Sau khi tan học, Yuki ra khỏi lớp một mình và đi thẳng đến thư viện.
Cậu lấy trong cặp ra một quyển sách và trả nó cho tiếp tân. Có lẽ nó là quyển mà cậu đọc lúc sáng thì bị Yui phát hiện.
Cậu ra hiệu bằng mắt với nữ giáo viên gần đó,
「Ah! Thấy thế nào?」
「Dạ vâng, rất là khó đọc ạ.」
「Fufu, cô biết mà~」
Vì lý do nào đó mà cô đang cười tươi rói.
Tất nhiên là tôi chẳng dám nói mấy câu như "nó thực sự quá nhàm chán vì em đọc chả hiểu gì cả".
Cũng không biết tại sao cô lại có vẻ khá thích tôi nữa. Cô luôn bắt chuyện với tôi mỗi lúc tôi đi mượn sách.
Vì không muốn được gợi ý bất kỳ quyển sách kỳ dị nào nữa, tôi nhanh chóng rời khỏi thư viện và đi về phía lối ra vào.
「Are? Là Narito-kun sao」
Khi chuẩn bị lấy giày từ tủ đặt ở lối ra, tôi bất chợt bị gọi từ ngay bên cạnh.
Vừa quay lại, tôi thấy Yui giơ tay chào và tiến lại gần.
「Giờ cậu sẽ về sao?」
「Đúng vậy」
Yui cười nhỏ nhẹ và đẩy tôi từ đằng sau, cô bắt đầu thay giày.
Yuki, người đã thay giày xong từ trước, cậu bước qua Yui và thẳng tiến đến lối ra.
Thời tiết đã trở xấu từ sáng, và nó thậm chí có thể mưa bất cứ lúc nào.
Trong lúc cậu đang nhắm nhìn bầu trời,
「Ahh~ Tớ biết rồi~ Nhìn có vẻ trời sẽ mưa bất cứ lúc nào phải không?」
Sau khi bắt kịp Yuki, Yui đứng cạnh cậu và nói vậy.
Vì không hy vọng cô sẽ lại nói chuyện với mình, cậu ngạc nhiên và đứng yên đó nhìn Yui.
「Cậu đi bộ phải không Narito-kun? Nhà cậu ở khu nào thế?」
「Đâu đó cuối đường Nakamachi.」
Yuki thường hay đi bộ đến trường.
Trước đây cậu từng dùng xe đạp, nhưng cậu đã làm hỏng nó trong một lần gà gật, và kể từ đó cậu chỉ đi bộ đến trường.
Như đã nói, có vẻ nhà cậu không ở quá xa trường học. Lý do cậu chọn ngôi trường này cũng là vì nó là cái ở gần nhà cậu nhất. Dù có đi bộ cũng chỉ mất vỏn vẹn có 30 phút.
「Hee~ Vậy sao. Còn tớ, tớ sẽ đi đến ga tàu, vì thế nên cậu có muốn đi cùng tớ nửa đường không?」
Yuki không thể tin vào chính đôi tai mình sau khi nghe đề nghị của Yui.
Vì cô được gọi là "seatmate killer" nên cậu hiểu được vì sao cô lại nói chuyện với cậu trong lớp, nhưng về nhà cùng nhau lại khác bởi đi về thì làm gì có "bạn cùng bàn" nào.
Nếu họ tình cờ gặp nhau giữa đường còn có thể hiểu được, chứ việc cô đề nghị cùng nhau về ngay từ đầu thì còn lâu.
Như đã nói, cậu không có lý do nào để từ chối, và thế là họ cùng ra về như đề xuất.
「Thật kỳ lạ khi chúng ta lại đi về cùng nhau khi thậm chí ta còn chưa nói chuyện với nhau lần nào cho đến tận sáng nay.」
Rảo bước trên con đường phía ngoài cổng, như thường lệ, Yui đang mỉm cười.
Khi đến khu vực không còn bất kì người bạn cùng lớp hay những người mặc cùng đồng phục, Yui ngừng cảnh giác ánh mắt của mọi người.
Yuki đáp "Phải rồi đấy" sau đó cậu tiếp tục giữ im lặng.
Có lẽ Yui nghĩ Yuki im lặng vì đây là lần đầu tiên cậu về cùng một cô gái, nhưng sự thật cậu lại là tuýp người im lặng.
Cảm thấy có vẻ như sự im lặng đang dần giết chết mình, Yui nhìn chằm vào cậu, và,
「Nee Nee~ Cậu nói gì đi~」
「Nhưng gì mới được?」
「Tớ không quan tâm nó là gì đâu, miễn vui là được」
Quả thật là một yêu cầu vô lý.
"Tôi không phải diễn viên hài" là những gì Yuki định phàn nàn với Yui, nhưng cậu lại từ bỏ và quyết định nói về cái gì đó thật bình thường như một người bình thường hay nói.
「Để xem, đó là về quyển sách tớ đọc sáng nay」
「Un un」
「Tớ chỉ nghĩ là siêu nhân tên Rusanchiman trông rất giống Kinniku-man」
「Xin lỗi nhé, tớ không thể hiểu được cậu vừa nói gì hết.」
Cậu vừa mới bảo là nói gì cũng được cơ mà.
Xem chừng, người ta đã đúng khi bảo rằng các bậc thầy cũng khó lòng làm cho một câu hài hước rõ ràng được, nên tôi không nghĩ rằng cô có thể đòi hỏi điều đó từ dân nghiệp dư đâu, huống chi là một người bình thường như tôi đây.
"Điều này thật tuyệt" câu nói đó nảy ra trong tâm trí trong khi cậu đang tự hài lòng với bản thân, nhưng không để ý đến điều đó, Yui nói.
「Cậu biết không, tớ thường lái xe đạp đến trường, và đi bộ vào những ngày mưa. Mà này, đường Nakamachi cách đây xa không? À phải rồi, Narito-kun, cậu có mang dù theo không? Nó là loại có thể gập lại được à?」
「Hôm nay tớ quên mang rồi. Mà nếu có mưa thì tớ đành phó mặc cho tương lai rồi dầm mưa về thôi. Tệ nhất thì cũng chỉ bị ướt.」
Cũng có lựa chọn là mua dù ở một cửa hàng tiện lợi nào đó dọc đường, nhưng cậu lại không thích phí tiền cho việc này.
Yui cầm chiếc dù trông như một thanh kiếm gỗ, và nói,
「Fuuun~ Nếu mưa thì, cậu có muốn dùng chung với tớ không?」
Cô nghiêng người như thể đang làm nũng và nhìn thẳng vào cậu.
Nghe cô bất ngờ nói vậy, Yuki trở nên bối rối và không thể nào đáp lại được. Thấy thế, Yui mừng rỡ với cảm giác chiến thắng, trông cô rất vui là đằng khác.
「Đây là sự trả thù cho những gì đã xảy ra lúc trước.」
「Gì cơ?」
「Là trả thù cậu chuyện lúc trước!」
「Xin lỗi, nhưng chuyện gì cơ?」
Trong lúc tôi không thể hiểu nổi cô đang nói gì, cuối cùng, trời cũng đổ mưa.
"Ế, mưa rồi này" Nói vậy rồi Yui bung chiếc dù ra, nhìn Yuki.
「Nếu cầu xin thì tớ sẽ cho cậu vào.」
「Không, xin kiếu.」
「Vậy thì đừng có vào nhé!」
Yui làm ra gương mặt chế giễu và bước vội đi.
Mưa không quá to nên tôi không cần đến dù.
Nghĩ rằng cậu nên khẩn trương, Yuki bắt đầu bước nhanh hơn. Trong khi đó, có vẻ như mưa đã tạnh bớt.
Yui, người bất ngờ tiến đến cậu, nâng chiếc ô lên và nói,
「Sẽ thật tuyệt nếu có ai đó cầm nó cho tớ... Narito-kun chẳng hạn...」
Chiều cao của Yuki và Yui chênh nhau khoảng hai nắm tay. Đầu Yui cao đâu đó ngang miệng cậu.
Yui ngắm nhìn cơ thể Yuki từ đầu cho đến chân.
「Cậu có vóc dáng khá đẹp nhỉ」
「Đó có phải là một lời chế ngạo không?」
Dù cho người vừa khen cậu cũng có dáng người rất xinh.
Yuki cao tầm 174cm, theo như lần kiểm tra thể chất gần đây nhất, dựa vào đó, chiều cao của Yui có lẽ rơi vào khoảng 160cm.
Đôi chân cô khá dài trong khi đôi tay hơi mảnh khảnh.
Tôi nhớ có nghe Keitaro nói là cô có đường dáng rất chuẩn hay gì đó.
Cũng nên lưu ý rằng, nếu Keitaro mà thấy bộ dạng chúng tôi bây giờ đang lúc dùng chung dù như thế này đây, tôi thấy hơi lo sợ những gì cậu ta sẽ nói về tôi.
Chưa kể đến mấy đứa có vẻ thích cô nữa, sự thật đó khiến Yuki không tài nào cảm thấy thoải mái với tình huống hiện tại. Nên cậu bước nhanh vài bước để thoát khỏi chiếc dù nãy giờ cậu đi bên dưới.
「Chờ đã, sao tự dưng cậu chạy đi thế?」
「Mưa không còn to nữa mà.」
「Đừng cứng nhắc như vậy chứ... Ah! Hiểu rồi~ Cậu xấu hổ chứ gì~~」
Yui chỉ ngón trỏ vào tôi, cười toe toét. Không hiểu sao cô ấy trông có vẻ thật hạnh phúc.
Như đã nói, trời không còn mưa to nữa.
「To gì mà to, đó không phải là lí do.....」
Yui khẽ nghiêng chiếc ô và đưa lòng bàn tay ra ngoài
「Mưa không to thiệt nè!」
Yuki bỗng đứng thẳng lên vì lý do nào đó.
Yuki lặng im nhìn cô, mặt Yui bắt đầu đỏ lên trong lúc gập chiếc dù lại, và ‘kohon’, cô ấy ho một tiếng.
「......Nó, có vui không?」
「Vui đấy, tớ nghĩ thế!」
「Vậy thì cậu cười đi nào! Và làm ơn hãy cười ngay cả khi chẳng có gì vui hết! Tớ thực sự cảm thấy rất khó chịu đấy. Cậu có biết cười rất là quan trọng không hả? Có biết là rất quan trọng không? Ừm, cậu có vẻ không mấy khi cười nhỉ Narito-kun…」
「Ah, đừng lo lắng, tớ thực sự đang
mỉm cười trong tim đấy.」
「Sao cậu lại không cười bên ngoài chứ? Cười trong tim... Cậu mang tớ ra làm trò đùa sao?!」
「Không, tớ không đùa cậu thế đâu.」
「Vậy hãy cười một lần đi nào? Cho tớ thấy nụ cười của cậu đi.」
Yui nói với vẻ mặt nghiêm túc và tiến lại gần mặt cậu.
Điều đó khiến cho tình hình càng trở nên trầm trọng hơn.
Sao cậu lại nghiêm túc với chuyện này vậy, và tại sao lại luôn cố nói chuyện với tôi?
Đó là những câu hỏi cứ bức rứt mãi trong lòng cậu. Bất chợt, chỉ có duy nhất một ý tưởng nảy ra trong đầu Yuki.
「Mà nhân tiện thì...... Tớ thường hay đọc mấy loại tiểu thuyết trinh thám và bí ẩn.」
「Un un」
「Như là về những gì thủ phạm nghĩ, kế hoạch của hắn ta.... Tớ rất giỏi trong việc khám phá ra chúng, và tớ tự hào về nó.」
「Hehee~ Vậy sao? Bất ngờ thật đấy!」
「Vậy tớ có nên đoán những gì cậu đang nghĩ trong đầu không?」
「Eh? Trong đầu tớ á? Hee~ Nghe thú vị đấy, làm đi nào!」
Yui cảm thấy thật hồi hộp.
Chưa kể đây là lần đầu tiên cậu nói gì đó với Yui nên cô rất ngạc nhiên.
Mắt cô sáng lấp lánh, Yuki xem nó như tín hiệu để bắt đầu nói.
「Vậy thì đây...... Cậu... Cậu đang chơi trò khiến cho tất cả những bạn nam ngồi cạnh đều phải lòng mình có đúng vậy không?」