“Gì cơ?” Nghe Hàn Tuyết Lạc nói rằng mình sẽ kết hôn với người không quen để cứu công ty Hàn Nhược, Mai Tư Thanh - bạn thân Hàn Tuyết Lạc đoán được đáp án liền trợn mắt hỏi: “Này, Lạc Lạc của tớ, cậu sao lại đồng ý kết hôn vậy.” Mặc dù đã biết sơ sơ lí do.
“Để trả ơn cha tớ thôi, dù sao ông ấy cũng nuôi tớ từ hồi còn bé tới giờ, mà trách nhiệm này với người đàn ông hai mấy tuổi là khá khó khăn, có sao đâu Thanh Thanh.” Hàn Tuyết Lạc ngồi bên cạnh nói.
“Cậu...cậu có biết đó là cả thanh xuân với sự tự do của mình không vậy?” Mai Tư Thanh run rẩy hỏi. Đối với những cô gái hai mấy tuổi như họ, đáng lẽ là tuổi tự do, chứ không phải làm dâu, sống trong sự gò bó của gia đình nhà chồng, mà tình hình “mẹ chồng và nàng dâu” đại chiến giờ rất nhiều. Tư Thanh cô không tin, người bạn thân thông minh của mình lại quyết định như vậy. Mặc dù cô cũng không có ác ý với Hàn Nhược nhưng là...
“Tớ biết, tớ tin họ sẽ không như suy nghĩ “xấu” của cậu, vì cha mẹ chồng tương lai của tớ là bạn thân của cha tớ từ hồi đi học.” Hàn Tuyết Lạc giải thích, đôi tay ngọc ngà đặt lên vai Mai Tư Thanh.
“Cậu thật hiếu thảo và ngoan ngoãn đó Lạc Lạc, người thân cậu phải vinh hạnh lắm, tớ cũng thấy như vậy này.” Khóe mắt Mai Tư Thanh xuất hiện tầng hơi nước mỏng, nhưng chứa niềm vui.
“Thanh Thanh bé nhỏ à, đừng có mềm yếu vậy chứ, kiên cường lên. Vui là phải cười, chứ đừng mà chảy nước mắt, kể cả buồn hay giận cũng vậy, đừng khóc đó.” Hàn Tuyết Lạc nhìn Mai Tư Thanh dịu dàng nói. Tình bạn của họ cũng gần được chục năm trời, nó vẫn luôn như vậy. Luôn bên cạnh nhau khi cần, động viên, an ủi và giúp đỡ.
“Ừ nhỉ, tớ phải mạnh mẽ lên, hihi.” Mai Tư Thanh lấy tay lau đi tầng hơi nước mới xuất hiện và nở nụ cười vui vẻ.
Nhưng chưa được mấy phút, nụ cười trên mặt dần khép lại, Mai Tư Thanh nhìn Hàn Tuyết Lạc, nhẹ giọng hỏi: “Nhưng Lạc Lạc của tớ, còn Chu Y Dạ thì sao, dù sao ai cũng biết Y Dạ rất thích cậu, hai người mới quen nhau được tuần, tớ biết cậu đồng ý vì sự rung động, nhưng mà...”
“Tớ sẽ chia tay.” Hàn Tuyết Lạc cắt lời Mai Tư Thanh nói.
“Liệu cậu...” Mai Tư Thanh đang nói giở thì dừng lại vì tiếng chuông điện thoại phát ra trong túi xách Tuyết Lạc.
“Alo.” Nhìn cái tên “Lan Nhung” trên màn hình điện thoại, Hàn Tuyết Lạc cảm thấy chán ghét nhưng vẫn bắt máy nghe.
“Tôi biết rồi.” Không biết bên kia nói gì, chỉ thấy Hàn Tuyết Lạc tắt điện thoại, nhìn sang Mai Tư Thanh nói: “Đi với tớ gặp Lan Nhung một lát.” Rồi nắm tay Mai Tư Thanh kéo đi.
[...]
“Hàn Tuyết Lạc, cô tới rồi à, ồ, có cả Mai tiểu thư nữa này, ngồi đi.” Lan Nhung thấy Hàn Tuyết Lạc liền chào ra vẻ “bạn tốt lâu không gặp” nhưng khuôn mặt hiện lên sự thù hận, rồi lại nhìn thấy Mai Tư Thanh liền giả kinh ngạc nói.
Hàn Tuyết Lạc và Mai Tư Thanh không nói không rằng kéo ghế đối diện Thùy Nhung ngồi xuống gọi đồ uống.
“Có chuyện gì mà cô phải gọi tôi tới đây vậy.” Hàn Tuyết Lạc hỏi Lan Nhung.
“Xem ra cô không biết rồi, cái người mà tận lực theo đuổi cô cả tháng trời ấy, lại yêu tôi hơn.” Lan Nhung nhìn vẻ mặt Hàn Tuyết Lạc có chút biến sắc rồi nhanh lấy lại bình thường, cất giọng nói: “Nhìn đi.” Rồi cầm đống ảnh từ trong túi xách mình “đặt” ra trước mặt Hàn Tuyết Lạc.
Quả nhiên, khuôn mặt Hàn Tuyết Lạc có chút kinh ngạc rồi sang đau khổ, nhưng nhanh lấy lại bình thường nói: “Hết rồi, cô còn muốn nói gì không.”
“Thôi, tôi chỉ muốn nói với cô rằng đừng vọng tưởng nhiều, cô không xứng với Y Dạ nên chia tay đi vậy nhé.” Lan Nhung nói rồi xoay người bỏ đi.
“Lạc Lạc của tớ, cậu không sao chứ?” Mặt Tư Thanh hiện lên vẻ lo lắng nhìn Tuyết Lạc đang nhìn chằm chằm mấy bức ảnh hỏi.
“Không sao, có lí do để chia tay rồi nhỉ.” Môi Hàn Tuyết Lạc câu lên nụ cười nhạt nói.
“À...ừm.” Mai Tư Thanh gật đầu.
“Alo, Chu Y Dạ, tôi cho anh phút tới quán cũ.” Hàn Tuyết Lạc gọi điện cho Chu Y Dạ rồi sập máy, chẳng để bên kia nói gì.
Sau phút, Chu Y Dạ chạy tới bàn Hàn Tuyết Lạc thở hồng hộc.
“Ngồi đi.” Mai Tư Thanh nói, trong lòng có chút ca thán Hàn Tuyết Lạc.
Chu Y Dạ ngồi xuống nhìn bạn gái mình ngồi đối diện, hỏi: “Lạc Lạc, em gọi anh đến đây có việc gì sao, gấp gáp vậy.”
“Y Dạ, chia tay đi.” Hàn Tuyết Lạc khuắng ly nước, khuôn mặt kiên định nói.
“Sao?” Chu Y Dạ khó hiểu hỏi, không biết anh đã tốn bao công sức mới làm người yêu cô, giờ nói chia tay là sao?
“Đừng lừa dối bản thân nữa. Anh tán chơi với tôi thôi mà. Qua lại với người ghét tôi, à, đó là yêu tôi. Nhưng tôi cũng không có yêu anh. Vậy nên chia tay đi.” Hàn Tuyết Lạc ném sấp ảnh mà Lan Nhung đưa rồi đứng lên bỏ đi nhanh cùng Mai Tư Thanh.
Chu Y Dạ nhìn kĩ tấm ảnh mình với Lan Nhung làm chuyện giường chiếu mà đơ. Không rõ tại sao cô có bức ảnh này. Lúc phản ứng lại thì Tuyết Lạc và Tư Thanh cũng đang lên taxi. Chạy nhanh ra ngoài, hét lớn: “Lạc Lạc, anh yêu em, mình em thôi.” Rồi nhìn cái xe chạy đi.
Hàn Tuyết Lạc và Mai Tư Thanh ngồi xe trong lòng thấy khinh bỉ Chu Y Dạ, cùng kẻ tiểu tam Lan Nhung. Tiểu tam đã làm việc xấu hổ còn chụp ảnh để khoe, da mặt thật là dày. Còn Y Dạ, kẻ yêu tiểu tam còn nói những lời "yêu" kia, nghe sao thấy ngứa lỗ tai ghê.