Mộng Tịch đang không biết nên làm thế nào, đèn trong phòng đột nhiên sáng trở lại.
Cô thở phào, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Tề Khang Vũ buông cô ra, tay lau mồ hôi trên trán, ngồi dựa lưng vào tường.
Trông hắn đã tỉnh táo hơn, đôi mắt khép hờ an tĩnh.
“Thiếu gia, tiểu thư,..”
Mộng Tịch nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài liền lấy tay đập mạnh vào tường gỗ để tạo sự chú ý.
Cô lấy hết hơi, nói lớn:
“Chúng tôi ở đây, ở đây này…”
Bọn họ như đã nghe thấy, cô nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần.
Sau một vài tiếng động, cánh cửa gỗ được mở ra.
Mà người đầu tiên cô thấy là Tề Trác Phong, cha của hắn.
“Mộng Tịch, con không sao chứ?”
“Con không sao ạ.”
Tề Khang Vũ không nói không rằng, hắn đứng dậy, đi qua trước mặt mọi người, hướng về phía nhà chính.
Hắn mặt không cảm xúc, vui hay buồn cũng không để người khác nhìn ra, cứ như vậy bình thản như mọi ngày, giấu nhẹm đi cái vẻ sợ sệt ban nãy trước mặt mọi người.
Mộng Tịch và mọi người cũng trở lại trong nhà.
Tề Khang Vũ vào phòng lấy áo khoác, định ra về.
“Đi về thôi.” Hắn nói với Mộng Tịch.
Có lẽ đây là câu nói bình thường nhất mà Tề Khang Vũ chủ động nói với Mộng Tịch, từ khi hắn cưới cô đến bây giờ.
Cô gật đầu, nhanh chóng lấy áo khoác rồi chào nhà họ Tề để ra về.
“Hay là ở đây một đêm đi, ngày mai rồi về.” Tề Trác Phong lên tiếng.
Dường như ông ta nhìn ra được sự bất thường trên gương mặt Tề Khang Vũ.
“Không cần đâu, con muốn về.”
Tề Khang Vũ không nhiều lời, hắn đi nhanh ra xe.
Tay hắn cầm chìa khóa, nhưng lại run run, Mộng Tịch thấy hắn vẫn chưa ổn định, cô chủ động đề nghị:
“Khang Vũ, hay là để em lái xe cho.”
Thật không nghĩ hắn lại dễ dàng đồng ý như vậy, đưa ngay chìa khóa xe cho Mộng Tịch, còn mình ra ghế phụ phía sau ngồi.
Cô vào bên trong, bắt đầu cho xe lăn bánh…
Điều hòa bên trong xe Tề Khang Vũ luôn được chỉnh thấp, Mộng Tịch nhìn qua gương chiếu hậu, thấy hắn giống như đang lạnh, cô âm thầm chỉnh điều hòa cao lên.
Tiếng xe cộ bên ngoài náo nhiệt, khác hẳn với không khí yên lặng, ngột ngạt trên xe, không ai nói với ai câu nào, nhưng mỗi người lại đang ẩn chứa một nghi hoặc riêng trong lòng.
Tề Khang Vũ nhớ lại tình huống ban nãy, khi mà hắn ôm Mộng Tịch trong căn phòng kín tràn ngập bóng tối, lại rất quen thuộc, rất an toàn.
Hắn không thể hiểu rõ cảm xúc của bản thân ngay lúc này, cho rằng mình nhất thời ngộ nhận Mộng Tịch là Mễ Yến Thanh- cô gái đã cứu hắn ra khỏi căn nhà gỗ năm năm về trước.
Đúng, hắn dặn lòng mình chỉ đang suy diễn vớ vẩn thôi.
Rõ ràng năm đó, khi Tề Khang Vũ tỉnh lại, Mễ Yến Thanh đã ở bên hắn mà.
Mộng Tịch lái xe, quan sát thấy dáng vẻ trầm tư của hắn.
Cô muốn mở lời, hỏi rõ chuyện khúc mắc trong lòng, song lại không biết nói từ đâu, cô đành im lặng, đợi một dịp khác thích hợp.
Chiếc xe mang theo sự hoài nghi giấu kín trong tâm trí mỗi người, lăn bánh từ từ về đến căn biệt thự…
Tề Khang Vũ vẫn giữ thái độ im lặng, hắn đi thẳng vào trong phòng đọc sách, bóng lưng cao ráo khuất dần sau cánh cửa.
Mộng Tịch khẽ thở dài, cô đi lên phòng, nằm xoài người ra giường.
Khép chặt những suy nghĩ bộn bề trong lòng, quần áo cũng không thèm thay, cô chìm vào trong giấc ngủ.
Ở dưới lầu, hắn mở máy tính lên để một bên, lại bất giác ngã lưng ra sau mà ngủ thiếp đi.
Tiếng khóc trẻ con âm ỉ bên tai hắn, gương mặt cậu nhóc hiện lên, đầy tuyệt vọng.
“Mẹ, mẹ mở cửa cho tiểu Vũ đi.”
“Mẹ, mẹ ơi…”
Tiếng gào thét trong vô vọng, cậu bé ngồi xuống, nhìn bóng tối xung quanh đầy sợ hãi, cậu thu mình lại trong câm lặng.
Những tiếng mắng nhiếc, chì chiết bên tai cậu ngày một lớn hơn, rõ ràng hơn…
“Tề Khang Vũ, con nhớ cho kĩ, con chính là vết nhơ nhớp duy nhất trong cuộc đời của mẹ.
Con, chính sự hiện diện của con trong cuộc đời này, chính dòng máu chảy trong người con đã hủy hoại cả đời của ta.”
“Mẹ, mẹ đừng ghét tiểu Vũ mà…”
Gương mặt người phụ nữ trẻ kia vẫn lạnh tanh, bà ta ngồi trước mặt cậu bé, ép cậu nhìn sâu vào trong ánh mắt sắc đá của mình.
“Vũ, con có yêu mẹ không?”
“Con yêu mẹ.”
“Yêu mẹ thì chết vì mẹ đi, con đi chết đi, xuống địa ngục đi.”
Đôi tay dài bóp chặt cổ cậu bé, siết mạnh không chớp mắt lấy một cái, cậu bé dùng sức lực yếu ớt, nắm lấy tay người phụ nữ kia cầu xin…
“Mẹ..” Tề Khang Vũ hét lên, hai tay hắn đặt lên trên cổ.
Cơn ác mộng khiến hắn tỉnh, trán ướt đẫm mồ hôi.
Hắn luống cuống, điên cuồng lục lọi mấy ngăn kéo tủ, tìm mãi được một lọ thuốc an thần.
Tề Khang Vũ đổ thuốc ra tay, rõ ràng định uống lại thôi.
Hắn ném hết chỗ thuốc văng loạn xạ ra sàn, đôi mắt đỏ au hằn lên những tia máu giận dữ.
Hắn xuống phòng bếp, lấy ra một chai rượu vang thượng hạng trong tủ, trực tiếp tu cả chai vào miệng.
Quá khứ đen tối cứ như bóng ma, cứ ám mãi lấy người ta không buông.
Mẹ hắn chết rồi, nhưng những vết thương lòng mà bà gây ra cho hắn, mãi mãi hắn không quên được.
Và rồi, hắn ghi thù ghi hận lên một người, người mà bà xem trọng hơn tất cả, xem trọng hơn chồng, con ruột của mình…
Và rồi, hắn chuốc giận lên một người, người mà tình nguyện để hắn sỉ vả, chà đạp…
Mộng Tịch thấy khát nước nên xuống lầu, cô nhìn Tề Khang Vũ ngồi ở đó uống rượu, không có ý đến làm phiền hắn.
Nhưng tầm mắt hắn lại hướng về phía cô.
Tề Khang Vũ lảo đảo người, tiến dần đến phía Mộng Tịch.
Trong sự uất hận tột cùng, hắn như một con quỷ tàn ác, nhẫn tâm bóp cổ cô gái kia.
“Khang Vũ..đ.a..u..
“
Mộng Tịch dùng sức vùng vẫy nhưng không có tác dụng, cô chỉ biết căng mắt ra nhìn người đàn ông trước mặt đang rút hết dưỡng khí của mình.
Vốn định nhắm mắt lại, từ từ đi về cái nơi cửu tuyền mà Tề Khang Vũ để đoàn tụ với mẹ, hắn lại đột nhiên buông cô ra, đẩy ra đằng xa.
Cô định thần, hít lấy hít để cho có thêm dưỡng khí.
Đợi khi bóng lưng Tề Khang Vũ khuất dần bức tường, cô mới dám trở về phòng.