Ở trong nhà, Tề Trác Phong đã bàn chuyện xong với Tề Khang Vũ.
Hắn định đi về, nhưng ra phòng khách lại không thấy Mộng Tịch đâu.
Hắn hỏi người làm trong nhà, ai cũng bảo là không biết.
Thẩm Lan nói cô ra vườn đi dạo, nhưng đã một tiếng trôi qua vẫn chưa thấy quay lại.
Tề Trác Phong thấy vậy thì sai người làm chia ra tìm, kể cả Tề Khang Vũ cũng phải đi.
Dinh thự nhà họ Tề vốn không hề nhỏ! Ngoài khu sinh hoạt, khu giải trí, còn lại được bao bọc gồm ba khu vườn được ngăn cách bởi các hồ lớn nhân tạo, ở phía Bắc, Tây và Nam.
Tề Trác Phong nghĩ ngợi một hồi, đoán chừng Mộng Tịch đã đi lạc nên mới lâu trở về như vậy.
Thế nên ông sai nhiều người đến khu phía Bắc, là nơi rộng nhất, cũng như trồng nhiều cây cao bóng lớn để tìm.
Phần người còn lại tìm về phía Tây, là nơi trồng cây ăn quả và cách xa tòa nhà chính nhất.
Chỉ có mấy người theo cùng Tề Khang Vũ đến khu vườn Nam, nơi Tề phu nhân khi còn sống vẫn thường trồng hoa cỏ.
Hắn bình thản như không, chân bước trong vườn nhàn nhã như đi dạo.
Nhưng rồi không biết thứ gì xui khiến, hắn lại một mình đi về phía căn nhà gỗ kia.
Mộng Tịch vẫn chưa biết mọi người đi tìm mình, cô vẫn say sưa xem qua mấy tấm ảnh.
Đợi xem hết một quyển dày cộm nữa, cô nhìn sang đồng hồ trên màn hình điện thoại mới ý thức được là đã quá trễ.
Cô gấp cuốn album lại, định bỏ lại vào trong thùng thì một tấm ảnh nhỏ rơi ra, dường như nó được kẹp ở phần bìa phía sau.
Tấm ảnh đã bị nhòe đi vài chỗ, nhưng vẫn đủ để Mộng Tịch rõ hai người bên trong đó.
Người phụ nữ xinh đẹp kia, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, chắn hẳn chính là Tề phu nhân khi còn trẻ.
Còn người đàn ông cao ốm đứng bên cạnh, được bà ấy dựa vào vai, lại không hề giống Tề Trác Phong.
Nhưng mà, cô lại cảm thấy ông ấy quen mặt vô cùng.
Ánh đèn trong phòng hắt ra ngoài qua khung cửa hé, Tề Khang Vũ nghiến chặt hàm răng, hô hấp có chút nặng nhọc.
Hắn thở dài một tiếng, trần chừ nhưng vẫn quyết định bước vào.
“Cô đang làm gì ở đó hả?” Hắn gằn lên từng tiếng khiến cho Mộng Tịch một phen hoảng sợ.
Trong lúc bối rối, cô đút vội tấm ảnh vào trong túi rồi vịn tay vào thành giường, lồm cồm ngồi dậy.
Mộng Tịch trấn chỉnh lại tinh thần, tìm đại một lý do để biện hộ:
“Lúc nãy đi bộ mệt quá, vừa hay em thấy ngôi nhà này nên mới đến dừng chân nghỉ một lát.”
“Đi ra ngoài, mau lên.”
Tiếng Tề Khang Vũ vừa dứt, đèn trong căn nhà bỗng vụt tắt.
Trời tối nên gió bên ngoài thổi mạnh hơn, cuốn cánh cửa gỗ đóng sầm lại.
Mộng Tịch giật mình, cô vội bật đèn điện thoại lên, nhưng chưa được mấy giây thì cũng tắt mất, bởi điện thoại cô đã cạn pin rồi.
“Cô làm gì vậy hả, mau bật đèn điện thoại lên đi.”
“Điện thoại em hết pin mất rồi.”
Trong bóng tối lờ mờ, Tề Khang Vũ đứng chôn chân như chết, tim hắn bỗng đập mạnh liên hồi.
Giọng hắn có chút run run, ra lệnh cho Mộng Tịch:
“Mở cửa, mau mở cửa ra.”
Cô vội tìm đến tay nắm cửa, nhưng đẩy thế nào vẫn không mở ra được, như thể là có ai ở ngoài khóa lại vậy.
“Khang Vũ, anh thử giúp em đi, cửa chặt quá.”
Tề Khang Vũ nắm chặt lòng bàn tay, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại.
Hắn đến bên cửa, đẩy mạnh mấy cái nhưng vẫn không xê dịch gì.
Như thể cả sức lực trong người bị rút cạn, hắn ngồi phịch xuống đất.
Kí ức đau thương tràn về, Tề Khang Vũ tay ôm chặt lấy đầu, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đầy đau đớn.
“Khang Vũ, anh sao thế?”
Mộng Tịch đưa tay lên thì chạm vào khuôn mặt hắn.
Nhưng rõ là trời đang rất mát, mà trán hắn lại đổ rất nhiều mồ hôi.
Thấy Tề Khang Vũ bỗng nhiên trở nên kì lạ, cô rất lo lắng.
Hắn không ngừng run rẩy, thu mình lại đầy chật vật.
Hai hàng nước mắt bổng chảy dài trên khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông lạnh lùng này khiến cô không khỏi bàng hoàng.
“Anh sao thế?” Mộng Tịch lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Hắn vẫn không trả lời, cả người cứ như chết lặng ở một chỗ.
“Hay là để em tìm xem ở đây có cửa sổ không, xem chừng có thể thoát ra bên ngoài được.”
Mộng Tịch đứng dậy, nhưng chân chưa kịp bước đã bị hắn nắm lại.
“Đừng đi, ở đây với tôi.”
Hắn đột ngột ôm lấy cô.
Cả cơ thể nặng trĩu dựa vào bả vai nhỏ bé của Mộng Tịch.
Trong không gian tĩnh mịch, cô có thể nghe rõ từng nhịp tim thình thịch của hắn, bất giác tim cô cũng đập loạn lên.
Không hiểu sao lúc này, Mộng Tịch lại nhớ lại một chuyện xảy ra vào năm năm trước, vào một lần cô cùng cha dự tiệc ở Tề gia.
Cũng chính cô đi lạc vào căn nhà này, cô đã phát hiện một người đàn ông ngồi trong góc tối đen của căn nhà.
Hắn không nói lời nào, chỉ đợi cô đến hỏi thăm liền ôm chặt lấy không buông, cả người run rẩy.
Mộng Tịch khi đó đã nói vài câu trấn an, rồi chỉ biết ngồi im mặc cho hắn ôm mình.
Đến lúc mọi người đi tìm cô, Mộng Tịch nghe thấy tiếng cha mình gọi nên đáp lại.
Thừa lúc hắn ngủ thiếp đi, cô để hắn nằm ra đất, chạy ra ngoài để gọi cha vào giúp đỡ.
Nhưng khi Mộng Tịch quay trở lại thì không thấy hắn nữa.
Cứ ngỡ hắn tỉnh dậy đã bình tĩnh trở lại, rồi đi khỏi đó, cô cũng không suy nghĩ thêm gì nữa.
Lúc đó cô không hề biết người đó là ai, song hoàn cảnh lúc này lại giống hệt lần đó.
Trong lòng Mộng Tịch lóe lên một nghi vấn, liệu người đàn ông năm năm trước có phải hắn, Tề Khang Vũ?