Editor: Trà sữa trà xanh
Lần này, Lạc Mật Mật chạy trốn thật nhanh, ai cũng không thể đuổi theo, cô càng không biết những người còn lại rời đi lúc nào. Bây giờ trong lòng cô rất loạn, rất nhiều chuyện đặt ở cùng nhau, cô có chút mơ hồ.
Lờ mờ cũng khiến cô quên đi mọi thương tâm.
Đáp án cuộc thi đại học Anh ngữ cấp bốn sao có thể tới nhanh như vậy, Lạc Mật Mật chỉ là tìm lý do rời đi thôi. Nhưng, tốc độ chuyển phát bây giờ quả thật đáng tán thưởng, mới hai ngày, Lạc Mật Mật đang ở trường học đã nhận được hàng.
"Ôi mẹ nó, đây chính là đáp án trong truyền thuyết à? !"Lạc Mật Mật nhìn một chồng giấy A, đầu bắt đầu kêu ong ong, "Chẳng lẽ muốn mình nhớ tất cả đáp án sao? Trên web gì đó thật là lừa bịp nha!"
Chuông điện thoại di động vang lên.
Giống như là chụp được cây cỏ cứu mạng, Lạc Mật Mật lấy điện thoại di động ra nụ cười ngọt ngào nghe điện thoại, "Văn Y, cậu tìm mình có chuyện gì sao?"
"Mật Mật, bây giờ cậu đang ở trường học phải không? Tối hôm nay chúng ta liên hoan ca hát ở KTV, cậu qua đây đi."Giọng nói thanh thúy của Văn Y ở bên tai vang lên.
"Liên hoan? Ca hát? Cái đó. . . . . . Cái đó khốn kiếp sẽ đi sao?"
"Chắc không có, cậu tới đi, chơi với tụi mình. Mấy ngày nay cậu vội vàng chuẩn bị cuộc thi khẳng định cũng mệt mỏi, đến đây, chúng ta thả lỏng một chút."
Nghe lời nói của Văn Y, tại sao Lạc Mật Mật lại cảm thấy rất thư thái, "Tốt, mình tới liền, lập tức tới ngay."
Thời gian trong nháy mắt, Lạc Mật Mật liền đến KTV, đi vào gian phòng, Văn Y, Tô Trạch, Mạc Triết Hiên đều ở đây cắn hạt dưa tiêu khiển, nơi này là nơi Tô Trạch không chút kiêng kỵ bộc lộ bản tính, khiến Lạc Mật Mật vừa vào cửa nhất thời muốn thủng cả màng nhĩ.
"Tô Trạch đáng chết thật không có tiền đồ, ca hát cũng khó nghe như vậy, nếu cùng Văn Y giọng hát tuyệt mỹ ghép cặp thì như thế nào? Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không có khả năng." Lạc Mật Mật nhắc đi nhắc lại, ghét bỏ nhìn Tô Trạch một cái.
Lạc Mật Mật ngồi xuống ghế sofa, Văn Y liền xông tới, "Mật Mật, hát một bài đi, thả lỏng một chút. Cậu xem mấy ngày mặt cậu luôn nhăn nhó, mình biết trong lòng cậu không dễ chịu, cho nên tất cả mọi người tán thành cậu tới phát tiết một chút. Mọi người chúng ta cũng có thể làm bao cho cậu trút giận, cậu muốn phát tiết như thế nào, chúng ta cũng có thể như thế nào đó."
Mạc Triết Hiên ngồi trong góc ghế sa lon nhìn Lạc Mật Mật nặng nề gật đầu một cái.
Tô Trạch đứng trước màn hình TV cũng quay đầu lại kiên định nhìn cô.
Lúc này trong lòng Lạc Mật Mật rất cảm động, thì ra là đám người này kêu mình tới chính là sợ mình kiềm nén trong lòng.
Nói thật, mấy ngày nay Lạc Mật Mật chính là không bình thường, đi trên đường, ngồi ở trong lớp, cả người giống như là ba hồn mất hai hồn, Thất Phách mất Ngũ Phách, cả người đều rối rắm, căn bản không biết mình làm cái gì.
Hơn nữa, những ngày qua nói chuyện cũng là hết sức xung khắc. Mỗi lời nói nói ra đều giống như là người khác thiếu mình phải chịu sự phách lối của mình. Thật ra thì cô biết tất cả mọi người đều biết cô nói chuyện có cái gì không đúng, mọi người cũng hiểu trong lòng cô không dễ chịu, đều tụ tập ở đây, đều vì muốn nghĩ biện pháp giúp cô. Trong lòng cô đều hiểu.
Trong lòng cô hiểu hơn, cô gặp chuyện gì.
Nhưng, chính cô không chịu cúi đầu xuống đối mặt cảm giác thất bại của mình, chính là không muốn chân chính biểu đạt nội tâm của mình... Nội tâm đau đớn bi thương. Cô đang chịu đựng, đang trốn tránh, đang rèn luyện. . . . . .
Mặc dù Lạc Thiểu Trạch đã nhiều lần muốn nói chuyện với cô, cô đều lựa chọn cự tuyệt lắng nghe. Bởi vì cô biết hiện tại mình giống như một quả khí cầu tràn đầy tức giận, ngộ nhỡ câu nào của Lạc Thiểu Trạch đâm chọt mình, quả cầu này nổ tung không chỉ làm tổn thương cô, còn có thể tổn thương nhiều người mà cô thương yêu.
Cho nên, cô chịu đựng.
Nhìn ba người trước mặt dụng tâm lương khổ thế nào, trong lòng Lạc Mật Mật mặc dù vẫn còn khó chịu, nhưng trên mặt vẫn nặn ra nụ cười, "Không có chuyện gì, mình rất tốt nha, không cần lo lắng cho mình. Thật ra thì mình không biết ca hát, Mạc Triết Hiên, anh trước đi, để tôi nghĩ coi muốn hát cái gì."
Mạc Triết Hiên ngoan ngoãn nhận lấy micro của Tô Trạch, lại bắt đầu hát hò.
Tô Trạch ngồi trở lại bên cạnh Văn Y, Văn Y liền bắt đầu nháy mắt với anh, "Này, lão đại của các anh đâu rồi, tại sao còn chưa tới, không phải nói lần này nhất định phải cho bọn họ cơ hội sao, lại không tới, tôi sợ tôi giữ cậu ấy không được đó."
Văn Y quay đầu nhìn biểu tình của Lạc Mật Mật, vừa thúc giục Tô Trạch, vì vậy Tô Trạch cầm điện thoại di động đi ra gian phòng.
Điện thoại di động gọi vô số lần, thủy chung không có ai nghe, cả người Tô Trạch đều đổ mồ hôi lạnh.
Biệt thự Lạc gia.
"Lạc Thiểu Trạch, anh nói cho em biết, nghi thức đính hôn có ích lợi gì, mỗi ngày anh đều đi ra ngoài tìm cô nhóc kia, anh nói coi đây là ở chung một chỗ với em sao?" Bùi Nhã Phi giương nanh múa vuốt, mặt đỏ vì tức giận bắt đầu không hiểu chuyện.
Mấy ngày nay Lạc Thiểu Trạch đang làm gì, thật ra thì trong lòng Bùi Nhã Phi cũng rõ ràng. Cô có thể mặc kệ Lạc Thiểu Trạch có phải đuổi theo Lạc Mật Mật hay không, nhưng cô không thể bỏ mặc nợ đánh bạc đã là vô cùng cấp bách của mình. Nếu như chưa kết hôn, Lạc gia sẽ không cho cô sinh hoạt phí, càng không thể nào động vào công ty Lạc gia hay bất kỳ tài sản nào. Nợ đánh bài của cô càng không thể nào trả.
Cái này mới là chuyện cô cực kỳ quan tâm.
Những thứ khác, như tình yêu gì đó, vào lúc này đều phải nhường đường cho kế hoạch của cô, mục đích của cô là muốn từng bước một thực hiện.
Lạc Thiểu Trạch ngồi ở trên ghế sa lon, đầu muốn nổ tung. Vốn đã cầm lên áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài đến nơi hẹn rồi, nhưng vừa đi đến cửa liền bị người phụ nữ này chặn lại. Vừa vào cửa liền bô bô mà nói suốt. Cả người Lạc Thiểu Trạch cũng bị làm cho chết lặng.
"Tôi nói này, tôi còn có chuyện quan trọng muốn đi làm, cô có thể đi về trước hay không, chuyện kết hôn của chúng ta thương lượng sau đi, có được hay không?" Mặc dù trong lòng Lạc Thiểu Trạch phiền muốn chết, nhưng vẫn nhịn được nội tâm nóng nảy, tâm bình khí hòa cùng Bùi Nhã Phi thương lượng.
"Miệng lưỡi ít lại cho em!" Bùi Nhã Phi đưa tay vung lên, không buông tha, "Anh đừng ở chỗ này dọa em, cùng em đính hôn là được sao? Bây giờ bên ngoài đều nói chúng ta ở cùng một chỗ, nhưng thật ở cùng một chỗ sao? Bây giờ anh chiếm người của em, cũng không cho em danh phận chân chính, chẳng lẽ tới tình cảnh này rồi mà anh còn không làm được bước cuối cùng này sao?"
Đối mặt Bùi Nhã Phi đang gây sự, Lạc Thiểu Trạch cảm giác mình chính là một kẻ ngu, ban đầu mặc cho cô nói điều kiện, hôm nay cùng cô đính hôn vẫn không hài lòng, cần phải kết hôn, chẳng lẽ nghi thức kết hôn thật sự rất quan trọng như vậy sao?
"Có ý gì? Cô cứ muốn kết hôn như vậy?" Lạc Thiểu Trạch ngồi ở trên ghế sa lon, bất đắc dĩ nhìn người điên trước mắt này.
"Đúng, em muốn anh chính thức đưa em vào cửa, không thể cứ như vậy nữa. Nếu không, đừng trách em lật lọng phản lời." Bùi Nhã Phi mắt to nhìn chằm chằm, khí thế hung hăng.
"Cô dám!" Lạc Thiểu Trạch đột nhiên đứng dậy, giống như là sư tử phát khùng đứng ở trước mặt Bùi Nhã Phi, vô tận ngọn lửa ở chỗ này thiêu đốt, "Cô dám làm như vậy, tôi dám xác định cái gì cô cũng đừng hòng lấy được."
Thấy Lạc Thiểu Trạch giận thật, Bùi Nhã Phi mới chậm rãi thu lại một chút, không nói lời nào chỉ là tức giận nhìn anh.
Đôi tay Lạc Thiểu Trạch chống nạnh, thở phì phò đi tới đi lui, "Cái này là bức hôn! Được, không phải chỉ là một cái nghi thức sao, đã cùng cô đính hôn, nhận chứng nhận rồi, còn sợ một nghi thức kết hôn sao? ! Kết hôn, lập tức liền kết hôn."
Nghe lời này, Bùi Nhã Phi nhất thời vui vẻ ra mặt, mở ra điện thoại di động ra bắt đầu tra ngày, "Tốt, chúng sẽ kết hôn vào Thứ hai, anh lập tức hạ lệnh ban bố ra ngoài. Như vậy chúng ta cũng có thể thuận lợi làm việc."
Đột nhiên quay đầu lại, Lạc Thiểu Trạch trừng lớn tròng mắt nhìn người phụ nữ xa lạ trước mắt, "Gấp gáp như vậy sao?"
"Em không phải gấp gáp nha, Thiểu Trạch, em thật muốn cùng anh ở cùng nhau, chúng ta. . . . . ."
Lạc Thiểu Trạch quay đầu lại, đưa tay trên không trung không ngừng đung đưa, bất đắc dĩ nhìn trần nhà.
Người phụ nữ này là hoàn toàn điên rồi. Cô ta là thật yêu anh sao? Là thật muốn cùng anh ở chung một chỗ sao. . . . . .
Lạc Thiểu Trạch im lặng, cúi đầu cầm điện thoại di động lên. Trên điện thoại di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là điện thoại của Tô Trạch. Anh biết hôm nay bọn họ an bài, anh cũng biết hôm nay mình còn cần đi sao?
Điểm nhẹ điện thoại di động, Lạc Thiểu Trạch gọi đi.
"Lão đại, rốt cuộc anh cũng trả lời điện thoại rồi, tại sao anh còn không qua đây, chúng ta cũng không chịu nổi rồi, không tới. . . . . ."
"Tô Trạch, cậu lập tức thông báo bộ phận PR, tôi cùng Bùi Nhã Phi thứ hai cử hành hôn lễ, để cho bọn họ lập tức ban bố tin tức ra ngoài, hơn nữa lập tức chuẩn bị." Giọng nói lãnh cực điểm.
"Cái gì lão đại, em không có nghe nhầm chứ. . . . . ." Tô Trạch cầm điện thoại di động, cả người sửng sờ ở bên này.
Lạc Thiểu Trạch hoàn toàn tức giận, nhỏ giọng rống giận, "Nhanh đi!"
Nói xong lập tức cúp điện thoại di động. Bùi Nhã Phi nhìn bóng lưng Lạc Thiểu Trạch trong lòng không thể nói là cao hứng cỡ nào. Lần này, mình thật có thể làm được.
KTV bên ngoài gian phòng.
Tô Trạch cầm điện thoại di động đứng ở cửa, sững sờ thẫn thờ. Không phải nói hôm nay cùng Lạc Mật Mật làm hòa sao, sao đột nhiên hạ thông báo muốn kết hôn đây? Chuyện này tới quá đột ngột, đầu của Tô Trạch căn bản xoay không kịp.
Tô Trạch vô số lần cúi đầu nhìn điện thoại di động xác nhận lão đại đúng là gọi điện thoại tới. Nhưng sau khi đã chân chính xác định, anh liền không biết làm sao.
Đẩy nhẹ cửa ra, Tô Trạch dò đầu vào kêu Mạc Triết Hiên.
Mạc Triết Hiên rất là biết điều, vừa nghĩ Tô Trạch chỉ cần gọi mình nhất định là có chuyện gì không có cách nào giải quyết, vì vậy mặt giả cười nhìn đứa bé lớn xác này, "Làm sao rồi, có phải điện thoại không gọi lão đại được hay không, không tới được à?"
Tô Trạch vô tội cúi đầu, mí mắt nâng không dậy, mím môi ừ một tiếng, "Đó là chuyện mới vừa rồi."
"Chẳng lẽ bây giờ còn có chuyện?" Mạc Triết Hiên vặn lông mày.
"Đúng vậy, lão đại nói. . . . . . Nói. . . . . ."
"Chớ cà lăm nha, nói gì nha, cậu muốn gấp chết tôi hay sao?"
Tô trạch bất đắc dĩ mà lắc đầu, dằn lòng lớn tiếng nói, "Lão đại nói thứ hai muốn cùng Bùi Nhã Phi kết hôn, kêu chúng ta đi chuẩn bị!"
"Cái gì? !"
"Cái gì? !"
"Cái gì? !"
Đột nhiên ba giọng nói vang lên, Tô Trạch sợ hết hồn, trợn to hai mắt ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào Lạc Mật Mật và Văn Y cũng xuất hiện ở cửa.
Trong nháy mắt, cả người Lạc Mật Mật giống như là bị người rút đi hồn phách, hai mắt cũng mất đi ánh sáng, cả người như người đá đứng ở cửa không nhúc nhích.
Mạc Triết Hiên và Văn Y không còn kịp kinh ngạc nữa, cũng rối rít quay đầu đi quan sát biểu tình của Lạc Mật Mật.
Trừ trắng bệch cũng là trắng bệch. Lạc Mật Mật si ngốc đứng tại chỗ, mắt không mục đích, vu vơ, bâng quơ nhìn về phía phương xa. Sau đó lui về phía sau một bước, đẩy cửa phòng ra, chui vào, lúc vào còn nhẹ nhàng nói một câu, "Tôi đi vào trước."
Đứng ở bên ngoài gian phòng, ba người đột nhiên gấp đến độ dậm chân tại chỗ, rốt cuộc Tô Trạch không nhịn được hỏi Văn Y, "Hai người không ở bên trong đợi, ra ngoài làm gì?"
"Chúng ta vốn là muốn đến phòng vệ sinh, ai biết hai người nói cái này, hai người cũng vậy, nói chuyện làm gì không đi nơi xa nói, đứng tại cửa không sợ bên trong nghe được sao?" Văn Y cũng bắt đầu trách cứ.
"Được rồi, hiện tại nói cái gì đều không còn hữu dụng rồi, nhanh lên vào xem Mật Mật, đừng làm cho cô ấy xảy ra chuyện gì." Mạc Triết Hiên vội vàng đẩy cửa dẫn mọi người tiến vào gian phòng.
Lạc Mật Mật cứ ngây ngốc như vậy ngồi ở trên ghế sa lon, không có tâm tình, không nhìn ra là bi thương hay là cao hứng, càng không có một ý nghĩ muốn náo loạn.
Văn Y không yên lòng, đi đến cầm tay của Lạc Mật Mật, quan tâm hỏi, "Mật Mật, muốn khóc cứ khóc ra đi, như vậy trong lòng sẽ dễ chịu hơn chút."
"Đúng vậy nha, trên ti vi nói thất tình đều sẽ khóc, khóc mới có thể tốt lại, cô khóc đi. . . . . ." Tô Trạch đứng ở một bên vội vàng nói, lại bị Mạc Triết Hiên hung hăng đánh một cái, trừng mắt liếc.
Thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.
Lạc Mật Mật vẫn không có phản ứng như cũ, chỉ là mặt không vẻ gì chuyển sang Văn Y, "Hôm nay là thứ mấy?"
Văn Y vội vàng lấy điện thoại di động ra xem một chút, nhếch miệng hạ thấp giọng trả lời, "Thứ bảy."
"Ờ, chính là ngày mốt." Lạc Mật Mật nhìn về phía trước, cầm lấy túi xách chuẩn bị đứng dậy, "Ngày mốt tôi sẽ đi tham gia, Tô Trạch, anh nói cho lão đại của các anh biết. Hôn lễ của anh trai, tại sao có thể thiếu đi em gái!"
Nói xong, Lạc Mật Mật đứng lên, kéo tay Văn Y, mỉm cười nói, "Văn Y, chúng ta về nhà."
Nhanh chóng trôi qua. Đã đến ngày Thứ hai, trong hoa viên Đại Tửu Điếm Đế Hào bố trílộng lẫy, một khung cảnh màu xanh lãng mạn.
Ngồi ở phía sau sân khấu trong phòng hóa trang, Bùi Nhã Phi nhìn gương trang điểm không ngừng loay hoay, không ngừng yêu cầu thợ trang điểm bên cạnh, "Cô xem lông mày của tôi hình như vẽ bị lệch rồi, cô phải sửa lại cho tôi, hôm nay tôi phải là cô dâu xinh đẹp nhất."
"Bây giờ tiểu thư cũng rất đẹp nha, bản thân tiểu thư chính là minh tinh lớn, nội tình lại rất tốt, thật làm cho người hâm mộ." Thợ trang điểm vừa sửa sang lại áo cưới, vừa cười khanh khách tán dương.
"Đúng vậy, xinh đẹp cũng cần có nội tình tốt. Nếu nội tình không được tốt, dù xinh đẹp thế nào cũng không tốt." Trong lòng Bùi Nhã Phi rất đắc ý.
Chợt thợ trang điểm nóng nảy, đảo quanh áo cưới tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có thể dừng lại nói với Bùi Nhã Phi, "Bùi tiểu thư, tôi không tìm thấy khăn trùm đầu, có phải rơi trong xe rồi hay không, tôi tìm một chút."
"Vậy sao?" Bùi Nhã Phi đứng dậy chạy đến bên cạnh áo cưới cũng bắt đầu tìm kiếm mọi nơi, "Đúng vậy, không tìm được, đây chính là một ngàn cái mới chọn được một cái nha, tôi thích nhất khăn trùm đầu Hàn thức, làm sao lại không thấy đây? Cô đi nhanh vào xe tìm đi, tôi tìm ở chỗ này."
Nói xong, thợ trang điểm lao ra khỏi cửa, nhất thời trong phòng hóa trang chỉ còn lại một mình Bùi Nhã Phi ở nơi này hốt hoảng tìm kiếm.
Không biết khi nào, cửa phòng hóa trang bị người lặng lẽ mở ra, một bóng dáng màu trắng đến sau lưng Bùi Nhã Phi.