Giờ nghỉ trưa.
Khi Yuki đang ăn chỗ cơm nắm cậu mang từ nhà đến, Keitaro tiến lại gần cùng tiếng dép lê lẹp xẹp.
Vừa uống nước, cậu ta hỏi tôi về chuyện chỗ ngồi.
Về phần Yui, cô đã đi ăn trưa với mấy bạn nữ khác nên giờ không có ở đây.
「Sao cậu không ngồi mà cứ đứng mãi thế?」
Tôi nói với Keitaro nãy giờ đứng tựa lưng vào tường, và chỉ vào chổ ngồi của Yui.
Nhưng cậu ta lắc đầu từ chối lia lịa.
「Oioi, cậu nghĩ đó là chỗ của ai cơ chứ? Tớ mà ngồi đó thì sẽ trở thành mục tiêu của vô số sát ý từ đằng kia mất」
「Từ đâu cơ?」
「Dĩ nhiên là từ mấy thằng đằng kia rồi. Thoạt nhìn trông tụi nó có vẻ lịch sự vậy thôi, nhưng bọn chúng thực sự sẽ ngửi và liếm chiếc ghế nếu có cơ hội.」
「Một lũ bệnh hoạn.」
Ngửi thì may ra chứ liếm thì chắc chẳng có gì ngoài mùi gỗ đâu.
Sau lời ca tụng chiếc ghế của Yui, Keitaro thì thầm với Yuki.
「……Vậy mọi chuyện sao rồi? Việc trở thành bạn cùng bàn ấy?」
「Ừ thì, tớ nghĩ cổ là người tốt.」
Nghe tôi trả lời như vậy, Keitaro lập tức cười toe toét và nói “Hohoo~..”
「Araraa~ Đừng nói với tớ là cậu đổ chỉ trong vòng nửa ngày nhé? Ái chà, đến cả người như Narito đây mà cũng phải đổ trước nụ cười chào từ một cô gái đáng yêu như cô ấy nhỉ. Tớ nghe người ta kể vậy.」
「Cô ấy còn cho tớ xem bài tập nữa.」
「……Cô ấy quả thật là người tốt. Khoan, chúng ta có bàn đến chủ đề này đâu….. Mà, tại sao cậu lại phô ra mặt xấu của mình thế hả? Cậu phải là người giúp đỡ cô ấy mới đúng. Hãy cho cô thấy mặt tốt của cậu đi!」
Sau đó cậu ta giục tôi kể về những gì đã xảy ra với bài tập về nhà. Nhưng nói chuyện đó với cậu thì hơi phiền phức thật.
Nhét đầy miệng với cơm nắm, Keitaro nhìn tôi.
「Vậy thì tớ có lời khuyên cho cậu đây. Nếu không khí giữa hai người trở nên tốt đẹp hoặc là cậu nghĩ vậy, thì chỉ khi ấy cô mới nói chuyện với cậu thôi nên đừng có tin mấy lời đó.」
「Ừm, nhưng tớ không nghĩ vậy」
「Nói đơn giản thì đó chính là 'Hiệu ứng cùng bàn'. Nên cậu không cần nghĩ quá lên làm gì.」
「Tớ chưa từng nghe đến hiệu ứng kiểu đó. Liệu nó có giống với 'Hiệu ứng cầu treo' [note22454]không?」
Trong lúc chúng tôi có cuộc hội thoại như thế, Yui quay trở lại chỗ ngồi.
Sau khi lôi thứ gì đó từ ngăn bàn ra, liếc, cô nhìn tụi Yuki rồi lại quay trở lại với nhóm bạn.
「Cậu sao lại sợ hãi thế kia?」
Lúc nãy cậu ta nói to đến nỗi tôi tưởng rằng cậu muốn gọi cô ấy đến đây. Nhưng theo những gì tôi thấy, thì cậu ta đang cố tình né tránh Yui.
「Ờ, ừm, chuyện là. Bọn tớ học cấp hai cùng nhau, nên cũng có nhiều thứ xảy ra lắm.」
「Nhiều thứ xảy ra? Dù sao tớ cũng không quan tâm cho lắm.」
「Bộ chú ý đến tớ một chút khiến cậu bị đau hay à? Nếu làm thám tử thì cậu sẽ thất bại ngay tức khắc cho xem. Đừng bỏ lỡ những manh mối quan trọng chứ!」
Khi chỉ còn mỗi hai chúng tôi, Keitaro lại trở nên ầm ĩ nên tôi lờ cậu ta đi luôn, một lúc sau Yui lại trở về chỗ của mình.
Bất ngờ, Keitaro tiến lại cửa sổ và nhìn ngó xung quanh, tôi tò mò không biết có chuyện gì xảy ra ngoài đó nên cũng đến xem, bỗng có ai đó chạm vào vai tôi.
Vừa quay lại, tôi thấy Yui đang nghiêng mình về phía tôi, cô cúi xuống và hỏi với một tông giọng thấp,
「Nee, Narito-kun, cậu đã quên những gì ta nói trước đây rồi sao……」
「Eh? Ah…… Có lẽ tớ vẫn chưa quên đâu nhỉ?」
「Tớ cực kỳ chắc rằng cậu đã quên rồi, dựa vào phản ứng của cậu…..」
Sự thật là, đã có một cuộc thảo luận nho nhỏ về việc đãi cô ấy nước trái cây sau khi cô cho tôi xem bài tập của mình.
Tôi hoàn toàn quên khuấy đi mất sau hai tiết học.
「Giờ tớ sẽ đi mua, cậu muốn uống vị nào?」
「Unnn~ Nên chọn cái gì nhỉ….. Sao hai ta không đi cùng nhau?」
「Eh? Nếu cậu muốn thì tớ cũng không phiền……」
Tôi khá bất ngờ sau lời đề nghị đường đột ấy, ổn thôi, tôi cũng chẳng có lý do gì để từ chối cô cả.
Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng Keitaro sẽ lại nhúng mũi vào chuyện này như cậu hay làm, nhưng lúc tôi nhận ra thì cậu đã xa chạy cao bay rồi.
Yuki nghĩ vậy cũng tốt bởi vì không còn ồn ào nữa. Vậy nên, cậu đứng dậy và ra khỏi lớp cùng Yui.
Sau một hồi, họ cuối cùng cũng đến được chiếc máy bán nước tự động gần nhà ăn tự phục vụ của trường.
Tùy thời điểm mà khu vực này có thể đông nghẹt người, nhưng cũng đã gần hết giờ nghỉ trưa nên chỉ còn vài người ở đây.
Họ đứng phía sau những người mua nước. Trong lúc chờ, Yui nói,
「…..Nee, có phải Narito-kun là kiểu người im lặng không?」
「Tớ không nghĩ vậy. Tớ bình thường」
「Tớ nghĩ nó không bình thường đâu vì cậu chẳng nói một lời nào trên đường đến đây hết….」
「Ừ thì, cậu cũng có nói gì đâu.」
Chúng tôi đã đi bộ dọc hành lang trong im lặng trước khi đến được đây.
「Chẳng qua là tớ đang chờ cậu nói đấy, Narito-kun. Nhưng trong lúc tớ đợi như vậy thì chúng ta đã đến nơi mất rồi!」
「À phải phải, tớ cũng vậy đấy.」
「……Thiệt chứ?」
Đây cũng không hẳn là nói dối. Tôi nghĩ nó cũng như bao lần trước thôi, cô sẽ là người bắt chuyện với tôi.
Có vẻ đó là cuộc chiến nội tâm của Yui. Nhưng sự thật chỉ là Yuki chẳng biết nên bắt đầu ra làm sao mà thôi.
Yui làm ra bộ mặt ngờ vực, bất chợt, cô liếc nhìn tôi.
「Ah! Hay là~…. Cậu lo sợ điều gì khác~?」
「Lo ư? Việc gì tớ phải thế?」
「Ah, không có gì~ không có gì đâu~~」
Yui lắc đầu, và nó cũng chấm dứt cuộc trò chuyện.
Trước mắt tôi là một cặp đôi đang tán tỉnh nhau trong lúc chọn đồ uống.
「Nee~ Nee~ Anh thì sao Takkun?」
「Hmmm… Nên chọn gì đây nhỉ? Em thì sao~?」
「Ehh~…. Miki không thể…. Miki không chọn được~ Chỉ chọn cái mà Takkun thích thôi~」
「Vậy thì, sao ta không cùng lúc nhấn vào loại mà chúng ta thích? Thử xem nào」
「Em chỉ muốn cái giống với Takkun mà thôi~」
Họ làm vậy khi đang đứng trước máy bán nước tự động.
Tôi không chắc là họ không biết mình đang đứng ở đâu hay họ làm vậy là có mục đích, nhưng sau một lúc thì họ cũng chọn được gì đó, rồi rời đi với cánh tay đan chặt vào nhau.
Và thế là, Yui, người quan sát họ từ nãy tới giờ, làm thế này khi nhìn họ từ phía sau.
「…..Tsk.」
「Cậu vừa tặc lưỡi đó à?」
「Tớ không có, không có đâu, tớ đời nào làm mấy chuyện như vậy~ Cậu không cảm thấy gì sau khi chứng kiến cảnh đó ư?」
「Cũng không hẳn….. Giống như họ đang cản đường chúng ta hay gì đó vậy?」
「Fuu~n~…..Đây là lần đầu tiên chúng ta có cùng chung ý kiến đấy.」
「Giờ tớ đã biết cậu là người tặc lưỡi trước đó rồi.」
「Tớ đã bảo là không phải tớ rồi mà. Làm ơn đừng nói thế nữa, cậu làm tớ đau lòng đấy!」
Yui sau đó chỉ ngón trỏ vào chiếc máy bán nước.
「Cậu có gợi ý nào không Narito-kun?」
「Hmm. Thứ gì đó như là Doctor Pepper được không?」
「Ngoại trừ cái đó!」
Nếu đã nói vậy thì tôi cũng không còn gợi ý nào cả, Yui đã chọn cho mình trà xanh.
Một lúc sau, tôi cũng mua được cho mình một cái.
Và sau khi uống thứ chất lỏng sủi bọt chứa trong chai,
「……Cái đó ngon không vậy?」
「Nó ngon lắm đấy. Nếu chưa từng uống thì cậu có muốn thử chút không?」
Tôi đưa chai nước về phía Yui.
Sau khi nhìn tay và mặt Yuki với vẻ ngờ vực, cô chỉ vào miệng chai và nói.
「Ừm, nhưng mà, cái đó…..」
「À, tớ uống phía bên này nên bên kia sẽ không sao đâu.」
「……Sao cậu lại nói chuyện này thẳng thắn như vậy được chứ?」
「Thì lúc trước tớ chẳng nói rồi còn gì….. Tớ không thực sự quan tâm đến mấy chuyện này đâu.」
「Fu, Fuu~n…..? V, vậy thì~ tớ cũng vậy, tớ chỉ muốn nói là, tớ cũng không quan tâm đến mấy chuyện này đâu…..」
「Nếu là vậy, thì cậu cứ thoải mái mà uống đi nào.」
Tôi đưa chai nhựa cho cô.
Yui nhận lấy nó, nhưng sau một hồi lâu làm ra vẻ đắn đo, cô vẫn chưa uống dù chỉ một lần.
Bất ngờ cô nhìn tôi như muốn phàn nàn,
「……Cậu sao thế?」
「E~tto.… Ý tớ là, cậu cứ nhìn thế làm sao tớ uống được chứ! Cậu có thể nhìn ra đằng kia chút không!」
Cô bảo tôi nhìn sang phải dù tôi chẳng hiểu tại sao tôi lại phải làm thế.
Chắc cô ấy không thay đồ đâu nhỉ, vậy tại sao tôi phải nhìn đi chỗ khác?
Đang nghĩ vậy thì nghe cô bảo là “Ổn rồi đấy” nên tôi quay lại, cô ấy nhanh chóng đưa lại tôi chai nước. Nhìn vào trong, nước hầu như không hề giảm đi.
「Hm? Cậu đã uống chưa thế?」
「Ừm, tớ uống rồi.」
「Nhưng sao không thấy nó vơi đi chút nào hết?」
「ĐÃ BẢO LÀ UỐNG RỒI MÀ!」
Tôi nghĩ rằng cô ấy đâu cần phải nổi giận đến đỏ ửng hết cả mặt thế kia.
Có vẻ như cô không thích vị này lắm thì phải.