Tôi chỉ ngón tay vào Yui, cô chỉ hơi nghiêng đầu và bảo “Xem nào..”
Không lâu sau, cô cười và nói,
「Đúng rồi đấy!」
Cô giơ ngón tay ngược về phía cậu.
Từng chút một, ngón trỏ của cô càng tiến đến gần Yuki hơn, trước khi ngón tay họ chạm phải nhau, cậu đã hạ tay xuống.
「……Nếu tớ nói vậy thì cậu sẽ làm gì nào?」
「Nhưng đó đâu phải là sự thật, đúng chứ?」
「Cậu. Sai. Rồii! Tớ đã rất nóng lòng nghe cậu nói đấy, vậy mà lại nói cái gì kì cục thế hả? Cậu nghĩ tớ là loại người như thế sao? Và rồi tớ nhận được gì khi làm vậy chứ?」
「Ý tớ là, cậu luôn chọc ghẹo một ai đó….」
Tôi chưa nghĩ ra được động cơ của cô là gì, nhưng nếu không có thì thật khó để giải thích cho hành động của cô.
Nói cách khác, nếu cô có động cơ làm vậy thì mọi hành động đó đều có thể được giải thích trong một nốt nhạc.
Từ góc nhìn của Yuki, những gì cậu thấy chỉ là một cô bé bị mắng vì quá nghịch ngợm.
「Tôi nghĩ trong tương lai cậu nên nhắm tới tên nào đó đàng hoàng chút.」
「Tớ đã nói là, cậu sai rồi! Tớ không làm mấy chuyện như thế đâu」
「Thế sao cậu cứ bắt chuyện với tớ mãi thế?」
Cuối cùng tôi cũng hỏi được.
Trong suy nghĩ của Yuki, cậu cứ ngỡ đây sẽ là cảnh mà Yui toát mồ hôi hột vì hành vi phạm tội của cô đã bị vạch trần. Nhưng điều xảy ra lại trái ngược hoàn toàn.
Yui, chớp đôi hàng mi liên tục và nói,
「Cứ mãi nói chuyện với cậu ư…. Ah! Hiểu rồi nhé. Nói vậy nghĩa là….cậu bắt đầu thích tớ rồi phải không?」
Cô đột nhiên tựa vào người tôi, và nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khiêu khích.
Bị đánh bởi đòn bất ngờ như thế, đến cả Yuki cũng không thể làm gì khác.
「Ah! Cậu cười rồi kìa! Yatta!」
「…..Ừm, vì tớ nghe thấy cậu nói điều gì đó rất hài hước.」
「Hmm? Dù tớ chẳng nói gì hài hước cả?」
Với vẻ mặt hân hoan bởi niềm vui chiến thắng. Họ ở ngay sát nhau như thế khiến Yuki không biết phải nhìn đi đâu.
Sẽ thật khó xử khi kết thúc cuộc trò chuyện trong tư thế này, nhằm tránh điều đó Yuki tiếp tục nói.
「Và sau khi làm cho họ ‘đổ’ mình xong, cậu sẽ từ chối bọn họ. Thật là một việc làm xấu xa…」
「Ý cậu là sao cơ? Cậu nghe điều này ở đâu ra thế?」
Lời Yui nói pha lẫn một chút giận dữ. Lần đầu tiên cậu thấy cô như vậy.
Nếu suy nghĩ thật kỹ càng thì nguồn tin của Yuki là từ Keitaro mà ra chứ không ai vào đây, nhưng có vẻ cậu ta vẫn chưa tường tận được toàn bộ câu chuyện.
Nếu thông tin ấy mà sai thì thật là thô lỗ. Yuki cúi gằm mặt xuống sau khi cậu nhận ra những gì mình đã làm.
「Xin lỗi nhé, tớ hơi tọc mạch quá rồi, cậu hãy quên nó đi…」
「Cậu nói vậy chỉ khiến tớ thêm khó xử mà thôi…..Nhưng tớ thấy nó cũng khá là thú vị, nên có lẽ tớ sẽ thử chơi trò đó nhé?」
「……Gì cơ?」
Tôi nhìn lại mặt cô thêm lần nữa, Yui đang cười.
「Tớ muốn nói là, khi cười trông cậu thật đáng yêu đó Narito-kun. Cậu khiến con tim tớ bỏ qua vài nhịp đập!」
Sau đó cô đưa ngón trỏ về phía Yuki,
「Ufufu, nhìn mặt cậu bây giờ kìa~ Giờ đã tỉnh ra chưa? Cậu biết không, thực sự từ rất lâu về trước, tớ đã để ý đến cậu rất nhiều đấy, nhưng lại chẳng có cơ hội nào để nói chuyện nói cậu hết. Nên giờ tớ thật lòng rất hạnh phúc khi có cậu làm bạn cùng bàn đấy~」
Ehehehe, cô cười.
Có vẻ là trò chơi vừa mới bắt đầu rồi.
Từ giây phút này, người nào có phản ứng với người kia trước sẽ thua cuộc.
Chà, nếu tôi dùng một tí logic thì trò chơi này sẽ sớm kết thúc thôi. Nghĩ vậy, tôi ném ra một vài câu hỏi.
「…..Cậu quan tâm đến tớ ở điểm nào vậy?」
「Thì, cậu dường như chẳng quan tâm đến gì cả, một con người thật vô tư. Và cậu có biết, các bạn trong lớp ta đều có nhóm của họ và cùng nhau đi về đấy? Dù là thế, cậu vẫn đơn độc một mình. Kiểu như “Tôi muốn ở một mình, đừng nói gì với tôi cả”, vì thế mà tớ không thể không để mắt đến anh chàng như cậu được và hỏi “cậu là kiểu người gì thế hả?”」
Có vẻ là một lý do khá phức tạp.
Nhưng cô lại đang hiểu lầm một điều rất cơ bản.
Có vẻ như Yui xem Yuki là một đứa cô đơn, một nhân vật cô độc thường thấy trong các câu truyện, một người luôn quan tâm đến cảm xúc trong lòng mình, và cũng là người đã quên đi cách mỉm cười, một điều tưởng chừng như thật đơn giản.
Có lẽ cô nghĩ thế.
Nhưng sự thật thì, Yuki là một anh chàng im hơi lặng tiếng, đồng thời là kiểu người chẳng mấy khi nói chuyện với ai. Cậu hầu như không phản ứng với bất kỳ thứ gì xung quanh mình, và cũng chẳng phải là kiểu người có mối bận tâm nào trong tim cả.
Dù không sai khi nói cậu không có nhiều bạn, và cậu có vẻ cô đơn, nhưng thật lòng, cậu cảm thấy hạnh phúc. Thật lòng đấy.
「Rồi sau khi nói chuyện tớ mới biết rằng cậu rất là thú vị. Nên tớ hy vọng rằng sau này hai ta sẽ thân thiết hơn nữa nhé!」
「Tớ không nhớ rằng mình có nói điều gì thú vị cả!」
「Hmmm… không nhất thiết là chúng phải thú vị, nó giống với tớ rất vui khi ở được ở cạnh cậu hơn?」
「Vui khi được ở cạnh?」
Tôi cứ nghĩ cô sẽ lại nói gì đó khó hiểu chứ.
Nhưng lời nói đó không rõ ràng chút nào khi được phát ra từ miệng cô, hoặc nếu như chúng tôi vẫn đang trong trò chơi. Không để tâm đến nó, một thứ quá bất thường đối với Yuki, cậu muốn nói lên những gì cậu nghĩ trong đầu.
「Tớ nghĩ là cậu đang nhầm lẫn gì đó rồi… Tớ cho rằng con người nên sống theo cách mà họ muốn. Ý tớ là sẽ không có gì xấu xảy ra và họ không cảm thấy sai trái khi làm điều những điều đó, điều đó ở đây chính là ăn thật bình thường và ngủ cũng thật bình thường. Tớ nghĩ chỉ cần có thế là họ đã hạnh phúc rồi!」
「Hee~ Có vẻ cậu quan sát mọi thứ rất tốt đấy!」
「Ừm, những lời đó là của mẹ tớ đấy. Và tớ cũng nghĩ giống bà vậy.」
「Ái chà, quả là một người mẹ có học thức… Vậy bà ấy có nghiêm khắc với cậu không?」
「Ừm, giờ thì không còn nữa. Bà đã mất cách đây 4 năm…」
Nghe Yuki nói vậy với vẻ mặt vô cảm, Yui ngạc nhiên và cúi đầu.
「….Tớ xin lỗi. Tớ thật vô lễ khi nói về bà như vậy…」
「À, về chuyện đó thì cậu đừng lo gì cả.」
Nhận được câu đáp hoàn toàn không thể ngờ tới, Yui thậm chí còn trở nên buồn rầu hơn.
Nhìn thấy một người tràn đầy năng lượng như cô trở nên chán nản như vậy, cậu mới biết cô ấy giờ đây là một người hoàn toàn khác, dẫu vậy nó vẫn gợi Yuki nhớ về những ký ức đau thương.
“Tôi không muốn thấy điều đó thêm lần nào nữa”. Đó là mục đích chính để cậu tiếp tục sống.
Cậu vô thức vươn tay, chạm vào mái tóc cô, sau đó vỗ về cô thật dịu dàng.
「Ổn rồi…. Ổn rồi mà….」
Cậu làm vậy rất nhẹ nhàng như đang chăm sóc một đứa trẻ, cậu khẽ di chuyển đôi bàn tay mình.
Sau một hồi im lặng, Yui bất ngờ ngước mặt lên, nhìn vào bàn tay đang duỗi thẳng của cậu, rồi làm ra vẻ ngạc nhiên.
Có lẽ như cô vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, mãi đến một lúc sau cô mới bừng tỉnh. Từng chút một, khuôn mặt cô đang ửng đỏ lên.Và rồi cô lắc đầu để rời khỏi bàn tay Yuki.
「C, Chờ đã!! S, Sao cậu lại vỗ đầu tớ thế?」
「Ah, xin lỗi nhé….. Thói quen của tớ tự dưng lại nổi lên…」
「Thói quen!? Cậu lúc nào cũng đi vỗ đầu mấy cô gái thế này à?」
「Ừ thì, không phải cô gái nào cũng vậy, mà là em gái tớ….. Khoan đã, sao mặt cậu đỏ thế kia. Có bị làm sao không đấy?」
「A, Ah! Chỉ là tớ ngạc nhiên thôi! Phải đấy! Chỉ là ngạc nhiên thôi!」
「Hiểu rồi. Thật tốt khi cậu vẫn ổn.」
「Nhưng CÁI ĐÓ thì không ổn đâu, rõ chưa!? Đừng có vỗ đầu các cô gái như thế, được chứ!? Phải lòng một ai đó chỉ vì một cái vỗ đầu chỉ có trong mấy bộ anime hậu cung thôi, nghe chưa hả!?」
Yui bắt đầu thét lên rất nhiều thứ trong lúc mặt đối mặt với Yuki.
Như đã nói, thực sự rất phiền hà cho Yuki khi mặt cô ấy cứ đỏ như vậy, thế nên cậu nhìn chằm chằm vào mặt cô làm ra vẻ quan tâm. Yui nhận thấy ánh nhìn đó, cô quay mặt đi hòng lảng tránh.
Rồi sau đó bỏ lại Yuki đang ngơ ngác một mình,
「Chết tiệt~~ Sao trông cậu bình tĩnh thế hả~~~… Hãy nhớ lấy!!!~~~」
Cô lẩm bẩm gì đó rồi bước đi thật nhanh như muốn chạy trốn khỏi cậu.