“Lạc Lạc của tớ, cậu có sao không?” Mai Tư Thanh nhìn Hàn Tuyết Lạc mặt tái nhợt đi ra khỏi phòng khám, liền lo lắng hỏi.
“Không.” Hàn Tuyết Lạc nở một nụ cười gượng gạo nói. Thật ra đau lắm. Tay chân có trầy xước nhẹ, nhưng trệch khớp mới là vấn đề. Gặp đúng ông bác sĩ mạnh tay, khám cho xong hết thì cô cũng chẳng còn sức rồi. Bệnh nhân người ta đau, ông lại đi bẻ “rắc” một tiếng cho nó quay lại ban đầu. Hừ! Đáng ghét.
“Tại tớ không tốt, làm tên họ Chu khốn kiếp buông ngay cậu, để cậu ngã như thế, suýt nữa thì...” Mai Tư Thanh nhìn mặt Hàn Tuyết Lạc là biết đau đến thế nào, liền tự trách bản thân, xong nghĩ tới cảnh Hàn Tuyết Lạc ngã mà chỉ biết trơ mắt nhìn, rồi đầu của cái xe ô tô sang trọng cách Hàn Tuyết Lạc chẳng bao nhiêu. Lúc ấy, tim cô cũng như ngừng đập ý. Chủ nhân của xe thì đều tỏa ra hơi thở lạnh lùng, cao ngạo. May mà chuồn kịp, nếu không thì... Nghĩ lại mà Mai Tư Thanh rùng mình một cái, quá đáng sợ.
“Thôi đi, mọi chuyện qua rồi thì kệ nó đi, không phải vẫn ổn sao, đi chơi nữa không đấy?” Hàn Tuyết Lạc trừng mắt nhìn cô bạn thân của mình hỏi, làm gì mà phải lo xa thế, cô vẫn ổn mà.
“A có, nhưng cậu nghỉ một lát đã chứ.” Mai Tư Thanh nhắc nhở.
“Ừ cũng được, đi ra cái bệnh viện này thì nghỉ, mùi kinh quá.” Hàn Tuyết Lạc lấy một tay bịt mũi nói.
“Được.” Mai Tư Thanh cười khì khì nói.
[...]
“Tiểu Phong, con đi cùng mẹ tới dự sinh nhật Lạc Lạc nha.” Diệp Vân nhìn con trai mình, thấp giọng cầu xin. Chỉ để mong gặp được con dâu yêu quý và một mưu đồ khác.
“Mẹ nói câu này mười lần rồi đấy.” Diệp Ngạo Phong liếc nhìn mẹ mình. Trong đầu lại nghĩ tới cảnh mình gặp phải cô dâu tương lai, trong lòng có chút khó hiểu.
“Đi mà con trai.” Diệp Vân tiếp tục sự nghiệp cầu xin.
“Được rồi.” Diệp Ngạo Phong không muốn bị tra tấn lỗ tai nữa nên đành gật đầu đồng ý.
Tối hôm sau.
“Đi nào.” Diệp Vân khoác tay chồng mình lên Rolls-Royce Phantom của con trai, đôi môi cứ cười mãi.
“Đi.” Diệp Ngạo Phong mặc tây trang đen, ngồi ghế phụ phía trước, liếc xéo cha mẹ mình, rồi nói với Lãnh Tuấn Duật.
“Ok.” Lãnh Tuấn Duật mặc tây trang trắng. Trong lòng muốn nhìn mặt chị dâu nên đồng ý cái số làm tài xế.
[...]
Trong căn biệt thự của Hàn gia, đèn thạch anh vàng nhạt làm sáng trưng cả biệt thự. Sân để xe khá đông, chủ yếu là ô tô. Những thanh niên, trai xinh gái đẹp, đều có mặt và đa số là bạn của Hàn Tuyết Lạc.
Tiếng nhạc cứ chạy, truyền tới mọi nơi của căn biệt thự này. Mùi hoa tươi được trang trí trong sảnh, khiến mọi người ngửi là có thể đắm chìm luôn, thoải mái và dễ chịu.
Món ăn có rất nhiều loại, được đặt cùng một chỗ, nói lên mỹ thực lừng danh. Trên bàn còn đặt rất nhiều loại rượu ngon và quý. Thậm chí còn có rượu nho đỏ năm .
“Phụt”. Đèn trong gian phòng chính sáng lên. Tập trung ở nơi cầu thang ấy, nhân vật chính nhè nhẹ bước xuống.
Hàn Tuyết Lạc mặc bộ váy màu tím, tôn lên nước da trắng nõn nà. Váy vừa là cổ yếm vừa là trễ vai rất bắt mắt, ngang eo được cái nơ tinh tế siết lại tăng thêm độ thon của eo, đôi chân dài đeo đôi giày cao gót quai ánh kim, nổi bật với cách ôm cổ và mũi nhọn.
Khuôn mặt kiều diễm ấy, nổi bật hơn với cách búi hoa hồng ngang nửa, những sợi tóc dài còn lại, một nửa xõa xuống bờ vai gầy, một nửa xõa sau lưng. Đôi môi mỏng nở nụ cười nhẹ. Hấp dẫn người nhìn, tựa như có ma thuật khiến mọi người không ngừng nghĩ cô là công chúa từ cổ tích bước ra.
“Cảm ơn tất cả mọi người đã tới dự sinh nhật của tiểu thư Tuyết Lạc, mọi người tự nhiên nhé.” Quản gia Lý mỉm cười nói.
“Oa, Lạc Lạc của tớ, cậu mặc váy thế này có phải xinh hơn không?” Mai Tư Thanh mặc cái váy ren màu đỏ, bó sát thân thể tới đầu gối, cầm ly rượu vang bước tới trước mặt Hàn Tuyết Lạc khen ngợi.
“Thế à, hôm nay cậu cũng xinh đấy.” Hàn Tuyết Lạc mỉm cười, không quên nháy mắt trái với Mai Tư Thanh.
“Lạc Lạc à, đừng có trêu tớ.” Mai Tư Thanh đỏ mặt nói. Đây là lần đầu cô mặc váy bó sát và cầm rượu theo phong cách tiểu thư kiểu này. Chứ những lần trước có mặc váy, chết cô cũng không mặc đồ bó thân thể thế này đâu.
“Cha tớ đâu.” Hàn Tuyết Lạc hỏi Mai Tư Thanh.
“À, bác ấy đi tiếp bạn bè hay sao ý, ban nãy bác bảo thế.” Mai Tư Thanh nhấp một ngụm rượu nói.
"Ừ." Hàn Tuyết Lạc uống ly rượu cạnh cánh tay mình, nói.
Cả hai đứng đấy trò chuyện mà không để ý ánh mắt dõi theo từ hướng khác.
[...]
“Chị dâu xinh ghê.” Lãnh Tuấn Duật không nhịn được khen ngợi Hàn Tuyết Lạc, rồi xoay người nói với Diệp Ngạo Phong: “Số cậu may mắn đấy.”
“Ừ.” Diệp Ngạo Phong mắt vẫn nhìn nhân vật chính trong tiệc, từ nãy tới giờ Lãnh Tuấn Duật từ kinh ngạc sang khen ngợi mãi, anh cũng chỉ thả chữ "ừ". Bỗng điện thoại reo, anh ra ngoài nghe máy, khi đi vào thì đã thấy mẹ mình đang nói chuyên với Hàn Tuyết Lạc, nhíu mày, anh sải bước chân đến gần.
“Cháu xinh lắm, Lạc Lạc, sinh nhật vui vẻ nhé.” Diệp Vân đứng cạnh Hàn Tuyết Lạc khen.
“Vâng, cảm ơn bác.” Hàn Tuyết Lạc nở nụ cười lễ phép.
“Mẹ.” Diệp Ngạo Phong bước tới nhìn chằm chằm mẹ mình.
“A! Con xem, mẹ chỉ muốn chúc sinh nhật Lạc Lạc thôi mà.” Diệp Vân bị con trai phát hiện liền bĩu môi. Đợi mãi Diệp Ngạo Phong mới không nhìn Hàn Tuyết Lạc, bà mới tới bắt chuyện, ai ngờ...
“Ha, là anh à.” Hàn Tuyết Lạc nhìn nam nhân vừa lạ vừa quen hỏi.
“Các con quen nhau à.” Mặt Diệp Vân vui mừng khi biết con dâu với con trai mình đã quen.
“Dạ.” Hàn Tuyết Lạc nhìn mặt Diệp Vân xong lại nhìn sang Diệp Ngạo Phong, nghĩ có lẽ nên để gia đình người ta tự nói, liền tính bài chuồn: “Cháu xin phép ra nói chuyện với bạn trước.” Rồi đi tới chỗ đám bạn.