Editor: Trà sữa trà xanh
"A ——"
Tiếng thét vừa dứt, Bùi Nhã Phi ngã vào bên cạnh áo cưới, cả người lâm vào hôn mê.
Mặc lễ phục màu hồng, trang điểm tinh xảo tôn lên ngũ quan mê người của Lạc Mật Mật, kết hợp với những đường cong uyển chuyển, phác họa nên một mỹ nữ mê người.
Lạc Mật Mật đứng ở bên cạnh Bùi Nhã Phi, khóe miệng khẽ giơ lên. Người phụ nữ trước mắt này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Quen thuộc đến nỗi trong thâm tâm của Lạc Mật Mật đều muốn giết chết cô, xa lạ đến nỗi khi Lạc Mật Mật thấy cô "Thuận buồm xuôi gió" lại không có cảm giác gì.
"Bùi Nhã Phi, tôi không hiểu, tại sao nhiều năm như vậy mà cô còn có thể xuất hiện bên cạnh Thiểu Trạch. Nhưng mà tôi lại càng không hiểu, trước khi cô xuất hiện một lần nữa, tại sao Thiểu Trạch lại muốn gạt tôi. Bùi Nhã Phi, cô có thể nói cho tôi biết hay không, là cô đang lừa gạt Thiểu Trạch, còn Thiểu Trạch đang lừa gạt tôi?"
Lạc Mật Mật sửa sang lại tóc của mình, rất là bất mãn ngồi ở bên cạnh Bùi Nhã Phi, "Cô biết không, không biết vì sao nha, mấy ngày nay tôi đều suy nghĩ, tôi có nên tha thứ cho hai người các ngươi không, cứ như vậy buông tay tùy các ngươi đi, tôi sẽ sống cuộc sống của riêng mình. Nhưng, không được nha.., tôi thật sự không kiềm chế được mình."
Lạc Mật Mật từ từ đi tới bàn trang điểm, trong nhiều đồ trang sức tìm được cây kéo lóng lánh, tiếp theo đi tới bên cạnh Bùi Nhã Phi, từ từ ngồi xổm xuống, "Tôi không tin là Thiếu Trạch phản bội tôi, nhưng mà ta lại rất rõ là nhiều năm trước cô đã làm tổn thương Thiểu Trạch, hôm nay sau khi trở lại lần nữa cô lại làm tổn thương tôi. Cô nên biết tánh khí của tôi. . . . . ."
Lạc Mật Mật giơ cây kéo lên, cắt tóc Bùi Nhã Phi xuống, vừa cắt bỏ còn vừa nhai đi nhai lại, "Mặc dù tôi không biết cô uy hiếp Thiểu Trạch như thế nào, nhưng Tô Trạch đã nói với tôi, là cô ép Thiểu Trạch, là một tay cô ngăn cản tôi cùng Thiểu Trạch ở chung một chỗ, cũng là cô không để cho tôi sống tốt. Người phụ nữ xấu xa như cô vậy, nên dạy dỗ tốt. Cho nên, không có biện pháp, chỉ có thể hả giận trước thôi."
Lạc Mật Mật mạnh mẽ không dễ chọc trong quá khứ lại trở về rồi, mặc dù cô không có cách nào thay đổi cục diện bây giờ, nhưng cô biết ai làm tổn thương người thân của cô, cô sẽ giúp hắn dọn dẹp kẻ đó. Mặc dù cô cũng không biết lúc này mình làm đúng hay không, nhưng, làm như vậy, trong lòng cô rất thoải mái.
Lạc Mật Mật cắt bỏ tóc dài của Bùi Nhã Phi, tiếp theo lại tiếp tục xén, cho đến cắt bỏ đến gần da đầu, tóc chỉ còn lại một tấc thì thôi.
Đứng dậy, Lạc Mật Mật ném cây kéo đi, tiếp theo bước nhanh ra khỏi phòng.
Nghĩ cũng biết, khi thợ trang điểm cầm khăn trùm đầu trở lại phòng trang điểm, thấy tóc cô dâu bị cắt ngắn như thế sẽ sợ ngây người ra sao. Mà Bùi Nhã Phi, ngồi ở bàn trang điểm thét chói tai không dứt.
"Là ai làm? ! Là ai làm? ! Tóc của tôi, tóc của tôi!"
Thợ trang điểm vội vàng đi tới an ủi Bùi Nhã Phi, "Bùi tiểu thư, hiện tại quan trọng không phải ai cắt bỏ tóc, mà là, sắp tới giờ rồi, tiểu thư không thể cứ như vậy đi ra ngoài được?"
"Vậy làm sao bây giờ?" Bùi Nhã Phi nhất thời luống cuống tay chân, vươn tay bắt lấy cánh tay thợ trang điểm lắc qua lắc lại, "Nghĩ biện pháp nhanh đi, nếu không một phân tiền tôi cũng không trả cho các cô!"
"Nếu không chúng ta dùng tóc giả đi, như vậy còn có thể cứu nguy." Thợ trang điểm bất đắc dĩ nói.
Bùi Nhã Phi nắm tóc giả để ở một bên lên đặt ở trên đầu mình, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt, "Đừng cho tôi biết là ai làm, nếu không tôi sẽ không tha cho hắn!"
Lạc Mật Mật ra khỏi phòng trang điểm bước nhanh về phía sân khấu. Hôm nay là hôn lễ của Lạc Thiểu Trạch, không có ba mẹ tham dự, Lạc Mật Mật cũng không muốn xuất hiện quá sớm. Mặc dù mới vừa xả giận, nhưng trong lòng Lạc Mật Mật một chút cũng không sung sướng, cô chỉ muốn tìm một địa phương để trốn, từ từ điều chỉnh tâm tình của mình.
"Mật Mật." Giọng nói của một người đàn ông vang lên ở phía sau, Lạc Mật Mật không khỏi rùng mình.
Là Lạc Thiểu Trạch. Giọng nói ấy quá quen thuộc với cô, nó cực kỳ giống đàn vi-ô-lông, ở bất cứ đâu đều là dồi dào từ tính như thế.
Nhưng, hiện tại Lạc Mật Mật một chút cũng không muốn gặp anh.
"Mật Mật, d[dlq]d anh không nghĩ tới hôm nay em sẽ đến." Lạc Thiểu Trạch từ từ đi tới trước mặt Lạc Mật Mật, thâm tình nhìn cô, tựa hồ cô dâu hôm nay của anh là cô.
Lạc Mật Mật từ từ ngẩng đầu lên, trong con ngươi hết sức khắc chế không lộ ramột tia lưu luyến đối với anh, "Vậy sao, em làm em gái mà không tới sợ là không thích hợp."
"Em gái? Mật Mật, sao hôm nay em lại nói cái này, em luôn luôn không thừa nhận chúng ta là anh em. Huống chi em cũng có thể hiểu, trong lòng của anh chỉ có em, anh muốn người cả đời ở chung một chỗ với anh nhất cũng chính là em. . . . . ."
"Thôi đi." Lạc Mật Mật bực tức cự tuyệt, "Bây giờ anh nói cái này có ý gì? Anhsắp là chồng của người khác, một người đàn ông có vợ đứng ở chỗ này nói trong lòng chỉ có em, anh không cảm thấy hoang đường sao? Mời tránh ra, em còn có rất nhiều chuyện muốn làm."
Lạc Mật Mật cố gắng từ bên cạnh Lạc Thiểu Trạch rời đi, nhưng không có thành công, ngược lại bị Lạc Thiểu Trạch níu lại. Chỉ thấy Lạc Thiểu Trạch nhanh chóng móc ra một hộp trang sức từ trong quần áo ra, đưa tới trước mặt Lạc Mật Mật nhẹ nhàng mở ra, một sợi dây chuyền màu bạc treo một chiếc nhẫn, đã cũ nhưng vẫn rất sáng ngời.
"Em còn nhớ rõ cái này không?" Lạc Thiểu Trạch giơ lên trước mặt Lạc Mật Mật, thâm tình nhìn cô.
Lạc Mật Mật chăm chú nhìn, vẻ mặt đột nhiên kích động không thôi.
Làm sao sẽ không nhớ rõ vật này đây? Lúc nhỏ, Lạc Mật Mật thường kêu muốn gả cho anh trai làm vợ, hơn nữa bọn họ thích chơi trò gia đình nhất. Có một lần, Lạc Thiểu Trạch trộm chiếc nhẫn của mẹ đeo vào ngón tay của Lạc Mật Mật, như tiểu đại nhân nói với Lạc Mật Mật, "Từ nay về sau, em chính là vợ của anh rồi."
Mặc dù khi đó còn nhỏ nhưng Lạc Mật Mật lại coi vật này trở thành trân bảo mà giữ gìn. Sau đó, cô còn lấy sợi dây chuyền bạc xuyên qua đeo lên trên cổ của mình rất nhiều năm. Nhưng không biết đánh mất từ lúc nào, từ đó về sau Lạc Mật Mật không tìm được nữa. Mỗi khi nhớ tới, trong lòng không biết là tư vị gì.
Bởi vì trong lòng cô, chiếc nhẫn đó đại biểu cô đã gả cho Lạc Thiểu Trạch, mặc dù đó không phải là thật.
Nhưng, không nghĩ tới, chiếc nhẫn thất lạc nhiều năm cư nhiên ở trong tay Lạc Thiểu Trạch, hơn nữa còn giữ đầy đủ như thế.
"Mật Mật, chiếc nhẫn này là anh lấy từ chỗ của em, ha ha, khi đó nhỏ, không thông qua sự đồng ý của em liền lấy đồ, nhưng mà anh vẫn dụng tâm giữ gìn, anh tin tưởng trò chơi lúc còn nhỏ, anh cũng quý trọng ý nghĩa của nó."
Chiếc nhẫn bạc phản xạ ánh sáng xinh đẹp, nó mang theo tình cảm của hai người, đồng thời cũng ký thác ý nghĩa phi phàm. Lạc Mật Mật si ngốc nhìn chiếc nhẫn, vẫn không nhúc nhích cũng không có né tránh. Lạc Thiểu Trạch đứng ở bên cạnh lẳng lặng đến gần cô, cầm chiếc nhẫn lên từ từ đeo vào cổ của Lạc Mật Mật, con ngươi thâm tình không có rời khỏi Lạc Mật Mật nửa bước.
"Mật Mật, cho nên anh kết hôn với Bùi Nhã Phi là có nỗi khổ tâm, em phải tin tưởng trong lòng của anh chỉ có em, vẫn là câu nói kia, em phải kiên trì." Dừng lại mấy giây, Lạc Thiểu Trạch khẽ cúi đầu, cố gắng hôn cái trán của Lạc Mật Mật.
Nhưng ngay khi sắp sửa đến gần trong nháy mắt đó, Lạc Mật Mật đưa tay đẩy Lạc Thiểu Trạch ra, con mắt lạnh lùng nâng lên, "Bây giờ anh nói cái này là muốn nói cho em biết phải chờ anh sao? Anh quá ích kỷ, mình đã là chồng của người khác, còn muốn biến em thành tiểu tam (=vợ nhỏ) của anh sao?"
"Mật Mật, anh tuyệt đối không có ý này. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch kích động nói không mạch lạc.
"Được rồi, đừng nói nữa!" Lạc Mật Mật quay mặt sang một bên, "Anh nên đi xem cô dâu của mình đi, sợ rằng cô ta đang gặp vấn đề rất lớn đấy. . . . . ."
Một loại cảm giác chẳng lành ập vào lòng, Lạc Thiểu Trạch giống như thấy được trên người Lạc Mật Mật có U Linh nghịch ngợm đang cười, không khỏi bắt đầu sợ hãi, "Mật Mật, chẳng lẽ em đối với Bùi Nhã Phi. . . . . ."
"Yên tâm, không chết được." Nói xong, Lạc Mật Mật nhanh chóng rời đi, cũng không quay đầu lại.
Có thể cảm thấy sau lưng Lạc Thiểu Trạch chạy đến phòng trang điểm, trong lòng Lạc Mật Mật bắt đầu khó chịu. Cô chậm rãi giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng sờ sợi dây chuyền đeo trên cổ, lạnh lùng cười, "Lạc Mật Mật, cô cắt bỏ tóc của người phụ nữ kia chẳng lẽ chính là vì muốn cho Lạc Thiểu Trạch có cơ hội đi quan tâm cô dâu sao? Buồn cười."
Hôn lễ tiến hành bình thường.
Nhìn Bùi Nhã Phi tóc dài phất phới, nụ cười rực rỡ kéo Lạc Thiểu Trạch đi về phía lễ đường, trong lòng Lạc d]d[lq]d Mật Mật như bị ai xé rách rất khó chịu.
Cô không thèm để ý Bùi Nhã Phi có phải hoàn hảo như lúc ban đầu hay không, cô là để ý là người bên cạnh cô dâu, là người mà kiếp này mình cực kỳ quan tâm, cực kỳ không thể bỏ lỡ.
Cô ngoan cường chịu đựng, nhưng cho dù cô kiềm nén thế nào, nước mắt vẫn đong đầy trong con ngươi.
Chính mình tới đây làm gì? Là muốn cho mình đi chịu khổ sao? Thật là chuyện cười, biết rất rõ là mình không chịu nổi trường hợp này, tại sao còn phải cắn răng kiên trì!
"Cô là muốn hoàn toàn buông tha cho mình sao?" Giang khải đã đứng ở bên cạnh Lạc Mật Mật quan sát đã lâu, chẳng qua là Lạc Mật Mật không có phát hiện mà thôi, "Vẫn là suy nghĩ muốn thiêu đốt vết thương của mình thêm lần nữa hả?"
Lạc Mật Mật mắt lóe ra lệ lắc lư nhìn sang Giang Khải, tiếp theo quay đầu lại lặng lẽ xoa xoa nước mắt đã chảy ra, "Ai cần anh lo, Giang Tiểu Khai, anh nên làm tốt bổn phận rể phụ của mình đi, bớt can thiệp vào chuyện của tôi, tôi rất tốt."
"Cô thật rất tốt sao?" Giang Khải tiến tới trước mặt Lạc Mật Mật, hứng thú xem xét, "Nhìn bộ dạng của cô, không giống bộ dạng rất tốt nha."
Lạc Mật Mật nâng lên cặp mắt, trừng mắt một cái.
Người đàn ông này thật làm cho người ta chán ghét, sao địa phương nào cũng có anh vậy! Tính ra mình thật xui xẻo, mình không chọc nổi sao không nhanh trốn thoát đi? !
Thừa dịp Giang Khải dời lực chú ý đến sân khấu, Lạc Mật Mật nhân cơ hội chạy ra ngoài.
Từ vườn hoa ra ngoài, Lạc Mật Mật vốn định đi bộ, nhưng mới vừa bước ra, liền nghe thấy trên sân khấu loạn thành một mảnh.
"Thế nào? Chẳng lẽ là Thiếu Trạch đã xảy ra chuyện gì sao?" Lạc Mật Mật không kịp nghĩ nhiều, bước nhanh chạy về phụ cận sân khấu. Nơi đó đã đông người huyên náo, loạn thành một mảnh.
Trên sân khấu Bùi Nhã Phi vốn là phải cùng Lạc Thiểu Trạch đối mặt với cha xứ tuyên thệ, nào ngờ khăn trùm đầu của mình bị dâu phụ sau lưng không cẩn thận kéo xuống, kéo theo tóc giả cùng nhau rơi xuống đất, đồng loạt tóc ngắn trong nháy mắt tiến vào tầm mắt của mọi người. Làm cho mọi người ở đây bao gồm Lạc Thiểu Trạch cũng rất kinh hãi.
Nhưng Lạc Thiểu Trạch rất nhanh liền phản ứng kịp, vội vàng nhặt khăn trùm đầu trên đất lên cùng tóc giả đặt ở trên đầu Bùi Nhã Phi đang thét chói tai liên tiếp, cố gắng đội lên cho cô, nhưng là làm sao cũng làm không được.
"Tại sao có thể như vậy? ! Nhất định là có người muốn chơi em, nhất định là có người muốn bêu xấu em. . . . . ." Đã sớm gấp đến độ dậm chân tại chỗ lúc này Bùi Nhã Phi chỉ còn lại nhếch nhác cùng oán trách.
Lạc Thiểu Trạch không nói gì. Anh biết, lúc này mình chỉ có thể an ủi tốt Bùi Nhã Phi, dù sao người phụ nữ trước mắt này bây giờ đang chịu đựng một loại nhục nhã.
Vì vậy, anh nhanh chóng sửa sang lại tóc giả, nhưng coi như lúc thợ trang điểm đi lên lần nữa sửa sang lại, sợ rằng cũng đã trễ.
Định kéo tóc giả trong khăn trùm đầu xuống, Lạc Thiểu Trạch nhẹ nhàng linh hoạtđặt khăn lại trên đầu Bùi Nhã Phi, đưa tay vỗ bả vai của cô.
"Không có chuyện gì, cô vẫn rất đẹp."
Một câu nói an ủi nhất thời làm cho mọi người ở đây hơi bị kinh ngạc, cũng làm cho Bùi Nhã Phi đứng ở bên cạnh nhất thời cảm động chảy ra nước mắt. Tất cả mọi người vì chú rễ si tình mà đứng dậy, tiếng vỗ tay như sấm.
Nhưng, đứng dọc theo đám người, một mình Lạc Mật Mật tinh thần chán nản.
Mặc dù trong cơn tức giận cắt đi tóc của Bùi Nhã Phi, nhưng cô không nghĩ muốn đi bêu xấu cô ta. Tại sao cô lại cảm thấy trò đùa dai của mình ở trong hôn lễ này lại trợ giúp Bùi Nhã Phi, trở thành chất xúc tác tình cảm của bọn họ. Sao Lạc Mật Mật lại cảm giác người buồn cười nhất nơi này không phải là Bùi Nhã Phi, ngược lại chính là cô.
Từ từ thối lui khỏi đám người, trong nháy mắt quay người lại, Lạc Mật Mật nhẹ nhàng nâng con mắt thu hút, một lần cuối cùng liếc mắt nhìn Lạc Thiểu Trạch.
Người đàn ông này, mình càng ngày càng không hiểu rồi, người đàn ông này, từ nay cách xa mình đi.
Trở lại sảnh lớn, đột nhiên Lạc Mật Mật có cảm giác không biết đi nơi nào. Cả người giống bị hút hết linh hồn, ngây ngô dại dột. Cô biết là, tối nay 'phòng tổng thống' đắt tiền nhất ở nơi này chính là nơi Lạc Thiểu Trạch cùng Bùi Nhã Phi Động Phòng Hoa Chúc. Hôm nay cô không nên nán lại chỗ này.
Điện thoại di động chợt rung xuống. Là tin nhắn của Văn Y.
"Mật Mật, cậu vẫn khỏe chứ?"
Lúc này chỉ có Văn Y lo lắng cho mình có tốt hay không, có phải vẫn còn bi thương hay không. . . . . . Nhưng, cô rất tốt nha, đúng vậy, cô rất tốt.
Lạc Mật Mật cắn chặt môi, cho đến khi mùi máu tanh tràn đầy khoang miệng, cô mới từ từ ngưng dùng sức.
"Văn Y, mình rất khỏe. Yên tâm."
Tin nhắn phát ra, Lạc Mật Mật loay hoay cắm đầu ngã vào quầy rượu, một mình muốn uống rượu đỏ.
Đêm tới thật nha. Một ngày bận rộn khiến Lạc Thiểu Trạch không có cơ hội đi tìm Lạc Mật Mật mà anh cực kỳ lo lắng. Lúc này, khi đã rảnh rỗi, lại nhớ đến cô.
Bên cạnh là người phụ nữ nhớ thương anh bao năm, còn người phụ nữ mình cực kỳ lo lắng không biết bây giờ ở nơi nào. Lạc Thiểu Trạch bắt đầu nhức đầu, trong lòng đột nhiên có cảm giác đặc biệt phiền muộn trong trái tim.
"Thiểu Trạch, rốt cuộc chúng ta cũng kết hôn, rốt cuộc chúng ta có thể ở cùng một chỗ, chúng ta uống một ly nào." Bùi Nhã Phi mặc sườn xám lửa đỏ, một tay bưng một ly cao cổ, hưng phấn mà quyến rũ đi đến bên cạnh Lạc Thiểu Trạch, ngồi ở trên đùi của anh.
Lần này, ngược lại khiến nhất thời cả người Lạc Thiểu Trạch không được tự nhiên, anh cứng rắn đứng thẳng người, không dám nhúc nhíc nhìn người phụ nữ quyến rũtrước mắt này.
Tất cả tới quá nhanh. Lạc Thiểu Trạch còn không có làm rõ ràng rốt cuộc là cái tình trạng gì, bên miệng của mình đã kề sẵn một ly rượu đỏ, cứng rắn bị người đổ vào.
"Thiểu Trạch, chúng ta đến với nhau không dễ dàng, anh biết không, em đợi ngày này đã rất lâu rồi. Tối nay, hãy để cho em chăm sóc anh thật tốt đi." Bùi Nhã Phi thuận tay đặt cái ly ở trên khay trà, đôi môi lửa đỏ từ từ đến gần Lạc Thiểu Trạch, đôi tay cũng bắt đầu từng bước từng bước cởi nút áo sơ mi của Lạc Thiểu Trạch ra.
Con ngươi Lạc Thiểu Trạch trợn to tiếp xúc với ánh mắt của Bùi Nhã Phi, mắt thấy mỹ nhân kiều diễm sắp dính vào mặt mình, Lạc Thiểu Trạch giật mình một cái, thuận tay đẩy Bùi Nhã Phi tới trên ghế sa lon bên cạnh.
"Làm sao vậy? Thiểu Trạch. . . . . ." Đôi tay của Bùi Nhã Phi chống đỡ ở ghế sa lon, tràn đầy kinh ngạc mà nhìn Lạc Thiểu Trạch.
Lạc Thiểu Trạch cuống quít sửa sang lại quần áo của mình, ngồi thẳng người không nhìn tới Bùi Nhã Phi, "Cô đi tắm rửa trước đi, mệt mỏi một ngày sao còn không thay quần áo!"
Vốn cho là mình bị Lạc Thiểu Trạch cự tuyệt, nhưng vừa nghe như vậy trên mặt Bùi Nhã Phi liền lộ ra nụ cười.
"Em biết rồi, em lập tức đi ngay tắm thay quần áo ngay, sau đó cùng anh nha." Ngón tay thon dài xẹt qua cổ của Lạc Thiểu Trạch, Bùi Nhã Phi loay hoay đường cong hoàn mỹ của mình, mang theo ánh mắt mê người mỉm cười nhẹ nhàng đi về phía phòng tắm.
Khóe mắt thấy Bùi Nhã Phi từ từ vào phòng tắm, Lạc Thiểu Trạch liền bắt đầu không ngồi yên. Lúc này tâm tựa như vạn con kiến đang cắn xé, làm cho anh khó chịu vô cùng. Một cảm xúc muốn chạy trốn dục niệm ở trong đầu Lạc Thiểu Trạch không ngừng hiện lên, làm cho anh ngồi không yên đứng không xong.
Không thể như vậy, Nhã Phi là vợ của anh, anh cũng không thể như vậy.
Mặc dù trong cuộc đời Lạc Thiểu Trạch có vô số phụ nữ, nhưng lúc này anh lại không nổi một chút hứng thú với Bùi Nhã Phi, thậm chí còn muốn chạy trốn. Anh biết, tối nay coi như mình lưu lại, sợ rằng chỉ mang đến vũ nhục cho Bùi Nhã Phi.
Thay vì như vậy, nên chạy trốn sớm một chút, ít nhất trong lòng của anh không cho phép xảy ra, Lạc Thiểu Trạch không nghĩ nhiều. . . . . .
Nhanh chóng đứng lên, Lạc Thiểu Trạch bước nhanh đi về phía cửa, đưa tay kéo cửa chính hoa lệ, đột nhiên trong khoảnh khắc đó, Lạc Thiểu Trạch không nhịn được liếc nhìn bóng dáng trong phòng tắm.
"Nóng quá!" Lạc Thiểu Trạch tập tễnh đi trong hành lang, một cỗ nóng ran không ngừng lăn lộn toàn thân, giống như là một con mãng xà hung mãnh xổng chuồng thoát ra, không ngừng khuấy động dục vọng ma quỷ đó.
"Đáng chết! Không nghĩ tới cô ta lại biến thành như vậy! Tôi còn muốn đối xử tốt một chút với cô, tôi cứ nghĩ do tôi không quả quyết làm tổn thương cô, cô lại dám bỏ thuốc vào rượu của tôi!" Lạc Thiểu Trạch hung hăng nhìn chằm chằm, lảo đảo bước tới phía trước.
Đôi tay không khống chế được xé rách cổ áo, cảm xúc nóng ran khiến cả người Lạc Thiểu Trạch vô lực, mồ hôi đầm đìa.
"Làm thế nào đây, hiện tại chỉ sợ là tìm không thấy lối ra cái khách sạn này rồi, ngay cả sảnh lớn mình cũng không có hơi sức mà đi. . . . . . , trong hành lang lại không có một người, nên làm cái gì đây? !"
Lạc Thiểu Trạch dựa vào một chút ý thức còn sót lại, khống chế mình cố gắng đi về phía trước, anh d[d]lq[d] nghĩ tìm người khác cho mình gian phòng, nhưng lúc này thân thể đã không hề nữa nghe anh chỉ huy, mặc cho anh làm sao làm đều không đi được nữa. . . . . .
Vung tay lên, cả người Lạc Thiểu Trạch ngồi xuống trước cửa một gian phòng. Cửa phòng không có khóa chặt, tiếp theo cả người liền đi vào, thuận tay đóng cừa lại.
Nặng nề ngã trên mặt đất, trong bóng tối không thấy rõ kết cấu trong phòng, nhưng trong mơ hồ Lạc Thiểu Trạch có thể ngửi thấy trong nhà tràn đầy mùi rượu nồng nặc, cách đó không xa trên giường, một người say rượu đang ngủ say.
Ý thức càng ngày càng mơ hồ, Lạc Thiểu Trạch chỉ cảm thấy cây đuốc thiêu đốt trước ngực càng ngày càng lớn, anh cũng không kiềm chế được bắt đầu cởi nút áo ra, cởi áo khoác trên người xuống.
Suy nghĩ vẩn đục ở bên trong, Lạc Thiểu Trạch lục lọi dọc theo sàng nhà, dùng sức đi lên, thuận thế nằm cạnh người trên giường.
Mùi thơm ngát của mái tóc xông vào cánh mũi, mùi thơm cơ thể phụ nữ hòa lẫn vào mùi thơm rượu đỏ tựa như một dòng nước ấm trôi vào bộ ngực Lạc Thiểu Trạch.
Khống chế không được, cánh tay của anh vươn ra. Chợt lòng bàn tay mò tới một cái vòng tròn tròn, mềm mại, ấm nóng.
"Đáng chết, đây là một người phụ nữ, còn không có mặc quần áo! Mẹ kiếp, ông trời ngươi thật biết nói đùa, chẳng lẽ hôm nay lại muốn trêu chọc mạng của anh sao? !"
Lạc Thiểu Trạch vốn là chỉ muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, nhưng không khéo lại ngủ trên giường phụ nữ.
Tư tưởng còn có thể phân biệt thị phi, Lạc Thiểu Trạch không muốn ăn bữa tối miễn phí này, vì vậy dùng hết toàn lực lật người, cố gắng ngồi dậy rời đi.
Thật vất vả đi được nửa đoạn, đùi của người phụ nữ đó đột nhiên hạ xuống, một cái đánh Lạc Thiểu Trạch trở về trên giường. Tiếp đến, là tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng rơi vào trên bộ ngực của anh.
Mẹ kiếp! Đây là muốn mạng của anh sao?
Vốn là ngực bị lửa đốt không khống chế được, cứ như vậy, Lạc Thiểu Trạch chỉ cảm giác bảo bối trong đũng quần không có tiền đồ dựng lên, chôn ở trong quần tây nhìn anh, chờ đợi hiệu lệnh.
"Không phải là tôi vô sỉ, là cô dẫn dụ, vậy cũng chớ trách tôi không khách khí!"
Giọng nói qua kẽ răng phun qua, Lạc Thiểu Trạch dùng sức lật người, một cái liền đặt con mồi ở phía dưới. Trước kia đều nhìn đủ loại phụ nữ cởi quần áo, bây giờ lại không cần phí sức, lại đụng phải con mồi trần như nhộng, xem ra hôm nay vận khí của Lạc Thiểu Trạch không tệ.
Bàn tay tráng kiện không ngừng vuốt ve qua lại hai ngực của cô, giống như là đang sờ soạng một tác phẩm nghệ thuật, nghiêm túc và ý vị sâu xa, thỉnh thoảng còn đi siết chặt điểm mềm mại ở giữa.
Đôi môi khêu gợi mút thật chặt hai cánh môi mềm mại kia, giống như là càng hút lại càng không đủ, không ngừng thăm dò, không ngừng xông vào, cho đến khi hai môi dung hợp, răng lưỡi bắt đầu hỗn chiến. . . . . .
Lạc Thiểu Trạch không ngừng ra sức hôn cổ gáy cùng lổ tai, bàn tay không ngừng được chạm tới bộ phận cực kỳ nhạy cảm của cô, cho đến khi đốt một ngọn lửa lớn lên người cô gái đó, đến khi khuôn mặt cô hồng hồng, mới chậm rãi tuột xuống, hôn giữa bộ ngực trơn mịn cùng hai điểm khêu gợi.
Lạc Thiểu Trạch tập trung toàn bộ lực chú ý, lần đầu tiên anh cảm giác mình lại kiên nhẫn ở những chỗ như vậy, cứ như vậy từ từ thưởng thức, trước kia đều là như hổ đói.
"A ~" Người phụ nữ bắt đầu có phản ứng, không khống chế được từ từ kêu lên, đôi tay cũng không ngừng nắm chặt gối nằm, cho đến khi người đàn ông chạm tới nửa người nhạy cảm phía dưới, cô mới đột nhiên thức tỉnh, bắt được lưng của Lạc Thiểu Trạch.
"Anh là ai? Nói cho tôi biết! Mau, nói cho tôi biết!" Người phụ nữ vừa dùng sức thét lên, vừa không kiên nhẫn hỏi thăm tên tuổi Lạc Thiểu Trạch.
Nhưng, căn bản Lạc Thiểu Trạch không có tính trả lời cái vấn đề này, cho đến khi vũ khí của anh lại một lần nữa cương cứng, liền không quan tâm nhiều như vậynhấn lên. . . . . .
Lần thứ nhất, lần hai, lần ba. . . . . .
Người đàn ông không ngừng đòi lấy thân thể của người phụ nữ, chiếc giường rung động đầy tiết tấu. . . . . .
Có lẽ là do thuốc trong người Lạc Thiểu Trạch chưa hết, có lẽ là do chất cồn vẫn còn ở tác quái trong người cô, khi Lạc Thiểu Trạch mới vừa ngã xuống trong nháy mắt, một cánh tay khoát lên, người phụ nữ đó thế nhưng nằm ở trên người của Lạc Thiểu Trạch.
"Ha ha, cô làm cái gì nha, chẳng lẽ là muốn nếm thử tư vị Nam Hạ Nữ Thượng sao? Lạc Thiểu Trạch vung vẫy mồ hôi, không ngừng vuốt ve da thịt trơn mịn của người phụ nữ.
"Anh lại dám nói ra như vậy, nếu đã bắt đầu, vậy tôi sẽ để cho anh nếm thử một chút lợi hại của bản cô nương!"
Tóc dài xẹt qua da thịt vàng nhạt, Lạc Thiểu Trạch cảm thấy phần dịu dàng này đã chảy vào máu của anh, làm cho cả người anh bắt đầu tê tê .
Đầu lưỡi của người phụ nữ nhẹ nhàng lướt qua trên da thịt anh, thỉnh thoảng dùng răng hung hăng cắn một cái, phần trêu đùa này khiến Lạc Thiểu Trạch cảm giác như bay lên trời như rớt xuống đất. . . . . .
"Ôi mẹ nó, cô cư nhiên dùng miệng? ! . . . . . ." Lạc Thiểu Trạch nâng lên cổ, nhìn người phụ nữ ở dưới thân thể của mình không ngừng hành động, lửa nóng trong lòng lại một lần nữa bắt đầu sống lại.
Thân thể dựng thẳng ở trên người dùng sức vận động , đêm hôm đó, Lạc Thiểu Trạch trọn đời khó quên. . . . . .
Ngày thứ hai, ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ từ từ chiếu vào, nhấp nhoáng đánh vào trên mặt Lạc Thiểu Trạch, nhẹ nhàng đánh thức.
Lạc Thiểu Trạch mở mắt ra, quay đầu nhìn một chút gối bên cạnh, người phụ nữ đã sớm không biết đi nơi nào, nhìn giày vớ cùng quần áo của mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Ha ha, náo loạn tối hôm qua đều là mộng nha, sao lại giống như Liêu Trai quá vậy, cả đêm đều cùng chơi đùa cùng hồ ly tinh!" Lạc Thiểu Trạch từ từ đứng dậy, cầm áo sơ mi trên đất lên mặc vào , khóe miệng còn treo một nụ cười vẫn chưa thỏa mãn, "Nhưng vừa nhắc tới, người tối hôm qua đúng là ăn ngon thật, nếu là thật, vậy lần này anh kiếm lợi lớn rồi!"
Nhặt quần cùng giầy lên, Lạc Thiểu Trạch nhanh nhẹn mặc quần áo tử tế, xoay người muốn rời đi, chợt xoay người, từ từ đi đến giường.
Giơ tay cầm chăn lên, trên giường màu trắng nở rộ một đóa hoa hồng thật chói mắt.
"Ôi mẹ nó, thì ra đều là thật, hơn nữa tối hôm qua lại cùng người đó ở cùng một nơi!" Lạc Thiểu Trạch nặng nề ném chăn xuống, lần nữa hiện lên nụ cười lưu manh, "Nhưng kỹ thuật này cũng không giống như là lần đầu nha! Mặc kệ nó, nếu là ông trời ban thưởng, sao lại không ăn."
Khinh thường quay người lại, chợt một đạo ánh sáng màu bạc trắng tiến vào tròng mắt.
Ở trên đầu giường tủ, Lạc Thiểu Trạch giống như nhìn thấy đồ trang sức đặc biệt.
Soải bước lớn lên trước, Lạc Thiểu Trạch từ từ ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng cầm lên. Chợt, sắc mặt Lạc Thiểu Trạch trở nên xanh mét, trong con ngươi đen bóng hiện lên một tia ánh sáng kinh ngạc.
"Làm sao lại như vậy? ! Làm sao lại như vậy? ! . . . . . . Chẳng lẽ tối hôm qua người đó là cô ấy? ! . . . . . ."
Trong tay là chiếc nhẫn bạc giống như là một trái Lựu đạn nổ tung, chói mắt như vậy, khiến bàn tay đau đớn. Dây chuyền màu bạc đã bị kéo đứt, nhưng Lạc Thiểu Trạch vẫn có thể nhận ra, vật này chính là ngày hôm qua anh tự tay đeo cho Lạc Mật Mật.
~~~~ tổng giám đốc nhiệt cưng chiều cục cưng bé nhỏ ~~~ hoa lệ lệ tuyến phân cách ~~~~
Tối hôm qua, Bùi Nhã Phi từ trong phòng tắm ra ngoài, không tìm được bóng dáng của Lạc Thiểu Trạch, vô luận cô gọi diên thoại bao nhiêu lần, đối phương vẫn không nhận, điều này làm cho cô vô cùng căm tức.
Tóc còn ướt không còn kịp nữa thổi khô, Bùi Nhã Phi cứ như vậy si ngốc ngồi ở bên giường đợi suốt cả đêm. Cho đến khi ánh mặt trời chói mắt rải đầy 'phòng tổng thống', Lạc Thiểu Trạch mới kéo thân thể mệt mỏi trở về phòng.
Thấy Lạc Thiểu Trạch đi vào, Bùi Nhã Phi đỏ mắt thù hận nhìn người đàn ông trước mắt này, cô rất hận, rất phẫn nộ. . . . . .
Chợt, không đợi Lạc Thiểu Trạch ngồi xuống, Bùi Nhã Phi bước một bước dài xông lên phía trước, một d[d]l[qd] phát bắt được cổ áo của Lạc Thiểu Trạch, dùng sức kéo xuống.
Dấu móng tay đỏ rực rơi vào trên cổ Lạc Thiểu Trạch, đồng thời lộ ra tràn đầy vết hôn lọt vào tầm mắt của Bùi Nhã Phi.
Đột nhiên tập kích như vậy khiến Lạc Thiểu Trạch theo bản năng tự vệ, vung cánh tay đẩy Bùi Nhã Phi xuống đất. Xé rách đau đớn ở trên cổ lan tràn ra, Lạc Thiểu Trạch che vết thương, cặp mắt tức giận nhìn về phía Bùi Nhã Phi, "Cô điên rồi sao? ! Cô ở đây làm gì? !"
"Anh mới điên rồi ! Lạc Thiểu Trạch, anh khốn kiếp!" Bùi Nhã Phi ngồi dưới đất lúc này tựa như dã thú phát điên, cả người tức giận tới mức phát run, "Anh cư nhiên ở đêm tân hôn ra đi không từ giả, hơn nữa. . . . . . Hơn nữa sau lưng em cùng người phụ nữ khác lên giường!"
Bùi Nhã Phi làm sao sẽ biết? Chẳng lẽ anh nói rõ ràng như vậy sao? Trên mặt của anh cũng không có viết hai chữ "Ngoại tình" nha!
"Cô đừng náo loạn." Lạc Thiểu Trạch có điểm chột dạ, từ từ ngồi lên ghế sa lon, trốn tầm mắt của Bùi Nhã Phi.
Bùi Nhã Phi vụt một cái từ dưới đất đứng lên, nhanh chóng đi tới bàn trang điểm bên lấy gương ném tới trước mặt Lạc Thiểu Trạch, "Chính anh xem một chút, trên cổ anh đều là những thứ gì?"
"Còn có thể có cái gì, không phải là dấu móng tay của cô!" Lạc Thiểu Trạch cầm gương soi lên, trên cổ đều là vết hôn hồng hồng, nhất thời liền không nói gì.
Trong nháy mắt Bùi Nhã Phi không thể tiếp tục chịu được Lạc Thiểu Trạch lạnh lùng như vậy, nước mắt như suối trào chảy ra, "Lạc Thiểu Trạch, anh cư nhiên phụ em, coi như anh không muốn cùng em lên giường, anh cũng không thể ở đêm tân hôn cùng người phụ nữ khác làm loại chuyện đó chứ? Anh làm như vậy là vũ nhục em anh biết không? !"
"Còn không phải là bởi vì cô hạ thuốc sao!" Lạc Thiểu Trạch cúi đầu, giọng buồn buồn như cũ lộ ra tức giận phát ra từ nội tâm.
Đang khóc đột nhiên im bặt, Bùi Nhã Phi nhìn chằm chằm bóng lưng Lạc Thiểu Trạch, "Anh cho rằng em nguyện ý sao? Em muốn cho anh và em chân chính ở chung một chỗ. Những thứ này không phải là chúng ta vẫn muốn sao. . . . . ."
"Cô câm miệng! Suốt ngày cô hồ đồ như vậy, tới khi nào thì mới xong? ! Bùi Nhã Phi, nếu cô không hạ thuốc thì tôi cũng sẽ không cùng Mật Mật như vậy. . . . . ." Lời vừa nói ra khiến Lạc Thiểu Trạch ngồi ở bên này sửng sờ .
, Mình không muốn nói vậy nha, chuyện này tuyệt đối không thể nói cho Bùi Nhã Phi, kết quả lại lỡ lời nói ra! Anh đã có lỗi rất lớn với Mật Mật, mà như vậy nữa. . . . . .
"Lạc Mật Mật! Anh nói là tối hôm qua anh cùng Lạc Mật Mật ở chung một chỗ?" Bùi Nhã Phi khom lưng chậm rãi mà tới gần Lạc Thiểu Trạch, vẻ mặt cực kỳ rối rắm.
Lạc Thiểu Trạch đứng dậy, lần đầu tiên anh muốn làm một đào phạm, ", sáng nay cũng không nên trở về."
Mới vừa đứng dậy liền bị Bùi Nhã Phi hung hăng níu lấy, cặp mắt tràn đầy lửa giận giống như là lò nướng nóng bỏng chiếu vào gương mặt của Lạc Thiểu Trạch, "Lạc Thiểu Trạch, anh chính là một cầm thú!"
"Đúng, tôi là cầm thú, cái gì cũng đều sai. Tôi không nên làm tổn thương Mật Mật như vậy, tội của tôi. . . . . ." Hai tay Lạc Thiểu Trạch ôm đầu, khổ sở như hồng thủy xâm thực linh hồn.
"Đến bây giờ anh còn cho rằng anh có lỗi nhất chính là với Lạc Mật Mật sao? Sao anh không nghĩ người anh có lỗi nhất chính là em? Hai anh em các anh cư nhiên đối đãi với em như vậy, em sẽ không bỏ qua cho hai người, em sẽ không bỏ qua cho anh, Lạc Mật Mật!"
Bùi Nhã Phi điên cuồng giống như bóng cao xu bị xì chợt xoay người chạy ra cửa, Lạc Thiểu Trạch đứng ở phía sau định thần nhìn lại, theo bản năng đuổi theo, một tay lấy ôm lấy, "Nhã Phi, không cần, tất cả lỗi đều là tôi, cô trách tôi, mắng tôi, như thế nào đều được, xin cô không cần đẩy vào trên người Mật Mật. Tôi đã không tìm được cô ấy, tìm khắp không tới cũng không thấy. . . . . ."
Sau khi xác nhận người tối hôm qua chính là Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch liền giống như điên gọi điện thoại tìm kiếm khắp nơi, nhưng không có một chút tin tức. Anh liên lạc đến trường học, tìm Văn Y, ra lệnh cho Tô Trạch cùng Mạc Triết Hiên tìm kiếm khắp nơi, thậm chí anh cũng liên lạc với Giang Khải, cũng không thu hoạch được gì.
Vốn tưởng rằng mình đã khống chế tốt nội tâm đau đớn của mình, muốn trở về phòng xem một chút tình trạng của Bùi Nhã Phi, kết quả là nói lỡ miệng. Xem ra trong lòng vẫn lo nghĩ chuyện này, ở nơi nào cũng sẽ lộ ra dấu vết.
Bùi Nhã Phi đột nhiên dừng lại kích động xông ra ngoài, đứng tại chỗ, ở trong ngực Lạc Thiểu Trạch, ngây ngốc nở nụ cười.
"Lại là Lạc Mật Mật, xem ra trong lòng của anh chỉ có Lạc Mật Mật, xem ra hôn nhân của chúng ta chính là một chuyện cười! Lạc Thiểu Trạch, sao em lại ngốc nghếch đi yêu anh, quan tâm anh như vậy, thì ra trong lòng của anh đã sớm có người khác, dù em cố gắng thế nào, đều vô pháp trở lại trong lòng của anh rồi, vậy sao? Nhưng, anh làm những thứ này, anh sẽ bồi thường cho em thế nào? !" (Editor: em lạy chị)
Một câu nói, hoàn toàn biểu lộ không bỏ sót dã tâm của Bùi Nhã Phi.
Lạc Thiểu Trạch từ từ buông đôi tay ra, cũng không nhìn người phụ nữ trước mắt này nữa, "Bồi thường? Đúng, tôi bồi thường cho cô, cô nói đi cô muốn bồi thường thế nào."
"Cho em triệu, ngay bây giờ." Bùi Nhã Phi từ từ xoay người, trong ánh mắt lạnh lùng tràn ngập suy nghĩ không thấu.
Lạc Thiểu Trạch đứng lẳng lặng ở nơi nào, không nói gì.
Thật ra thì, triệu đối với Lạc gia mà nói chỉ như trâu mất sợi lông, một hành động đơn giản của Lạc gia là có thể kiếm được còn nhiều hơn so với cái này, nhưng, đến bước này, Bùi Nhã Phi không nói gì khác, há miệng là đòi tiền, trong lòng Lạc Thiểu Trạch vẫn rất căng thẳng.
Ban đầu Bùi Nhã Phi bức bách anh kết hôn, Lạc Thiểu Trạch đang vụng trộm điều tra qua Bùi Nhã Phi. Anh biết người phụ nữ này ở bên ngoài thiếu rất nhiều nợ đánh bạc, tiến vào Lạc gia nhất định là có một chút mục đích.
Nhưng là không nghĩ tới lại nhanh như vậy, càng để cho anh không nghĩ tới, anh lại tự tay mình cho cô cơ hội này.
Cơ hội này là chuyện đương nhiên, thế thì thuận nước đẩy thuyền.
"Tốt, tôi cho cô, nhưng tôi muốn cô nhớ trước khi kết hôn chúng ta nói qua những gì." Lạc Thiểu Trạch đi tới trước cặp công văn, lấy ra chi phiếu viết thật nhanh.
Bùi Nhã Phi nhận lấy chi phiếu, khóe miệng mím lại vẻ mỉm cười, "Ha ha, em nhớ được cái gì? Em chỉ nhớ, ban đầu trong lời thề trước lúc kết hôn của chúng ta, em vẫn tuân thủ, mà anh, lại vi phạm."
~~~~ tổng giám đốc nhiệt cưng chiều cục cưng bé nhỏ ~~~ hoa lệ lệ tuyến phân cách ~~~~~
Phòng cà phê.
"Bùi tiểu thư, không nghĩ tới chuyện của cô tiến triển thuận lợi như vậy, xem ra trước kia tôi thật sự xem nhẹ cô." Thuộc Oái Nương nhấc tròng mắt lên, lộ ra chút ít tán thưởng, "Không nghĩ tới, cô tâm ngoan thủ cay, so với tôi còn ác độc hơn."
Mặc áo khoác lông dê màu đỏ bên ngoài, Bùi Nhã Phi lộ ra cao quý, từ quá khứnghèo túng không chịu nổi đến bây giờ vinh hoa phú quý, Bùi Nhã Phi tựa hồ cũng cảm thấy quá trôi chảy.
"Thật ra thì tôi cũng không có làm cái gì. Tôi chỉ là chuốc thuốc vào rượu của anh ta. Tôi cũng là phụ nữ, cũng có đòi hỏi."
"Nhưng, đây không phải là kế hoạch của cô nha!" Thuộc Oái Nương cười một tiếng.
Bùi Nhã Phi nâng khóe miệng lên, ưỡn thẳng sống lưng lên, "Bà rất thông minh, ai kêu cô nhóc kia không có mắt, đã đắc tội với tôi, tôi chỉ là muốn Lạc Thiểu Trạch xong chuyện với tôi sau đó sẽ đưa qua. . . . . ."
"Ai ngờ người ta đã làm xong rồi, làm cô phí nhiệt tình của mình, hơn nữa còn làm cho cô muốn ăn mặn cũng ăn không được!" Thuộc Oái Nương hứng thú xen vào nói, nói xong giơ ly cà phê lên chặn lại khóe miệng cười nhạo.
Nhất thời Bùi Nhã Phi cảm thấy rất không thoải mái, sửa sang lại áo sau đó khinh thường nói, "Loại đàn ông này tôi còn không lạ gì, tôi muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, còn hơn người đàn ông đó nữa!"
"Cũng đúng, cô cứ như vậy, coi như cô hồng hạnh xuất tường (ngoại tình), Lạc Thiểu Trạch cũng chỉ cảm thấy là mình có lỗi với cô mới khiến cô đối như vậy với hắn, không chỉ không tức giận, ngược lại còn cảm thấy áy náy với cô hơn. Cao, chiêu này thật sự là cao siêu!"
Thuộc Oái Nương dựng ngón tay cái lên, trong lòng không khỏi cười nhạo người phụ nữ này.
Thật không hiểu, làm như vậy, trừ tiền bạc còn có thể có được cái gì.
Nhưng Thuộc Oái Nương không hiểu, sau khi trải qua cuộc sống túng thiếu, Bùi Nhã Phi lại cảm thấy tiền là quan trọng nhất, quan trọng đến nỗi khiến cô có thể trả giá bằng bất cứ thứ gì. Bởi vì, cô không bao giờ muốn rơi vào cuộc sống nghèo túng bức bách đó nữa.
"Cô tính toán Lạc Thiểu Trạch như vậy. Cô không sợ có một ngày anh ta sẽ biết, cái gì cô cũng không có sao?"
Bùi Nhã Phi cười cười, "Bà cho rằng tôi sẽ cho anh ta cơ hội như vậy sao? Ngược lại là Lạc Mật Mật đó, sau ngày đó không thấy cô ta nữa. Tôi thấy, người này là một tai họa ngầm, cho nên mời bà giúp một tay tìm cô ta, hơn nữa khống chế lại, tôi nhờ như vậy bà sẽ giúp phải không?"
Thuộc Oái Nương từ từ để tách cà phê xuống, trên mặt không sợ hãi mỉm cười như cũ, "Vì cái gì tôi phải giúp cô?"
"Chẳng lẽ bà không muốn biết con gái ruột thịt của mình là ai sao?"
Sắc mặt Thuộc Oái Nương cả kinh, hít vào một hơi, "Bùi Nhã Phi, cô vẫn gây khó khăn cho tôi như vậy, cô cảm thấy chơi rất vui sao?"
"Ta không có cảm thấy chơi rất vui." Bùi Nhã Phi nhún vai một cái, khinh thường nhìn Thuộc Oái Nương, "Phải biết, chuyện như vậy đối với tôi mà nói không có gì to tát cả, tôi có thể cả đời không nói. Chỉ là, bà phải hiểu rõ, tôi không nói, bà có thể sẽ đi rất nhiều đường quanh co."
"Cô. . . . . ." Thuộc Oái Nương giận đến sắc mặt trắng bệch.
Bùi Nhã Phi mỉm cười, trong con ngươi trầm thấp lộ ra đắc ý sáng rỡ, "Bà đừng tức giận nha, nếu không như vậy, tôi sẽ lấy dự án mới nhất của tập đoàn Thịnh Hành cho bà, nhưng phải chia cho tôi một nữa lợi nhuận."
"Cô thật sự là bị tiền làm cho mờ mắt rồi." Thuộc Oái Nương hít một hơi thật sâu, trầm ổn quyết tâm bình tĩnh nói, "Tốt, tôi giúp cô. Nhưng, cô phải nói cho tôi biết chừng nào thì cô nói tin tức của con gái tôi cho tôi biết!"
"Hiện tại sợ rằng còn chưa tới phiên bà nói điều kiện, hi vọng về sau bà có cơ hội này, suy nghĩ tốt điều khoản lợi nhuận đi!" Nói xong, Bùi Nhã Phi cầm lên xách tay Hermes nhanh chóng rời đi.
Thuộc Oái Nương ngồi yên giơ tách cà phê lên, uống một hơi cạn sạch, trong lúc vội vàng bị sặc ho khan không ngừng.
~~~~~~ hoa lệ lệ tuyến phân cách ~~~~~
Từ Đại Tửu Điếm Đế Hào ra ngoài, Lạc Mật Mật giống như là mất hồn phách, cả người trở nên hỗn loạn, không biết đi đâu, cái loại cảm giác áy náy đó giống như là một tòa núi lớn đặt ở trên vai của mình, không thể thở dốc, không cách nào thoát khỏi.