Buổi sáng, Mộng Tịch đích thân vào bếp, cô nấu một nồi cháo bào ngư thật ngon lành.
Tựa hồ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô vẫn một lòng một lòng một dạ lo lắng cho sức khỏe của hắn.
Tề Khang Vũ đi xuống bếp, hắn tùy ý mở tủ lấy một lon nước ép, uống một hơi cạn.
Tiểu Hạ thấy hắn liền làm theo lời dặn dò của Mộng Tịch, cô tiến lại gần hắn, lễ phép:
“Thiếu gia, cháo bào ngư vừa nấu xong, người có muốn dùng không ạ?”
“Được, mang lên đây đi.”
Hắn ít khi dùng bữa sáng một mình ở bên ngoài.
Bình thường Mễ Yến Thanh sẽ là người nấu cho hắn, hoặc hắn sẽ gọi người giao đồ ăn đến, hai người ăn cùng.
Mấy hôm nay vì lời cảnh cáo của Tề Trác Phong, hắn cũng không dám qua lại ở chỗ cô ta, bữa sáng của hắn vì thế cũng bị bỏ qua.
Tiểu Hạ bưng cháo lên cho hắn, cô từ từ đặt xuống bàn một cách cẩn thận.
Tề Khang Vũ múc từng muỗng, ăn rất ngon lành.
Hắn thuận miệng, hỏi cô một câu:
“Cháo này là do cô nấu sao?”
Tiểu Hạ quan sát thấy tâm tình Tề Khang Vũ khá tốt, nghĩ rằng hắn rất thích cháo do Mộng Tịch nấu.
Cô vui vẻ đáp lại:
“Là tiểu thư đã dậy từ rất sớm nấu đó ạ.”
Vốn tưởng rằng hắn sẽ cảm kích Mộng Tịch.
Không ngờ, vừa mới nghe xong, sắc mặt Tề Khang Vũ tối sầm đi, hàng lông mày nhíu chặt lại.
Hắn bỏ mạnh chiếc muỗng bạc trên tay xuống, cháo còn trong miệng cũng trực tiếp nhổ ra bát:
“Đem đổ đi.”
Tiểu Hạ luống cuống cầm bát cháo lên, cả người cô khẽ run, không hiểu mình nói sai điều gì khiến hắn tức giận như vậy.
Cô chỉ là phận người làm, không dám thắc mắc này nọ nên đành làm theo mệnh lệnh của hắn.
Mộng Tịch đứng ở gần đấy, cô chứng kiến tất cả mọi chuyện.
Chỉ là cô không muốn Tề Khang Vũ thấy mình càng thêm khó chịu nên mới tránh mặt, đợi hắn đi khỏi cô mới vào trong phòng bếp.
“Tiểu Hạ.” Mộng Tịch khẽ gọi.
“Tiểu thư, thiếu gia khi nãy, người...” Tiểu Hạ ngập ngừng nói, cô sợ Mộng Tịch nghe được sẽ không vui.
“Ta biết, lúc nãy ta nhìn thấy cả rồi.”
Mộng Tịch không để Tiểu Hạ nói hết câu, cô chỉ nhẹ nhàng đáp lại, bình thản nhưng vẫn không thể giấu được nét đượm buồn trên khuôn mặt nhợt nhạt.
Cô đến múc ra hai bát cháo khác, chậm rãi bưng lại bàn.
“Tiểu thư, người cứ để em làm cho.”
“Nào, Tiểu Hạ, em qua đây ngồi đi.”
Tiểu Hạ không biết là Mộng Tịch có ý gì với mình, cô theo bản năng đi lại gần bàn ăn, quỳ xuống cầu xin:
“Tiểu thư, em xin lỗi vì ban nãy làm thiếu gia tức giận mà đổ chén cháu.
Tiểu thư, xin người cứ trách mắng em đi..”
Mộng Tịch vội đỡ cô đứng dậy, để cô ngồi lên ghế.
Cô nắm lấy bàn tay Tiểu Hạ, nhìn bộ dạng tự trách của cô gái này, cô thấy hơi xót:
“Tiểu Hạ, chuyện đó không phải lỗi của em đâu, đừng có tự trách mình như vậy.”
Cô đẩy một bát cháo về phía Tiểu Hạ, ý muốn cô ấy ăn.
“Ăn cùng với ta đi, dù sao ta cũng nấu rất nhiều.”
“Không không, tiểu thư người ăn đi ạ.
Nếu em dám ăn, để quản gia Trương nhìn thấy, bà ấy đánh em chết mất.”
Mộng Tịch từ nhỏ đã sinh ra trong nhung ấm nệm êm, cái ăn cái mặc càng không cần lo nghĩ.
Cô không ngờ rằng, lại có người đến ăn thứ gì cũng phải nhìn sắc mặt người khác, rụt rè, khúm núm như vậy.
“Em cứ ăn đi, bà ấy đã ra ngoài từ sáng sớm rồi, đến giờ vẫn chưa về.”
“Vậy em ăn đây, cảm ơn người ạ.”
Nhìn Tiểu Hạ ăn thật ngon, cô như được an ủi phần nào.
Tề Khang Vũ đối với Mộng Tịch cứ tuyệt tình đến vậy, một chút liên quan đến cô hắn cũng một tránh thật xa.
Cuộc hôn nhân hiện tại, cô tiến không được, lùi cũng không xong, toan tính càng làm cô thêm phiền lòng.
Tiểu Hạ còn ngây thơ, không nhìn ra tâm sự của Mộng Tịch.
Cô ấy mãi ăn cháo, không nhìn thấy cô nãy giờ chỉ ngồi thừ ra đấy chứ chưa động đến muỗng nào.
“Tiểu thư, cháo người nấu thật là ngon….nhưng, sao người không ăn thế ạ?”
“À, bây giờ ta ăn đây.”
Tiểu Hạ ngồi bên cạnh đợi Mộng Tịch ăn hết rồi dọn dẹp.
Một lúc sau quản gia Trương về, liền liên tục sai cô ấy đi làm đủ việc, còn khắt khe bắt lỗi từ những việc nhỏ nhất.
“Quản gia Trương, Tiểu Hạ tuổi còn nhỏ, đừng bắt cô ấy làm nhiều việc quá sức.”
“Tiểu thư, người tốt bụng quá rồi.
Cha mẹ cô ta lúc trước làm ở Tề gia, cứ hết lần này đến lần khác vay mượn tiền của Tề phu nhân, bà ấy vì thương tình nên mới cho mượn.
Còn tưởng thế nào, hóa ra là đi đánh bài, đánh bạc, nghiện ngập rượu chè.
Có mấy lần còn làm liều ăn cắp tiền trong phòng lão gia, bị bà ấy bắt được nên mới đuổi đi.
Nó chỉ là một đứa con gái bị người nhà bán đứt cho Tề gia để gạt nợ, có vất vả gấp mấy cũng không bù lại số tiền mà cả nhà nó ăn bám của Tề gia đâu.”
Hóa ra Trương Cầm có thành kiến với Tiểu Hạ từ trước, chả trách bà ta cứ khăng khăng là do Tiểu Hạ ăn cắp nấm tùng nhung.
Mộng Tịch khẽ thở dài, cái kiểu cha làm con chịu như vậy, thật không có tí công bằng nào.