CHƯƠNG : NHÀ MỚI ()
Diệp Lăng Thiên trực tiếp lái xe đến dưới tòa nhà của nhà Hứa Hiểu Tinh, giúp Hứa Hiểu Tinh cầm vali xuống, ở đó nhìn.
“Sao thế? Anh không định giúp tôi xách đồ lên trên sao?” Hứa Hiểu Tinh nhìn dáng vẻ của Diệp Lăng Thiên thì cười hỏi.
“Tôi… được thôi!” Diệp Lăng Thiên không đi lên không phải vì không muốn xách đồ, mà cảm thấy cô nam quả nữ ở chung một phòng, hơn nữa Hứa Hiểu Tinh còn muốn đi tắm tóm lại rất không ổn nên mới không đi lên, có điều, Hứa Hiểu Tinh đã nói như vậy rồi, anh cũng không thể không đi lên.
Diệp Lăng Thiên xách vali đi theo sau Hứa Hiểu Tinh lên tầng, vali nặng như vậy, cộng thêm phòng của Hứa Hiểu Tinh ở trên tầng cao, một cô gái muốn chuyển lên tầng quả thật rất phiền phức.
Bước vào phòng, trong phòng có không khí ngột ngạt, Hứa Hiểu Tinh vội đi mở sổ, hết cách, Hứa Hiểu Tinh cũng đã rời khỏi được hai tháng rồi.
“Aiya, đều héo hết rồi.” Hứa Hiểu Tinh khi mở cửa sổ mới phát hiện một số hoa cỏ ở ngoài ban công của cô ta đã hoàn toàn héo hết, một câu cũng không còn, đây là điều đương nhiên, hai tháng không tưới nước cây nào có thể sống được chứ.
“Cái này hết cách, cô cũng đi cả một mùa nghỉ hè, sao có thể còn sống chứ. Cô nên đưa chìa khóa cho tôi, tôi thường xuyên tới giúp cô tưới nước chắc sẽ không như vậy rồi.” Diệp Lăng Thiên đi tới nhìn.
Dáng vẻ của Hứa Hiểu Tinh rất đau lòng.
“Ài, trước đó mỗi lần rời khỏi tôi đều tưới nước, sau đó đưa chìa khóa cho Vũ Hân để cậu ấy cách một tuần tới đây tưới một lần nước giúp tôi, lần này bởi vì chuyện của ba tôi mà đi vội vội vàng vàng, căn bản không có tâm tư nghĩ đến những chuyện này. Số hoa cỏ này tôi đã trồng rất nhiều năm rồi, giờ cứ vậy mà chết hết rồi.”
“Không sao, hôm khác tôi đến chợ hoa mua một ít giúp cô.” Diệp Lăng Thiên cố gắng an ủi.
Hứa Hiểu Tinh lắc đầu, nói: “Hoa cỏ thật ra giống như người vậy, nuôi trồng thật sự không phải là bản thân hoa cỏ, mà là một loại tình cảm. Giờ chúng chết rồi, tuy có thể mua cây lại, hoa cỏ vẫn là hoa cỏ như vậy, nhưng tình cảm lại không còn rồi, nuôi trồng nữa cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, bỏ đi, kệ chúng đi, giống như con người vậy, là của anh vẫn sẽ là của anh, không phải của anh mặc kệ anh cầu nó như nào cũng sẽ không phải là của anh. Lát nữa khi đi xuống thì giúp tôi ném những cái chậu này đi. Anh ngồi một lát, tôi đi tắm.”
Hứa Hiểu Tinh nói xong thì xoay người lôi vali đi vào phòng ngủ, Diệp Lăng Thiên có thể cảm nhận ra, tâm trạng của Hứa Hiểu Tinh rất không tốt. Cũng đủ để thấy được tình cảm của cô ta đối với số hoa cỏ này.
Diệp Lăng Thiên cũng không biết nên an ủi Hứa Hiểu Tinh như nào, ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc từ từ hút.
Hứa Hiểu Tinh từ trong phòng đi ra, trong tay cầm một chiếc thẻ đưa cho Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhìn chiếc thẻ của Hứa Hiểu Tinh, hỏi: “Làm gì thế?”
“Lăng Thiên, trong này có tỷ, xem như tôi trả góp cho anh, tỷ còn lại tôi sau này sẽ tìm cơ hội trả cho anh sau.”
“Tôi không có giục cô trả tiền, cũng càng không có nói muốn cô trả số tiền này.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
“Tôi biết, anh lúc đầu khi giúp tôi số tiền này thì chưa từng nghĩ muốn tôi trả lại số tiền này, bởi vì rõ ràng tôi không thể trả nổi. Nhưng tôi không muốn phụ ân tình của anh, tôi nếu thật sự không trả, vậy chính là tôi vô sỉ rồi. Tôi không thể thật sự xem ân tình của anh là lẽ đương nhiên được, nếu không tôi thật sự không phải là con người rồi. Số tiền này không phải là một mình tôi trả cho anh, mà là nhà chúng tôi trả cho anh.”
“Số tiền này từ đâu ra? Bán nhà sao?”
“Anh biết rồi sao?”
“Đoán, ngoài bán nhà ra, cô còn có thể đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?” Diệp Lăng Thiên nói dối.
“Phải, ngoài bán nhà ra tôi còn có thể đi đâu kiếm được tiền chứ. Anh đoán không sai, nhà chúng tôi sau khi thương lượng, cuối cùng vẫn quyết định bán căn nhà đi. Tính cách của con người ba mẹ tôi anh cũng biết, bọn họ đều là người rất chính trực, nhận ân huệ lớn như vậy của anh, nợ anh nhiều tiền như vậy, lại còn ở trong căn nhà lớn như vậy trong lòng hai người họ rất không dễ chịu, cho nên sau khi quyết định rất lâu thì vẫn quyết định bán nhà, bọn họ về ở trong căn phòng cũ mà đơn vị trước đây phân cho mẹ tôi.
Nói thật, trong chuyện bọn họ quyết định bán nhà này, tôi mới đầu đã phản đối, bởi vì không hy vọng nhìn bọn họ đến ở trong căn phòng cũ đó, bởi vì quá cũ rồi, ở điểm này tôi có lòng riêng, bởi vì tôi cảm thấy anh có thể không thiếu chút tiền này, nhưng bọn họ lại kiên trì như vậy. Nhà bán được hơn tỷ, cũng xem như là bán được giá cao, không tính lỗ.
Trước khi chuyển nhà tôi đặc biệt tim một công ty trang trí sửa chữa đến tu sửa lại căn phòng cũ kia, sau khi tu sửa cũng khá ổn, bên ngoài nhìn trông cũ nát, môi trường xung quanh hơi tệ một cút, nhưng bên trong thật ra vẫn rất được, cái gì bên có thì đều có, cũng không tồi. Trong này tổng cộng là tỷ, ngoài hơn tỷ tiền bán nhà thì phần còn lại là số tiền tôi tích cóp khi đi làm nhiều năm, cộng vào tròn tỷ, trả cho anh trước.
tỷ còn lại, nói thật, tôi cũng không biết liệu có thể trả được cho anh hay không, bởi vì số tiền này đối với một giáo viên như tôi mà nói, thật sự là không thể trả được con số trên trời này được.” Hứa Hiểu Tinh nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh đưa thẻ tới, mãi không biết nên nhận hay không nhận.
“Hiểu Tinh. Cô cho tôi một vấn đề khó rồi, chiếc thẻ này tôi thật sự không biết nhận hay không nhận. Cô vừa rồi thật ra cũng nói rồi, tôi bây giờ không thiếu tỷ này, tỷ này đối với tôi mà nói thật ra không có tác dụng gì quá lớn, nhưng đối với cô lại khác. Trải qua chuyện lần này nhà các cô thật ra đã tính là khuynh gia bại sản rồi, hơn nữa trong nhà còn có hai người già, cô giữ lại số tiền này có thể cho hai người già một cuộc sống tốt hơn. Nhưng nếu như tôi không nhận, tôi cũng biết trong lòng cô và ba mẹ của cô đều sẽ rất buồn, cảm thấy rất không yên lòng.” Diệp Lăng Thiên rất là khó xử.
“Anh nói rất đúng, cho nên anh vẫn là nhận đi. Thật ra ấy, số tiền này đối với nhà chúng ta mà nói, ở trong lòng là một gánh nặng, tuy trẻ tỷ này rồi, chúng tôi vẫn nợ anh tỷ, hơn nữa nhà chúng tôi đã khuynh gia bại sản như những gì anh nói rồi, nhưng ít nhất loại khuynh gia bại sản này khiến trong lòng chúng tôi có thể thoải mái hơn. Anh nhận đi, anh cũng đừng có gánh nặng gì trong lòng, nợ tiền trả tiền là chuyện rất hiển nhiên, anh không ép chúng tôi trả tiền, điều này đã là ân tình rất lớn rồi.
Hơn nữa tôi cũng nói ở trước mặt rồi, tỷ còn lại anh phải chuẩn bị là mất trắng rồi, tôi thật sự trả không nổi. Được rồi, anh tự đi xem trong tủ lạnh còn có gì uống được không, tôi đi tắm.” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì mỉm cười, cầm quần áo đi thẳng vào phòng tắm.