Editor: Trà sữa trà xanh
Ánh nắng tươi sáng, chim hót hoa thơm, nhưng trong mắt Lạc Mật Mật cũng chỉ là dư thừa. Trong lòng khó chịu, thứ gì cũng trở nên vô vị tẻ nhạt.
Lạc Mật Mật cúi đầu không biết mình đi đến địa phương nào, cầm ví da nặng nề trong d.dlqd tay khiến cô cảm thấy tràn đầy gánh nặng. Tìm một ghế đá hình răng cưa, Lạc Mật Mật nhẹ nhàng ngồi chồm hổm xuống.
"Làm thế nào đây, tối hôm qua mơ mơ màng màng làm sao lại làm chuyện đó? ! Lần đầu tiên của mình cứ như vậy mất đi, cái đó là cô lưu lại cho Thiểu Trạch. Hiện tại mình nên làm gì, mình thật sự có lỗi với anh, thật có lỗi với anh. . . . . . Mình còn thể diện gì để gặp anh ấy nữa. . . . . ."
Cúi đầu, Lạc Mật Mật phờ phạc rã rượi, chậm rãi từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện ra điện thoại của mình đã hết pin. Bây giờ xem ra ông trời chính là muốn trêu cợt mình, bây giờ còn có thể đi chỗ nào?
Đêm, từ từ tối. Lối đi bộ cũng càng ngày càng vắng Lạc Mật Mật đứng dậy, kéo lê thân thể mệt mỏi bước từng bước. Bây giờ cô đã sớm quên ăn cơm đi ngủ, giống như Du Hồn phiêu đãng tiến lên phía trước.
"Hắc, mày xem, cô nàng này không tệ nha! Dáng dấp có vẻ rất thùy mị nha!" Một người đàn ông đầu trọc áo sơ mi hoa tựa trên cột d.dl.q.d điện ven đường, sờ cằm đắm đuối nói với tên Tiểu Hỏa tóc ngắn bên cạnh.
Tiểu Hỏa tóc ngắn bày đầu xem xét, cười hì hì nói, "Đúng vậy, không tệ, anh xem trên tay cô ta còn có vòng vàng, còn có cái túi xách kia đều là giá trị xa xỉ nha."
Người đầu trọc mắt nhìn người tóc ngắn gật đầu một cái, sau đó liền lặng lẽ đi theo.
Lạc Mật Mật cảm thấy mệt quá, mình cũng đã bắt đầu không khống chế được hai cái chân nặng nề của mình, tựa hồ bên trong chứa rất nhiều hạt cát, làm cho người ta mệt quá mức, kéo theo lao lực.
Trong mù mờ ngỡ ngàng, Lạc Mật Mật cảm giác đột nhiên có chút choáng váng đầu, không nhịn được vịn cái trán xiêu vẹo cơ thể, lúc này chợt từ bên mặt xuất hiện một người đến, đoạt lấy túi xách trong tay Lạc Mật Mật chạy nhanh về phía trước.
Lạc Mật Mật thức tỉnh trong nháy mắt, mắt to nhìn chằm chằm về phía trước mặt rống giận, "Khốn kiếp, giựt túi nha! Trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi!"
Muốn nhấc chân, nhưng lúc này chân nhất định không nghe sai bảo.
Đột nhiên, một người đàn ông tóc ngắn nhảy đến trước mặt Lạc Mật Mật, một phát bắt được cánh tay Lạc Mật Mật, ân cần nói, "Xin chào, sao vậy? A, bị giựt túi xách sao, tôi giúp cô đuổi theo, cô đứng ở chỗ này đừng đi đâu nha, tôi giúp cô đuổi sẽ trở về liền, đừng đi đâu..!"
Nhìn người đàn ông tóc ngắn "Ra tay tương trợ", Lạc Mật Mật thoáng có chút yên tâm ngồi sững trên đất, không biết khi nào trên cánh tay đã bị thương, toàn thân đau không chịu nổi.
Lỗ mũi đau xót, Lạc Mật Mật cũng không khống chế được mình nữa, oa oa khóc lớn lên.
Chờ thật lâu cũng không thấy hai người đàn ông quay lại, rốt cuộc Lạc Mật Mật cũng rời đi.
~~~~ tổng giám đốc nhiệt cưng chiều cục cưng bé nhỏ ~~~ hoa lệ lệ tuyến phân cách ~~~~
"Xin chào." Giang Khải nhắm mắt lại, đưa tay từ trên tủ đầu giường lấy di động, đặt ở bên tai. Không biết ai còn ở nửa đêm canh ba gọi điện thoại cho mình, thật không có lễ phép. . . . . .
"Xin chào, anh là Giang Khải tiên sinh sao? Nơi này là Cục Công An."
Giang Khải vọt một cái ngồi dậy.
Ôi mẹ nó, nửa đêm canh ba nhận được điện thoại của cục công an, so nửa đêm gặp quỷ càng làm cho người ta cảm thấy sợ hơn.
"Vâng, là tôi, ngươi có chuyện gì sao?"
"Á, là như vậy, nơi này của chúng ta có một vị người Mỹ gốc Hoa, là một cô gái, gọi là Lạc Mật Mật, là cô ấy bảo chúng ta gọi điện thoại cho anh. Cô ấy bị cướp bóc trong đêm, bị dọa không nhẹ. Anh xem có phải anh nên tới đón cô ấy hay không."
Lạc Mật Mật? Cướp bóc?
Giang Khải đột nhiên bị thức tỉnh hoàn toàn, trong lòng nhất thời chậm chập nhiệt tình.
Cô nhóc này đang làm cái gì, nửa đêm canh ba còn chạy ra bên ngoài. Lạc Thiểu Trạch nói rất đúng, cô nhóc này chính là một quỷ tinh linh, việc làm cô căn bản không tưởng tượng được.
Không đúng, là bị cướp rồi !
Giang Khải đột nhiên từ trên giường đi xuống, vừa mặc quần, vừa nói vào điện thoại, "Tốt, tôi lập tức đến, mời các anh chăm sóc cô ấy thật tốt."
Đứng dậy mặc áo sơ mi, đèn bàn trên tủ đầu giường lúc này bị người khác bật lên, một giọng nói mềm mại làm nũng lọt vào lỗ tai, "A Khải, anh muốn đi đâu vậy, trễ như thế còn đi ra, người ta ở nhà một mình sẽ sợ nha. . . . . ."
Giang Khải vừa chỉnh lý quần áo, vừa cúi thân xuống hôn người phụ nữ lõa thể một cái, "Bảo bối, em ngủ trước đi, bạn của anh uống rượu say, bây giờ bị cảnh sát dẫn đi, anh phải đi xem một chút."
"Cần phải đi không? Sao lại đúng ngày này mà xảy ra vậy!." Người phụ nữa quyến rũ rất là không vui.
Giang Khải mặc quần áo tử tế, quay đầu lại nhìn một chút, khóe miệng dấy lên một tia cười quỷ quyệt, "Em không ngoan rồi. Tối nay không có bồi tốt, vậy thì tối mai tiếp tục chứ sao."
Nói xong, Giang Khải cầm điện thoại di động lên cùng chìa khóa xe xông ra ngoài. Người phụ nữa ngồi ở trên giường liếc nhìn cửa chính bị đóng chặt, duỗi người ra, ánh mắt khinh thường nói, "Thôi đi, anh cho là em không biết sao, còn không biết ngày mai anh sẽ ở trên giường lăn lộn với người phụ nữ nào đấy."
Cục cảnh sát.
"Chú cảnh sát, xin hỏi Lạc Mật Mật ở nơi nào?" Giang Khải chạy vào cục cảnh sát, níu lấy một người cảnh sát vội vàng hỏi tới.
Cảnh sát cầm một sấp văn kiện, giương mắt ngơ ngác nhìn Giang Khải, "Ai, tiên sinh, tuổi của tôi không lớn như vậy, xin anh .ddlqd không cần gọi tôi bằng chú. À, còn nữa, xin anh thả tay ra."
Ôi mẹ nó, đây là ở đâu xuất hiện, cư nhiên thất thần như vậy!
Giang Khải từ từ buông ra hai tay nắm chặt, nhếch miệng, không ý tứ tốt, "Thật xin lỗi thật xin lỗi, cảnh sát. . . . . . Tiên sinh, anh có biết một người tên là Lạc Mật Mậtkhông? Tối nay cô ấy bị người cướp rồi. . . . . ."
, để cho tôi nói ra lời nói ngược tâm như vậy, nếu không phải vì Lạc Mật Mật, tôi đã tìm lãnh đạo của mấy người lý luận rồi.
"Lạc Mật Mật, ừ, không phải là ở bên kia sao?" Cảnh sát chỉ chỉ, cười hì hì rời đi.
Giang Khải theo phương hướng nhìn lại, Lạc Mật Mật đang co rúc ở trên ghế trong hành lang , ôm hai đầu gối ngủ gật.
"Mật Mật, cô vẫn khỏe chứ?" Giang Khải vọt tới bên cạnh Lạc Mật Mật, vội vàng vịn cô không để cho cô té xuống, "Làm sao cô biến mình thành như vậy nha?"
Nhìn cả người bẩn thỉu, trên mặt trên cánh tay còn có vết thương, trong nháy mắt Giang Khải có chút thương hoa tiếc ngọc . Thật không biết trong đêm nay, cô nhóc Lạc Mật Mật này vượt qua thế nào.
Lạc Mật Mật nâng mắt mệt mỏi, quay đầu định thần nhìn lại, trong nháy mắt vẻ mặt bắt đầu khó chịu, từng giọt nước mắt như vỡ đê ào ào rơi xuống, "Giang Tiểu Khai, rốt cuộc anh đã tới, hôm nay tôi bị người khác cướp, hơn nữa người đàn ông phía sau kia còn gạt tôi, nói giúp tôi đuổi theo nhưng đi không có trở lại, bọn họ là một phe, ô ô ô. . . . . ."
Giang Khải nhìn Lạc Mật Mật khóc như đứa bé, muốn cười phá lên. Không nghĩ tới trong ngày thường cả người đều là một cô gái dã man đầy gai, hôm nay lại ngây thơ đáng yêu như vậy.
"Ai nha, không phải chỉ là bị người cướp nha, cô không có chuyện gì là được rồi. Tiền tài là vật ngoài thân, thiếu tiền xài nói với tôi." Giang Khải cười cười sờ đầu Lạc Mật Mật dụ dỗ.
Trong nháy mắt Lạc Mật Mật khôi phục biểu tình bình thường, một cái tay nhỏ thật nhanh bày ra trước mặt Giang Khải, "Vậy thì tốt, đưa tiền."
Thấy khí thế thẳng thắn của Lạc Mật Mật đưa tay muốn tiền, biểu tình Giang Khải không biết khóc hay cười.
"Cô rất vui vẻ hay sao, muốn tiền cũng là thật thống khoái."
"Anh có cho hay không? ! Mới vừa rồi còn tùy tiện mở miệng nói." Lạc Mật Mật thu hồi tay nhỏ bé, chán ghét trừng mắt một cái, "Thật là hẹp hòi, xem ra tôi gọi anh tới là một quyết định sai lầm."
"Ai nha, tôi nói không cho cô hồi nào. Mà nè, cô biết gọi điện thoại cho tôi, nhất định cô không chán ghét tôi?" Bàn tay Giang Khải tiến vào trong túi, vò đầu nhìn phản ứng của Lạc Mật Mật, "Tại sao cô không gọi cho Lạc Thiểu Trạch bạch mã hoàng tử của mình? Không phải người đầu tiên cô nghĩ đến phải là cậu ấy sao?"
Nghe được Lạc Thiểu Trạch, tinh thần của Lạc Mật Mật liền chán nản cúi đầu, chợt dã man lớn tiếng nói với Giang Khải, "Anh xong chưa? Tôi cho anh biết bây giờ tôi tìm anh là vừa ý anh, đổi lại người khác cầu xin tôi đều không chấp nhận đấy."
"Được được, coi như tôi chưa nói có được hay không?" Giang Khải đứng lên, lôi Lạc Mật Mật cố gắng đi cùng.
Lạc Mật Mật không nhịn được đẩy ra, "Tránh ra, đừng đụng vào tôi!"
"Chán tôi rồi hả? Không đến nỗi chứ, đến đây, chúng ta phải rời khỏi nơi này, tôi đưa cô trở về."
Nghe lời này, Lạc Mật Mật lập tức trốn sang một bên, "Tôi không trở về, không đến biệt thự."
"Cô làm sao vậy, Mật Mật?" Giang Khải nghi ngờ nhìn chằm chằm cô gái không bình thường này.
"Gần đây tôi không trở về biệt thự nữa. Hơn nữa sau này anh đừng nhắc Lạc Thiểu Trạch trước mặt của tôi nữa, nếu không tôi cũng không để ý tới anh nữa."
Lạc Mật Mật khẩn trương khiến Giang Khải rất là cảnh giác, "Bọn cô sao vậy? Giận dỗi rồi hả?"
Lạc Mật Mật không nói lời nào.
"À, tôi biết rồi." Giang Khải như có điều suy nghĩ ngồi ở bên cạnh Lạc Mật Mật, đôi tay đặt ở trên đầu gối, mắt nhìn phía trước, "Bây giờ Lạc Thiểu Trạch đã kết hôn với Bùi Nhã Phi, cô trở về nhất định sẽ cảm thấy rất khó chịu. Vậy cũng tốt, tối nay liền do tôi an bài đi!"
Nhìn Giang Khải ngây ngốc, Lạc Mật Mật không biết nói gì nữa, chỉ có thể hung hăng lườm anh một cái.
Ngồi trên xe Rolls-Royce của Giang Khải, Lạc Mật Mật một câu nói cũng không nói, lên xe đi nằm ngủ, không biết từ lúc nào, xe dừng lại đã lâu, không có động tĩnh.
Giang Khải không có xuống xe, cũng không có đánh thức Lạc Mật Mật. Anh tắt máy, lẳng lặng tựa vào trên ghế ngồi, yên lặng nhìn Lạc Mật Mật ngủ say.
Đêm, rất yên tĩnh, không có tạp âm gì, không có ai tới quấy nhiễu, cứ như vậy lẳng lặng hưởng thụ, độc hưởng .
Lạc Mật Mật từ từ giãn mí mắt ra, từ từ mở mắt, mới phát hiện xe đã dừng lại, mà không biết lúc nào trên người đã khoác một cái áo khoác tây trang của đàn ông.
"Cô đã tỉnh, ngủ ngon chứ?" Giang Khải đắm đuối đưa tình nhìn Lạc Mật Mật, lời nói ấy sao thật dịu dàng.
Làm sao Giang Khải vừa rồi một chút cũng không giống Giang Khải bình thường nha, trong chốc lát, nặng tình như vậy. Ánh mắt kia nhìn cô khiến toàn thân cô nổi da gà.
Lạc Mật Mật nuốt giọng điệu, cả người không được tự nhiên, "Tôi nói này, đến chỗ rồi sao anh lại không gọi tôi tỉnh dậy?"
"Thấy cô ngủ ngon nên tôi không nhẫn tâm quấy rầy cô." Giang Khải nhẹ nhàng nói, nụ cười dịu dàng vẫn giắt trên mặt như cũ.
Lạc Mật Mật nghi hoặc nhìn Giang Khải trước mắt, chân mày nhẹ vặn, "Tôi nói này, cách làm trong phim thần tượng cũng xuất hiện trên loại người cẩu huyết như anh, anh bắt chước để lại dấu vết quá rõ ràng rồi đó?"
Giang Khải ôm đầu, "Ta nói, cô không biết thế nào là lãng mạn sao? Thật vất vả có một không gian yên tĩnh này giữa chúng ta, tôi lại không tìm được cảm giác!"
"Ôi mẹ nó, còn tìm cảm giác? ! Anh không thấy tôi mới vừa bị đánh cướp hả? Anh còn có ý định ở chỗ này cùng tôi tạo không khí, tôi thấy anh tìm lộn người rồi đó." Lạc Mật Mật thở dài thật sâu, "Xem ra, tôi tìm lộn người."
Lạc Mật Mật thuận tay chuẩn bị cởi dây nịt an toàn ra, cố gắng xuống xe. Lúc này, Giang Khải đột nhiên vọt lên, một tay kia đặt ngay phía dưới, môi mỏng nặng nề khêu gợi đặt lên cánh môi của Lạc Mật Mật, không đợi Lạc Mật Mật phản ứng kịp, cả người Giang Khải cũng đã đè lên trên.
Bàn tay dùng sức ở trước ngực Lạc Mật Mật cọ tới cọ lui, thuận thế kéo toàn bộ nút áo ra cả khuôn mặt liền chôn vào.
"Mật Mật, tôi thích cô, chúng ta chơi ngoạn trên xe được chứ?"
"Khốn kiếp!" Lạc Mật Mật phản ứng kịp, đưa tay cố gắng đẩy Giang Khải ra, nhưng khi đụng phải anh trong nháy mắt, liền bị bắt lại, thuận thế càng mạnh hơn.
Bàn tay hữu lực ở giữa hai chân dùng sức xoa bóp, gần đến bên hông, cố gắng cởi nút cài cùng khóa kéo cuối cùng này.
"Anh buông tôi ra! Anh buông tôi ra! Giang Khải, anh chính là cầm thú! Anh dám đụng tới tôi, tôi sẽ chết cho anh xem!"
Vừa dứt lời, Giang Khải đột nhiên ngừng lại .
Từ từ trên người Lạc Mật Mật, Giang Khải nâng trán lúng túng. Chợt, Lạc Mật Mật tát mạnh vào mặt Giang Khải.
Đây là lần thứ hai cô tán anh.
"Giang Khải, anh là tên khốn kiếp! Uổng công tôi coi anh là bạn bè, anh lại đối xử với tôi như vậy!" Đôi tay Lạc Mật Mật níu lấy quần áo trước ngực bị xé hư, trong ánh mắt ngập đầy nước mắt.
Giang Khải không biết, đây là lần thứ hai trong hai đêm liên tiếp Lạc Mật Mật bị vũ nhục.
Tại sao, tại sao nhìn giống chính nhân quân tử, lại là một con sói đội lốt cừu.
"Mật Mật, tôi. . . . . ." Ngồi ở trên người của Lạc Mật Mật như cũ, Giang Khải xấu hổ không chịu nổi, cố gắng vì mình giải thích.
"Đừng nói ahhh... Anh tránh ra, tôi muốn xuống xe!" Lạc Mật Mật khàn cả giọng.
Lúc này Giang Khải đâu chịu để Lạc Mật Mật xuống xe, anh thuận tay đè khóa cửa khóa lại, nhanh chóng rút về chỗ ngồi, mặt thành khẩn, "Mật Mật, cô hãy nghe tôi nói, mới vừa rồi là tôi không đúng, tôi quá vọng động rồi, nhưng mà tôi là thật thích cô. Tôi muốn cùng cô vĩnh viễn ở chung một chỗ. Tôi không có hỏi sự đồng ý của cô liền đối với cô. . . . . . Đúng, là tôi không đúng, nhưng mà tôi thật không kìm chế được. . . . . ."
"Thu hồi lý do không kìm chế được của anh đi, chẳng lẽ anh không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Chẳng lẽ anh không biết làm như vậy đối với con gái rất không lễ phép sao?" Lạc Mật Mật không buông tha, tức giận thở không ra hơi.
"Đều là tôi không đúng, cô đừng giận tôi được chứ?" Giang Khải đưa tay bắt đầu tát mình một cái.
Nhìn Giang Khải ở trước mặt mình không ngừng tự hành hạ bản thân, Lạc Mật Mật vẫn còn không nhìn nổi, "Được rồi, anh đừng tán nữa."
"Vậy là cô tha thứ cho tôi?" Giang Khải giương một đôi mắt to ngập nước thật là đáng thương nhìn Lạc Mật Mật.
Hồi lâu, Lạc Mật Mật không lên tiếng, vẫn hung ác nhìn Giang Khải.
Rốt cuộc đâu là con người thật của người đàn ông này, lựa chọn tối nay của mình đúng là quá mạo hiểm. Vốn tưởng rằng tìm được một người bạn, không nghĩ tới lại đụng phải một con sói. Xem ra Lạc Mật Mật cô rất xui xẻo rồi.
"Anh, dẫn tôi rời khỏi nhà anh, đưa tôi đến khách sạn."
Lời nói của Lạc Mật Mật khiến Giang Khải không khỏi có chút kinh ngạc. Không biết Lạc Mật Mật nhìn ra dấu vết gì mà biết bên ngoài xe là nhà của anh, nhưng anh biết tối nay Lạc Mật Mật nhất định là sẽ không tin tưởng anh nữa, thậm chí về sau cũng sẽ không.
Rolls-Royce lần nữa khởi động, bóng đêm đã phủ đầy đến mức tận cùng, một ngày mới sắp bắt đầu. Sau khi Lạc Mật Mật vào phòng trong khách sạn Khoái Tiệp, trời cũng đã sáng.
"Mật Mật, cô nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi mua chút thức ăn ngon cùng đồ dùng cho cô, mấy ngày nay gần đây cô ở nơi này đi, chờ cô nghĩ thông rồi muốn trở về tôi sẽ đưa cô về." Lúc này Giang Khải giống như là một đứa trẻ phạm sai lầm, tròng mắt khô cằn liếc nhìn Lạc Mật Mật, xoay người muốn rời khỏi lúc lại quay đầu lại liếc mắt nhìn, "Mật Mật, chuyện tối ngày hôm qua. . . . . ."
"Anh cho tôi ít tiền trước đi." Lạc Mật Mật cũng không quay đầu lại lạnh lùng nói.
Giang Khải từ trong ví tiền lấy ra một chục nhân dân tệ để lên bàn, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào biểu tình của Lạc Mật Mật, "Tiền để ở đây, không đủ tôi lại đưa thêm."
"Anh nên biết rõ, kể cả lần trước, về sau tôi sẽ trả lại cho anh." Lạc Mật Mật vẫn như cũ không quay đầu lại, mặt không chút thay đổi.
"Đừng bảo là những thứ này, coi như tối hôm qua tôi làm việc sai bồi thường, tôi ra ngoài trước, mua cho cô bộ quần áo, cô thay trước." Giang Khải cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Khi cửa phòng đóng lại, Lạc Mật Mật cảm giác nước mắt giống như là đê vỡ tràn ra, mênh mông như vậy nhưng không có một chút âm thanh.
"Lạc Mật Mật ơi Lạc Mật Mật, rốt cuộc cô đã làm sai điều gì, tại sao phải biến thành như vậy? Bây giờ ra nông nổi biến thành gái lầu xanh. . . . . ."
Cửa phòng lần nữa đóng lại, trong phòng đã không có một người.
"Thiểu Trạch, đúng vậy, nửa đêm tối hôm qua tôi cũng là mới biết vị trí của Lạc Mật Mật. Tôi nào biết giữa hai người xảy ra mâu thuẫn lớn như vậy, nếu tôi biết liền nói cho anh biết trước. Cô ấy nha, không tốt, tối hôm qua bị người cướp rồi, bây giờ đang ở khách sạn Khoái Tiệp !" Giang Khải một tay nhấc quần áo cùng thức ăn, một tay giơ điện thoại di động kề vào lỗ tai.
Bước nhanh chạy tới khách sạn Khoái Tiệp, ở sảnh lớn, Giang Khải vội vã chạy tới gặp Lạc Thiểu Trạch, hai người cùng nhau chạy lên lầu.
Nhưng, mở cửa, không thấy Lạc Mật Mật.
"Giang Khải, có phải anh đang gạt tôi hay không?" Lạc Thiểu Trạch xoay người nhìn chằm chằm Giang Khải, giận dữ không dứt.
Giang Khải rất là uất ức, một tay ném lấy đồ xuống đất, "Sao tôi lại muốn gạt anh, tôi chạy gấp gáp tới còn không kịp, thời gian tôi giằng co với anh lâu như vậy, chính là vì chơi anh sao? Tôi thần kinh à!"
"Vậy làm sao bây giờ, Lạc Mật Mật đi nơi nào đây?" Lạc Thiểu Trạch hoảng hốt chạy bừa, anh đột nhiên nâng lên cánh tay nhìn đồng hồ đeo tay, "Giang Khải, hôm nay là thứ mấy?"
"Thứ bảy nha, thế nào?" Giang Khải có chút không giải thích được.
"Hôm nay là thời gian thi cuộc thi đại học Anh ngữ cấp bốn, đoán chừng Lạc Mật Mật sẽ về trường học."
Nghe lời này, Giang Khải có chút dở khóc dở cười, "Đến lúc nào rồi, anh cho rằng Lạc Mật Mật còn nhớ đi thi cuộc thi cấp bốn rác rưởi đó sao, có phải anh gấp quá nên ngốc rồi không?"
Một câu nói kích thích Lạc Thiểu Trạch cắn răng nghiến lợi, "Tại sao anh cho là Lạc Mật Mật không để ý tới cuộc thi, rốt cuộc cô ấy thế nào?"
"Không có gì, anh suy nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn nói, tối hôm qua Lạc Mật Mật gặp cướp bóc, làm sao có thể còn tinh thần đi thi đây?" Trong lòng Giang Khải bồn chồn, anh nào dám nói tối hôm qua mình không kìm chế được làm chuyện kia với Lạc Mật Mật.
Nhưng, Lạc Thiểu Trạch biết, đêm đó là mình động Lạc Mật Mật, không biết Lạc Mật Mật có thể vì vậy mà đau lòng hay không, có thể vì vậy hay không. . . . . . Những lời này cũng không thể cùng Giang Khải nói, huống chi Lạc Thiểu Trạch biết Giang Khải lại rất có nhiều tật xấu.
"Chúng ta đến trường học." Không đợi Giang Khải đồng ý, Lạc Thiểu Trạch kéo anh cùng nhau chạy đi.
~~~~~ hoa lệ lệ tuyến phân cách ~~~~~
Từ khách sạn Khoái Tiệp ra ngoài, Lạc Mật Mật đi mua một bộ quần áo mới, ở tiệm thẩm mỹ lần nữa sửa sang lại mình một chút. Cô còn nhớ rõ, hôm nay là ngày thi cuộc thi cấp bốn.
Xảy ra chuyện lớn hơn nữa, đối với Lạc Mật Mật mà nói, cuộc sống đều tiếp tục. Mà cô lại là sinh viên, quan trọng nhất chính là việc học, nào có cái gì lý do có thể buông tha việc học của mình, tiêu cực trầm luân đây?
Rất lâu không có có trở về trường học, đi ở lối đi bộ quen Thuộc, Lạc Mật Mật cảm thấy thật quen Thuộc mà lại xa lạ. Cô đã từng ở nơi này oán trách thời tiết không tốt, ở chỗ này nhìn nam sinh trong trường "Trông mơ giải khát (ảo tưởng)" , ở chỗ này mong mỏi mình sớm một chút đạt tới yêu thích "Tai nhỏ hồ" hưởng thụ thời gian tốt đẹp. . . . . .
Hiện tại, không biết vì sao cũng không có cảm giác dễ chịu cùng vui vẻ đó nữa, cảm giác nặng nề áy náy khiến Lạc Mật Mật cảm thấy thì ra là bất kỳ chuyện vui sướng lúc này đã bị che đậy bằng một tấm lụa mỏng.
Thật vất vả rốt cuộc đi tới cửa trường học, Lạc Mật Mật dừng tại chỗ, nghễnh đầu nhìn trường học xinh đẹp mà uy nghiêm, thư viện ấy sao tràn đầy uy nghiêm.
Thời gian vẫn còn sớm, nhưng đã có rất nhiều thí sinh tay cầm bóp viết cùng giấy dự thi rối rít đi vào sân trường chuẩn bị cuộc thi, bọn họ ngồi ở trên ghế đài nghe nôi quy, một số người vừa đi vừa dò bài, duy chỉ có Lạc Mật Mật, trong tay không có gì đứng ở nơi đó nhìn.
Đến cùng Lạc Mật Mật tới dự thi phải không, đoán chừng chính cô cũng không rõ ràng lắm.
Nụ cười sau khi đã khóc lần nữa rơi vào trên mặt Lạc Mật Mật, vẫn như ánh mặt trời. Lạc Mật Mật mới vừa bước được một bước, đột nhiên một người phụ nữ mặt mũi hiền hòa thân thiện xuất hiện ở trước mặt cô.
"Xin chào, cháu là Lạc Mật Mật phải không?" Người phụ nữ dịu ngoan cùng nói năng lễ độ, khiến Lạc Mật Mật hai mắt tỏa sáng.
Lạc Mật Mật đứng tại chỗ, chớp mắt to đưa mắt nhìn hồi lâu, "Đúng vậy, dì là?"
"Cháu không biết dì, nhưng mà dì lại biết cháu, dì là bạn bè tốt của cha cháu. Dì ở chỗ này chờ cháu đã lâu." Người phụ nữ cung kính nói.
Lạc Mật Mật cảm giác rất kỳ quái, có chút không hiểu, "Dì là bạn bè tốt của cha cháu, vậy dì tên gọi là gì, tại sao muốn ở chỗ này chờ cháu?"
"Dì tên là Thuộc Oái Nương, là cha cháu nhờ dì đứng đây chờ cháu. Ông ấy biết nếu như anh trai cháu cùng Bùi Nhã Phi kết hôn, nhất định cháu sẽ không ở lại biệt thự, mà cháu ở Trung Quốc lại không có nơi nương tựa, cho nên liền kêu dì giúp đỡ cháu một tay, để cho cháu đến chỗ của dì ở một thời gian ngắn." Thuộc Oái Nương nói như thật, làm cho Lạc Mật Mật không biết có nên tin tưởng người phụ nữ này hay không.
"Vì cái gì cháu phải tin tưởng dì?" Lạc Mật Mật không nhịn được mở miệng hỏi.
Thuộc Oái Nương cười, "Cô gái nhỏ, có phải cháu sợ bị lừa phải không, trên cái thế giới này có rất nhiều tên lường gạt, nhưng cũng sẽ có rất nhiều người tốt. Đây là bằng chứng của dì, nếu cháu không tin, có thể đi điều tra dì."
Bằng chứng của Thuộc Oái Nương rất chính xác, Lạc Mật Mật không nhịn được nhìn kỹ một chút, sau đó từ từ ngẩng đầu lên cung kính nói, "Dì Thuộc, coi như dì là do ba cháu an bài tới. Cháu nghĩ cháu nên gọi điện xác thực với ba cháu trước."
Hắc, cô nhóc này rất cơ trí nha, lại còn biết gọi điện thoại xác thực. Xem ra thời đại này không thể khinh thường thế hệ x nha.
Nhưng Thuộc Oái Nương sao có thể để cho cô gọi điện thoại, đang suy nghĩ như thế nào ngăn cản, Lạc Mật Mật sờ khắp túi quần của mình mới nhớ tới điện thoại di động của mình tối hôm qua bị người đoạt.
Lạc Mật Mật ngẩng đầu lên, lúng túng nhìn Thuộc Oái Nương, "Dì Thuộc, điện thoại di động của cháu không mang, dì có thể cho cháu mượn dùng điện thoại di động của dì không? Cháu gọi cho ba cháu."
Thuộc Oái Nương giống như là tìm được lối ra, con ngươi vui mừng chuyển một cái, "À, cái này dĩ nhiên có thể. Nhưng hiện tại dì mang theo điện thoại dùng để làm việc, số điện thoại của ba cháu lại nằm trong điện thoại riêng của dì, nếu không như vậy đi, cháu cùng dì trở về trước, rồi dì cho cháu mượn."
Đáng chết, nếu có thể nhớ điện thoại di động của ba, hiện tại cũng không băn khoăn như vậy.
Trong lòng Lạc Mật Mật lẩm bẩm, nhưng ngoài miệng còn chưa muốn cùng Thuộc Oái Nương đi.
"À, là như thế này, dì Thuộc, không phải là cháu không muốn đi cùng di, hôm nay cháu còn phải thi, đại học Anh ngữ cấp bốn đó, một năm một lần đấy."
"Ha ha ha, cái cô nhóc này có phải vẫn còn lo lắng dì là tên lường gạt hay không. Cháu xem một chút cháu đi, cũng không có mang thứ gì, làm sao cháu thi? Cho dù dì không biết đại học bây giờ ra sao, nhưng mà dì biết không có giấy báo thi thì cháu không được thi."
"Nhưng, nhưng. . . . . ." Lần này bị Thuộc Oái Nương phơi bày, Lạc Mật Mật nhất thời cảm thấy có chút lo lắng, ngưng mắt nhìn mặt đất không biết nói cái gì cho phải.
Lúc này, Thuộc Oái Nương đứng ở đối diện thân thiết đi đến xe, nhẹ nhàng kéo cánh tay của Lạc Mật Mật, cười khanh khách nói, "Được rồi, cháu cũng đừng nói nhưng nữa, hiện tại liền đi theo dì đi, tránh cho ba cháu lo lắng."
Nói xong, Thuộc Oái Nương lôi kéo Lạc Mật Mật vào xe hơi.
Chờ Lạc Thiểu Trạch cùng Giang Khải chạy tới trường học, cuộc thi đại học Anh ngữ cấp bốn đã bắt đầu rồi. Vì tìm kiếm Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch vận dụng quan hệ của mình, tra tất cả danh sách thí sinh tham gia cuộc thi, vẫn không tìm thấy.
"Được rồi, tôi đã nói rồi, Mật Mật làm sao có thể trở lại tham gia cuộc thi, anh cũng quá cố chấp rồi." Giang Khải đứng ở một bên đôi tay chống nạnh, rất là bất đắc dĩ nói với Lạc Thiểu Trạch.
Lạc Thiểu Trạch cũng không để ý tới anh. Nhưng mà khi biết danh sách thí sinh tham gia cuộc thi không có Lạc Mật Mật, tâm của anh lại một lần nữa treo ở giữa không trung, mất đi trọng tâm, vô cùng khó chịu.
Làm thế nào, làm thế nào? Mật Mật đi đâu? Thật vất vả tìm được một chút đầu mối, cư nhiên lại một lần vồ hụt! Mật Mật, em có thể không cần né tránh anh hay không, anh van cầu em, cầu xin em cho anh một cơ hội bồi thường cho em được chứ?
~~~~~ hoa lệ lệ tuyến phân cách ~~~~~
Thời gian trôi qua rất nhanh. Hai tháng lặng lẽ trôi qua, không có dấu vết gì, cũng là như thế nhọc lòng người.
Lạc Mật Mật ở chỗ của Thuộc Oái Nương mặc dù ăn ngon ở tốt, được chăm sóc tốt, thật là giam cầm nhẹ nhàng. Trong mấy ngày kia, Lạc Mật Mật sống một ngày như một năm, bất kể cô yêu cầu thế nào, la lối om sòm thế nào, đều không có biện pháp nhìn thấy Thuộc Oái Nương, cũng không có biện pháp liên lạc với bên ngoài.
"Thả tôi ra ngoài, coi như các ngươi muốn nuôi nhốt động vật nhỏ, có phải cũng nên cho nó hoạt động thời gian phải không, huống chi tôi là một người sống sờ sờ đây? !" Lạc Mật Mật đứng ở cửa, một phen lý luận với người gác cổng.
Nhưng là đám người kia nào có ý định cùng cô phân tích phải trái trắng đen, mỗi một lần nghe xong Lạc Mật Mật thao thao bất tuyệt, rất là bất đắc dĩ nói, "Thật xin lỗi, tiểu thư, chúng tôi không thể thả người đi ra ngoài. Không có Thuộc tổng ra lệnh, sợ rằng cũng không có quyền lực này."
"Ôi mẹ nó, nói cho ngươi biết bao nhiêu lần, ngươi có biết hay không, tôi ghét nhất là người khác gọi tôi là tiểu thư, vì sao anh đều gọi như vậy? Chẳng lẽ đầu ngươi là óc heo sao? Nghe không hiểu tiếng người sao?"
Người gác cổng nghe câu này, liền không có phản ứng, chờ Lạc Mật Mật dừng lại, liền dùng sức đóng cửa.
Cứng rắn không được, cô yếu đuối được không?
Lại một ngày.
"Đại ca, cho tôi ra ngoài đi dạo một vòng được không, anh nhìn tôi sắp thành Dã Nhân rồi, cả ngày hô hấp không có không khí mới mẻ, làm sao tôi sống được! Anh nhìn tôi đi, tóc này cũng như tuyết rồi."
Nói xong, Lạc Mật Mật vung vẩy đầu của mình mấy cái, hoa tuyết trên da đầu bay múa đầy trời. Cái này nếu ở trước kia, Lạc Mật Mật đã sớm không chịu nổi, sống lâu như vậy cô không cho phép mình có gàu, hơn nữa nhìn người khác có gàu, Lạc Mật Mật đều sẽ cảm giác phải.. "nhẫn" không thể nhịn. Bây giờ vì muốn đi ra ngoài, Lạc Mật Mật làm bất cứ giá nào.
Người ngoài cửa che miệng nhẹo thân thể quăng tới ánh mắt ghét bỏ, "Tiểu thư, cô thật quá đáng sợ, cô đi tắm đi, nếu người không đi tắm nữa sẽ có rận đó."
"Đúng vậy đó, cho nên mấy người phải để cho tôi đi ra ngoài phơi nắng mặt trời nha, anh nhìn da anh cũng nhăn nheo rồi, anh để cho tôi đi ra ngoài đi, tôi mời anh đi làm SPA, có được hay không vậy?" Lạc Mật Mật làm nũng, bộ dáng Có da có thịt.
Nhưng người gác cổng không nhìn bộ dạng này, "Tiểu thư, tôi biết rõ trên người của tiểu thư không có tiền, làm sao có thể đi tới đó."
"Ai nói tôi không có tiền, tôi có thể tìm anh trai đến trả tiền cho chúng ta, anh nói đúng không?"
Nghe nói thế, người gác cổng cả kinh, "Tìm người quen, vậy cũng không được, không được!"
Nói xong, đóng cửa lại. Lạc Mật Mật dựa trên cửa bộ dạng gấp gáp loạn đấm, "Ai, không tìm người thì không tìm người, tôi còn là có biện pháp."
Nhưng kêu vô số lần, người gác cổng cũng không có để ý tới.
Đã nếm thử bò ra ban công kết quả còn chưa có đi ra ngoài liền bị người bắt trở lại, kết quả ban công bị đóng cửa; đã nếm thử xông ra, kết quả đầu còn chưa có đi ra ngoài liền bị người ném đi vào. . . . . . Dù sao, Lạc Mật Mật có thể nghĩ tới cách gì đều thử qua, nhưng cũng không có thành công.
Mấy ngày tinh thần bị hành hạ, cái này cũng chưa tính, Lạc Mật Mật lại phát hiện thân thể mình xuất hiện khác thường, đủ loại biểu hiện phản ứng, cô mang thai.
Lần này xem như, toàn bộ thế giới của Lạc Mật Mật đều sụp đổ.
Cô không biết đứa bé này là của ai, nhưng cô biết đây là do chuyện xảy ra đêm đó về sau cô mới có mầm móng. Bất kể nói thế nào, ở trong lòng của Lạc Mật Mật đứa bé này đều là một dã chủng, thời khắc tỉnh ngủ đều nói cho cô biết chuyện xảy ra đêm đó.
Trải qua hai tháng tự hỏi, Lạc Mật Mật rốt cuộc hiểu rõ, đêm đó là có người hạ độc cô, cho nên mới phải mơ mơ màng màng mất đi mình, cho nên mới có vết nhơ trong đời mình.
Nhưng, là ai hại mình đây?
Bùi Nhã Phi? Chứng cớ đâu?
Lạc Mật Mật cũng đợi không nổi nữa, cô phải nghĩ biện pháp, phải đi ra ngoài tìm được Lạc Thiểu Trạch, phải rời đi nhà tù này.
Lạc Mật Mật quan sát bốn phía, trên bàn để ly thủy tinh là nơi sạch sẽ nhất. Lạc Mật Mật đi về phía trước, đưa tay đẩy hết xuống đất.
Ly thủy tinh dưới tác dụng của trọng lực, rơi xuống mặt đất liền bể nát. Lạc Mật Mật từ từ ngồi xổm người xuống, tay trái cầm lên một mảnh thủy tinh, đưa tay phải ra dừng ở giữa không trung.
Hai mắt thật to vào lúc này bởi vì kích động mà cực kỳ sáng ngời cùng đỏ thắm, lộ ra tia chơi liều, Lạc Mật Mật hạ quyết tâm, thủy tinh tại cổ tay phải vạch xuống.
"A, máu, cứu mạng, cứu mạng!" Máu đỏ tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ quần áo của Lạc Mật Mật, vô hạn sợ hãi cũng bắt đầu bao phủ lên.
Người gác cửa nghe được tiếng la rối rít vọt vào, chờ bọn hắn đẩy cửa ra, Lạc Mật Mật đã làm bộ ngất đi.
"Thuộc tổng, Lạc tiểu thư cắt cổ tay tự sát rồi, ngài xem nên làm cái gì? Có phải nên đưa đến bệnh viện hay không?" Người gác cổng vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Thuộc Oái Nương, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu ở trên trán lăn qua lăn lại.
"Cái gì? !" Bên kia điện thoại truyền đến tiếng thét chói tai, "Ngươi ngu à, nhanh lên đưa đến bệnh viện! Tôi không muốn cô nhóc này chết ở chỗ tôi!
Giọng nói Thuộc Oái Nương rất chói tai, khiến Lạc Mật Mật đang làm bộ hôn mê nghe cũng rõ ràng là gì. Khi người gác cổng mang cô lên trên băng ca thì tảng đá lớn trong lòng Lạc Mật Mật rốt cuộc rơi xuống, khóe miệng cũng lặng lẽ bay lên một tia vui mừng mỉm cười.
Trong bệnh viện.
Thuộc Oái Nương vốn là không muốn đến xem cô nhóc này, lúc trước chỉ đồng ý với Bùi Nhã Phi là giam cầm cô ta, nhưng không có đồng ý phải bảo toàn mạng cho cô ta. Hiện tại đến tình trạng này, bà cảm thấy vẫn nên tới xem.
Đi tới cửa phòng bệnh, vừa đúng gặp phải bác sĩ ra ngoài cùng người gác cổng nói rõ tình huống trị liệu. Mấy người gác cổng nhìn lẫn nhau, rối rít không dám tiến lên, không muốn gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào. Điều này làm cho Thuộc Oái Nương cảm thấy rất là tức giận.
"Từng người một trong các anh, ngày thường cầm lấy tiền từng cái một vui vui vẻ vẻ thế nào, bây giờ các ngươi phải làm việc rồi, từng cái một sợ đầu sợ đuôi, trốn ở phía sau." Thuộc Oái Nương từ từ bước về phía trước, rất là bất mãn trợn mắt nhìn mấy lần, sau đó đi tới bên cạnh bác sĩ, vênh váo hả hê.
"Có chuyện gì cùng tôi nói đi."
"Ngài là người thân của bệnh nhân sao?"
"Tôi? Xem như thế đi. Tình huống thế nào cô nói thẳng là được." Thuộc Oái Nương rất không bình tĩnh.
Bác sĩ bất mãn nhìn sang, "Bệnh nhân đã an toàn vượt qua giai đoạn nguy hiểm, động mạch mạch máu không có bị tổn thương quá lớn, cho nên không có gì đáng ngại. Nhưng, bệnh nhân đã mang thai hai tháng, cho nên về sau phải chú ý bảo dưỡng thân thể, không thể xuất hiện loại tình huống tổn thương thân thể này nữa."
"Mang thai? !" Thuộc Oái Nương mở to hai mắt, không thể tin được nhìn bác sĩ , "Bác sĩ, cô có lầm hay không? Xác định cô ấy mang thai sao?"
Bác sĩ rất là không vui, "Bà nhất định phải tin tưởng, có thể dẫn bệnh nhân đến bệnh viện khác làm kiểm tra lại, loại chuyện như vậy chúng tôi sẽ không đùa giỡn với bà."
Nói xong, bác sĩ mặt đi, lưu lại Thuộc Oái Nương đứng ở nơi đó sửng sốt một chút.
Người gác cổng đứng ở bên cạnh thấy vậy, rối rít nén cười vụng trộm.
Thuộc Oái Nương sửng sốt hồi lâu, trong lúc bất chợt nở nụ cười, cười ngửa tới ngửa lui.
"Ha ha, mang thai, đây chẳng phải là cháu của Lạc gia sao, xem ra ông trời mở mắt, hiện tại huyết mạch Lạc gia rơi vào trên tay của tôi, Lạc Văn Huy, ông nói đây có phải là chuyện cười không?"
Thuộc Oái Nương đi từ từ vào phòng bệnh. Trên giường bệnh màu trắng, Lạc Mật Mật ngủ say như một tiểu trư (con heo), không để ý tới cái khác. Thuộc Oái Nương đến gần giường bệnh nhưng lại không có tâm tình đi thưởng thức cô gái đáng yêu này.
"Ha ha, chuyện cười, thật là chuyện cười, Lạc Mật Mật đúng không, không nghĩ tới cô lại mang thai, càng không có nghĩ tới cô lại ở trong tay của tôi. Hiện tại tôi có thể không cần phí bất kỳ hơi sức nào liền có thể báo thù, cô nói xem tôi có nên cám ơn cô không?"
Thuộc Oái Nương chầm chậm ngồi xuống, nhìn chăm chú Lạc Mật Mật ngủ say.
Mặt mày thanh tú, mặt trái xoan tiêu chuẩn, da mịn màng, cộng thêm ngũ quan đoan chánh, hiển nhiên một mỹ nhân hiếm có.
"Không trách được Bùi Nhã Phi kia sẽ ghen với cô, quả thật dáng dấp cô rất đẹp nha, không đúng, phải nói là mỹ nhân. Dáng dấp cô so Bùi Nhã Phi còn đẹp hơn, tính tình cũng tốt hơn, có lý do gì cô ta có thể tranh giành thắng cô? Nhưng là do số mạng muốn giày vò người, cuối cùng người lấy được Lạc Thiểu Trạch lại là Bùi Nhã Phi, cô nói xem đây là có công bằng không?"
Thuộc Oái Nương bắt chéo chân, vẻ mặt hài lòng, "Nhưng, tất cả cũng do tôi làm. Cô biết không, cho nên bây giờ tôi xuất hiện trước mặt của các ngươi, tất cả đều là người ba kính yêu của các ngươi ban tặng. Không đúng, đó không phải là ba của cô, là cha nuôi của cô. Đứa bé, cô thật là đáng thương, không phải người Lạc gia lại cứ cùng bọn họ lôi kéo quan hệ, nguyên nhân cũng do vận mệnh của cô làm nhiều điều sai trái!"
Cúi thân mình xuống, Thuộc Oái Nương không biết vì cái gì, đột nhiên đối với cô nhóc này sinh ra một loại trìu mến. Có lẽ bởi vì ý thức được cô không phải người của Lạc gia có thể còn là một cô nhi, đáy lòng Thuộc Oái Nương đột nhiên lại thương xót.
Nàng từ từ vén sợi tóc dính trên mặt Lạc Mật Mật lên, nhẹ nhàng đặt tay phải của cô lên tay của mình, "Mật Mật, tên rất êm tai, lẽ ra phải có một cuộc sống ngọt ngào, làm sao lại biến thành bộ dáng này đây? Xem một chút, còn đả thương mình, sao không thương yêu tánh mạng của mình. . . . . ."
Thuộc Oái Nương từ từ vuốt ve vết thương của Lạc Mật Mật, trong lúc lơ đãng vénlòng bàn tay của Lạc Mật Mật lên. Đột nhiên, hai nốt ruồi hồng hồng xuất hiện ở trong tầm mắt Thuộc Oái Nương, bà không thể tin được vạch ra, cho đến khi xác định đó là hai nốt ruồi đỏ, mới thoáng buông lỏng đôi tay.
Thuộc Oái Nương trợn to hai mắt, ngẩng đầu nhìn một chút Lạc Mật Mật, cúi đầu xem nốt ruồi đỏ trong lòng bàn tay, trong ánh mắt tràn ngập sâu xa.
Nốt ruồi đỏ, còn là hai khỏa, hơn nữa còn quen thuộc như vậy!
"Sẽ không, sẽ không, không thể nào trùng hợp như thế, không thể nào! Mình một mực gây khó khăn cho cô gái này chẳng lẽ là. . . . . . Không thể nào!" Thuộc Oái Nương không thể nào tin nổi con mắt của mình, nhưng không khống chế được kích động khiến bà run rẩy toàn thân.
Bà lấy điện thoại di động ra, nhấn vài cái cũng không có sáng màn ảnh, định dùng sức đập nó, sau đó mở điện thoại ra tìm.
Qua thật lâu, Thuộc Oái Nương rốt cuộc tìm được số điện thoại của Bùi Nhã Phi, vừa định gọi qua, đột nhiên ngừng lại.
Hỏi cô ta hữu dụng sao? !
Thuộc Oái Nương như tỉnh mộng, cúi đầu gọi cho một người khác, "Anh Hồ, là tôi, tôi muốn làm một giám định DNA, muốn cái gì? Tốt, tôi lập tức cho người đưa qua!