm một ít tích góp của nhà bọn họ, lần này cậu ấy là cầm tỷ đến trả cho anh. Anh đừng nói với cậu ấy là em nói cho anh những điều này đấy, cậu ấy không cho em nói với anh.”
“Cô ấy điên rồi sao, anh khi nào từng nói muốn cô ấy trả tiền cho anh chứ. Cô ấy ngược lại thì không sao, xách túi quay về Đông Hải tiếp tục đi làm, nhưng ba mẹ của cô ấy thì sao? Cô ấy bán căn nhà mà ba mẹ cô ấy ở sao? Tuổi tác lớn như vậy lẽ nào ra ngoài thuê nhà sống sao? Đây không phải là làm càn hay sao?” Diệp Lăng Thiên có hơi kích động.
“Đơn vị của mẹ cậu ấy có phòng, là căn phòng cũ mà đơn vị trước kia phân cho, diện tích không lớn, cũng khá cũ. Nhà bọn họ trước khi chưa bán nhà thì luôn không sống ở đó. Bây giờ nhà bọn họ sau khi bán căn nhà bên này thì chuyển đến căn phòng cũ kia ở rồi.
Dựa theo những gì cậu ấy nói, phòng tuy nhỏ một chút cũ một chút, nhưng cái gì nên có thì đều có, cũng khá tốt. Hơn nữa tầng không cao, lên xuống tầng cũng chỉ đi hai tầng cầu thang, còn có lợi cho người già rèn luyện sức khỏe, đây là những điều cậu ấy nói với em. Ngoài ra, chuyện bán nhà này cũng không phải là một mình cậu ấy đưa ra quyết định, mà là ba mẹ cậu ấy cộng thêm cậu ấy cùng đưa ra quyết định.
Ngoài ra, cậu ấy còn nói với em, chuyện của ba cậu ấy sớm đã nháo đến đơn vị, đơn vị vốn muốn sa thải ba cậu ấy, dù sao đã phạm tội rồi, cuối cùng suy nghĩ đến những cống hiến trong nhiều năm của ba cậu ấy cho đơn vị, cuối cùng quyết định cho ba cậu ấy nghỉ hưu trước hạn, rời khỏi vị trí lãnh đạo hiện nay, không có xử phạt gì nữa. Thật ra xử phạt này đều có thể chấp nhận, đơn vị có thể chấp nhận, cũng nói qua được, mà đối với ba của Hiểu Tinh mà nói cũng không có gì, ngoài trong lòng không thoải mái ra thì không tổn thất cái gì khác, dù sao ba cậu ấy cho dù lần này không nghỉ hưu thì qua một hai năm nữa cũng đến tuổi nghỉ hưu rồi.”
“Bọn họ thật sự không cần thiết phải làm như vậy, anh lúc đó đã nói rất rõ với bọn họ rồi, khoản tiền này không cần bọn họ trả, cho dù muốn trả cũng không cần vội vàng. Hơn nữa anh cũng nhấn mạnh rồi, nhất định không được bán nhà, anh không vội dùng số tiền này. Thật không ngờ, bọn họ vẫn muốn bán nhà.
Căn nhà đối với người thành phố mà nói chính là mệnh căn.” Diệp Lăng Thiên không khỏi thở dài.
“Lăng Thiên, thật ra đứng ở góc độ của bọn họ nhìn vào, em rất có thể hiểu được bọn họ tại sao làm như vậy. Anh cho bọn họ một nhân tình lớn như vậy, đây không phải là con số nhỏ, mà là hơn trăm tỷ. Đối với anh của bây giờ mà nói, hơn trăm tỷ có thể không thấy có gì, chỉ xem như là một khoản tiền không tính là nhỏ mà thôi, nhưng đối với bọn họ mà nói, đây chính là một con số trên trời, cái nợ anh chính là một cái nhân tình quá lớn, nếu đổi lại là em, nợ người ta một nhân tình lớn như vậy, anh có thể sống thoải mái được sao? Sống trong căn nhà lớn như vậy anh có thể sống yên ổn hay không? Em nghĩ, đối với nhà bọn họ mà nói, sống ở căn phòng cũ thoải mái hơn rất nhiều so với căn nhà lớn. Anh nghĩ thử xem, có phải là đạo lý này không?” Lý Vũ Hân nói.
Diệp Lăng Thiên không có nói chuyện, lát sau mới nói: “Ài, có vài chuyện thật là tiến thoái lưỡng nan, anh lúc đầu khi cầm số tiền này đưa cho họ căn bản chưa từng nghĩ muốn bọn họ trả lại. Bây giờ bọn họ lại vì trả tiền cho anh mà bán nhà rồi, hai người già tuổi tác lớn như vậy còn phải chuyển đến sống ở căn phòng cũ. Nghĩ lại, bây giờ ngược lại cảm thấy người làm sai hình như là anh.”
“Anh bây giờ cũng cảm thấy như vậy à, em lúc đầu khi đưa chi phiếu tỷ cho anh anh không phải từ chối em hay sao, còn nổi nóng với em, làm giống như em làm sai chuyện gì vậy, cảm giác lúc đó của em với anh là giống nhau.” Lý Vũ Hân không nhịn được mà cười nói.
“Em cũng đừng nói anh, em không phải cũng như vậy, anh chuẩn bị nhiều như vậy, hết lòng trù tính một bất ngờ như vậy, tốn hơn tỷ, kêu người tìm quan hệ đặc biệt mua căn nhà này, còn đặc biệt tu sửa tiến hành quét dọn một phen, chính là muốn cho em một bất ngờ. Kết quả em không cần, khiến anh bây giờ tự mình vào ở. Em đó, cũng không tốt đi đâu cả.” Diệp Lăng Thiên hiếm khi ‘tranh luận’.