“Cậu chủ sắp cưới vợ à, cô dâu của cậu có xinh không?” Lãnh Tuấn Duật - người luôn bên cạnh với Diệp Ngạo Phong từ hồi tuổi tới giờ, kiêm luôn chức thư kí tổng giám đốc giờ đi cạnh Diệp Ngạo Phong cứ lải nhải hỏi.
“Ừ.” Đối diện với sự lải nhải của Lãnh Tuấn Duật, Diệp Ngạo Phong chỉ thả một chữ “ừ”.
“Thế có...” Lãnh Tuấn Duật chưa nói hết câu, cánh cửa phòng tổng giám đốc đã được mở ra.
“Cậu bớt nói nhiều, thông báo lịch hôm nay đi.” Diệp Ngạo Phong bước tới ghế ngồi của tổng giám đốc, đặt mông ngồi xuống, cầm cái bút trên bàn lấy xoay xoay.
“Khụ...chiều nay sẽ có một cuộc bàn bạc với công ty Nam Dương.” Lãnh Tuấn Duật lấy lại tác phong nghiêm chỉnh trong công việc thông báo.
[...]
“Cô ơi, cho bọn con như cũ nhé.” Tiếng của Mai Tư Thanh vang lên.
“Ok hai đứa.” Bà Lương đã quá quen thuộc với hai vị khách nhỏ này, nên biết rõ hai cô thường ăn món gì.
“Nào bao giờ kết hôn, nói đi để tớ còn biết mà chăm sóc dạ dày của cậu.” Mai Tư Thanh dùng giọng hứng thú hỏi cô bạn thân bên cạnh, đôi mắt híp lại nhìn chằm chằm Hàn Tuyết Lạc.
“Bỏ đi, tuần sau kết hôn.” Hàn Tuyết Lạc bình thản trả lời, phớt lờ cái ánh mắt nguy hiểm ấy.
“Đây hai đứa, ngon miệng nhé.” Bà Lương đặt thức ăn lên bàn Mai Tư Thanh.
“Vâng ạ.” Mai Tư Thanh sáng mắt nhìn món ăn yêu thích của mình nói.
“À, hình như là tuần sau đứa nào kết hôn?” Bà Lương hỏi, lúc ban nãy bưng đồ ăn tới đây đã nghe được câu “tuần sau kết hôn” nên hơi nghi ngờ.
“Cháu ạ.” Hàn Tuyết Lạc trả lời. Bà Lương cũng được cô coi là mẹ nuôi. Tính tình thẳng thắn, tốt bụng, lại còn hiền từ. Khá giống tính cách người mẹ đã khuất của cô, nên cô cũng nhiều lần chia sẻ với bà Lương.
“Vậy hả, vậy chúc mừng Lạc nhi nha, lấy chồng mà tìm điểm tựa, hạnh phúc vào nhé. Hôm nay, hai đứa không cần trả tiền đâu. Thôi, cô đi làm việc đây.” Bà Lương vui vẻ cười.
“Cảm ơn cô.” Hàn Tuyết Lạc cười cười, rồi nhìn Mai Tư Thanh đang thưởng thức món gà Kungpao một cách ngon miệng.
Thịt gà được cắt thành những khối vuông vừa ăn. Được tẩm ướp đủ các gia vị, đã qua chiên sơ, xào với ớt, nước sốt. Cuối cùng là được thêm lạc rang. Ngon không tả xiết.
Bên cạnh món gà Kungpao là món đậu phụ Mapo. Thịt bò được băm nhuyễn rồi ướp hạt tiêu cùng nhiều gia vị khác rồi cho đậu phụ. Thịt ướp với nước sốt đậu chua. Hành lá xanh rắc đều lên. Cho vào mồm liền cảm nhận được vị ngon tan đều trong miệng.
[...]
“Cậu chủ, ngày mai có cuộc họp sớm, mai tôi qua đón cậu.” Lãnh Tuấn Duật đi cùng Diệp Ngạo Phong ra bãi đỗ xe nhắc nhở.
“...” Diệp Ngạo Phong không thèm trả lời, cứ thế sải bước.
“Cạch”. Cả hai mở cửa xe Rolls-Royce Phantom màu đen và lên xe ngồi.
Tiếng chuông điện thoại Lãnh Tuấn Duật reo, điện thoại kết thúc, Lãnh Tuấn Duật nhìn Diệp Ngạo Phong lạnh lùng ngồi ghế sau hỏi: “Quản gia Đường gọi cậu tới bệnh viện, hình như Diệp phu nhân đang ở trong bệnh viện, nghe nói là trúng gió, có tới không ạ?”
“Đi.” Diệp Ngạo Phong vẫn thế, không thay đổi động tác nói.
“Vâng.” Lãnh Tuấn Duật lái xe tới bệnh viện.
[...]
“Lạc Lạc.” Tiếng Chu Y Dạ từ đằng sau vang lên.
Hàn Tuyết Lạc quay đầu nhìn thấy Chu Y Dạ, lại ngoảnh mặt làm ngơ, bỏ đi tiếp.
“Lạc Lạc.” Chu Y Dạ chạy lên chắn đường Hàn Tuyết Lạc.
“Phiền Chu công tử đứng gọn sang.” Hàn Tuyết Lạc nói, rồi đi sang hướng khác.
“Nghe anh giải thích đi, em hiểu nhầm rồi.” Chu Y Dạ nắm tay Hàn Tuyết Lạc nói.
“Hiểu nhầm?” Hàn Tuyết Lạc nở nụ cười khinh, xoay mặt nhìn Chu Y Dạ nói: “Được, dù sao cũng cắt đứt quan hệ, nhưng anh muốn giải thích, tôi cho anh phút.”
“Lạc Lạc, thật ra hôm đó anh bị cô ta chuốc say, thực sự anh không yêu cô ta, anh chỉ yêu em, cả tháng trời theo đuổi em là thật, anh yêu mỗi em thôi. Mình quay lại được không, đừng để cô ta phá hạnh phúc chúng ta chứ.” Chu Y Dạ nói.
“Chuốc say, yêu tôi, quay lại, hạnh phúc, chúng ta.” Hàn Tuyết Lạc nhếch mép cười khinh nhắc lại từ “quan trọng” rồi lắc đầu nói: “Không thể quay lại nữa, tôi đi đây.” Rồi xoay người bước đi.
“Không...” Chu Y Dạ nắm chặt tay Hàn Tuyết Lạc không buông.
“Buông tay.” Hàn Tuyết Lạc cố giựt tay mình ra.
“Anh không buông.” Chu Y Dạ kiên quyết nắm chặt tay Hàn Tuyết Lạc.
Cứ thế cả hai giành giật nhau một cái tay.
Bỗng một cái túi xách không biết từ đâu, đập vô đầu Chu Y Dạ khiến Chu Y Dạ buông tay Hàn Tuyết Lạc ra và “Á”. “Két”.
Tiếng của Hàn Tuyết Lạc vang lên khi đang nhiên đối phương buông tay làm cô mất thăng bằng ngã xuống mặt đường, cảm giác tay chân đau rát. Rồi tiếng một cái ô tô phanh lại, làm cô giật bắn mình nhìn cái đầu của chiếc ô tô sang trọng cách mình chục cen-ti-mét. Hồn bay đi đâu mất.
“Cạch”. Cửa xe mở ra, tài xế bước xuống nhìn cô gái ngã trước xe mình nhíu mày nói: “Phiền tránh ra.”
“A...” Hàn Tuyết Lạc lấy được cái hồn mới bay đi về, vội đứng lên và “bịch”. Té một phát vì đang bị thương “nhẹ”.
“Cạch”. Một người con trai mặc tây trang đen bước xuống, đôi mắt sắc bén chiếu vô Hàn Tuyết Lạc khiến cô rùng mình cái.
Quá lạnh! Là cảm giác cô. Nhìn sơ qua cái khuôn mặt ấy, Hàn Tuyết Lạc được Mai Tư Thanh đỡ lên, nở nụ cười nhẹ nói: “Xin lỗi” rồi quay sang trừng mắt với Chu Y Dạ nói với giọng khác nói: “Đừng làm phiền tôi nữa.” Xong cả hai lên BMW x xanh biển và đi mất.
Lãnh Tuấn Duật nhíu mày nhìn cái BMW x biến mất, rồi lại nhìn cậu chủ nhà mình không nói gì lên xe. Cảm giác là lạ làm sao, tự dưng...Nhưng thôi kệ, cứ lái xe tới bệnh viện đã. Thế là anh lái xe đi luôn.