Dịch Giả: Tsumimoto
_________________________________________
*Oáp*
Vậy là trời đã sáng rồi à... Y hệt như hồi hôm qua, tôi bị Suzuran coi là gối ôm trong lúc cô ấy ngủ. Đúng như dự đoán, tôi không tài nào ở yên trên giường được như hôm qua nên dù thấy có lỗi khi phải đánh thức cô ấy dậy vào giờ bình thường tôi dậy, nhưng tôi vẫn lập tức gọi cô ấy.
“Dậy đi. Dậy đi-”
Tôi thúc cô ấy bằng cùi chỏ. Đương nhiên, trong lúc tôi làm thế thì phần bắp tay trên đã đụng trúng ngực cô ấy nhưng khi đó tôi chẳng cảm thấy gì cả.
“hng---?”
Cô ấy thức dậy khá nhanh, có lẽ do nhớ lại cảm giác bị đánh thức. Mắt cô ấy mở ra một tí nên ban đầu tôi không biết cô ấy đã dậy hay chưa nhưng khi đã xác nhận cô ấy đã dậy rồi, tôi vào bếp làm đồ ăn sáng và bento vì cô ấy phải thay đồ.
Tôi sẽ làm một ít karaage cho cô ấy nhưng hôm qua chúng tôi không thể nào mua nguyên liệu nấu ăn được, vì vậy bây giờ cô ấy đành phải ăn thịt xông khói thôi.
Bữa sáng thì tôi vẫn làm thịt xông khói nướng và bánh mì kẹp phô mai như hôm qua và bữa trưa thì là bánh mì kẹp phô mai với thịt xông khói thường. Đương nhiên, tôi đảm bảo bỏ thật nhiều thịt xông khói vào phần của Suzuran. Chà, tôi cố ý cắt phần thịt xông khói còn lại thành những lát dày để khiến nó trông như có nhiều thịt.
*cốc cốc cốc*
Tôi gõ cửa cho chắc rồi mới gọi.
“Anh vào nhé?”
“Un”
Có vẻ cô ấy thấy xấu hổ khi bị nhìn thấy rõ vào buổi sáng nên tôi đành phải gõ cửa cho chắc.
“Anh xin lỗi về chuyện này nhé nhưng hôm nay em lại phải ăn bánh mì nướng rồi. Và bento của em đây. Chừng nào ăn xong anh sẽ làm tóc cho em nên giờ ăn nhanh đi trước khi nó nguội”
““Cảm ơn vì bữa ăn””
“Hôm nay em tính làm gì?”
“Em sẽ đi coi thử chỗ làm của Caam một chút rồi về nhà”
“Hiểu rồi. Vậy, chúng ta đi cùng nhé?”
Trong khi gật đầu lên xuống, cô ấy vẫn tiếp tục nhai bánh mì nướng.
Ăn xong, tôi nhanh chóng thu dọn chén đĩa rồi trở về phòng để làm tóc cho cô ấy.
“Lần này ấy, anh sẽ làm kiểu tóc khác mà hôm qua mình đã nói”
“Nn-”
Lời đáp lại của cô ấy nghe có vẻ cô ấy thấy thích khi được chải tóc.
Sau khi chải tóc lại cho cô ấy, tôi chỉ dùng dây để buộc kiểu đuôi ngựa ở một góc cao hơn bình thường. Tôi chẳng có cái Hachigane nào để khiến nó trông hoàn mỹ cả.
Thành ra tôi làm xong nhanh đến mức không ngờ. Có lẽ lý do là vì tôi đã quyết định trong đầu từ trước. Vì không sử dụng cái kẹp tóc hình hoa linh lan thì tiếc quá nên tôi cũng gắn
nó vào sợi dây. Un, vừa khớp.
“Vậy thì, tuy có hơi sớm nhưng anh nghĩ chúng ta nên đi thôi. Đây, để anh xách hành lý của em cho”
“Cảm ơn ạ”
Chúng tôi rời khỏi phòng và sắp ra ngoài thì bị Celesso-san đứng ở gian bếp trước mặt gọi.
“Caam-kun, Suzuran-chan.Tôi biết hai người đang vội vào buổi sáng nhưng có thể dành một chút thời gian cho tôi không?”
“V-Vâng”
Suzuran chỉ lặng lẽ theo cùng.
“Xin lỗi về chuyện hôm qua nhé?”
“Ừm, tôi cũng ngạc nhiên lắm chứ, nhưng đa phần là vì những gì Suzuran đã làm. Và bên cạnh đó, tôi là người muốn làm rõ vấn đề đó càng sớm càng tốt mà”
“Ara, vậy sao?”
“Xét cho cùng thì chuyện đó đã đè nặng trong tâm trí của tôi mà. Tôi không muốn như thế nên nghĩ rằng làm rõ chuyện đó mới là tốt nhất. Đó là nguyên do của mọi chuyện đã xảy ra lần này”
“Hm-m”
“Chà, kết quả thành ra như thế này nên dẫu có ra sao thì tôi vẫn phải chấp nhận”
“Ara, cậu nam tính chưa kìa. Suzuran-chan có thực sự thấy ổn với chuyện này không?”
“Vâng. Tôi cũng đã trải nghiệm một chuyện chẳng khác gì yêu từ cái nhìn đầu tiên nên tôi có thể hiểu Latte-san cảm thấy thế nào. Dường như trên đời này cũng có người nhiều vợ nên miễn là Caam không lừa dối tôi thì tôi sẽ cho phép anh ấy làm chuyện đó. Tôi cũng đã xin lỗi Caam vì đêm qua đã tự mình quyết định và anh ấy đã tha lỗi cho tôi”
“Hmm-, vậy là được rồi. Tôi lo lắng cho cô vì cô vẫn còn trẻ nhưng cô đã xử lý ổn thỏa rồi nên tôi không còn thấy vẫn đề gì nữa. Xin lỗi vì đã gọi hai người vào lúc bận rộn như vậy nhé?”
“Không sao, ổn cả mà”
“Vậy thì, hẹn gặp lại. Suzuran-chan, bảo trọng trên đường về nhà đấy nhé?”
“Tôi đi đây”
“Gặp lại sau”
“Được”
****
“Oh? Caam, hôm nay cậu dẫn người theo cùng à? Cậu ta là công nhân mới sao?” (Người gác cổng)
“Cô ấy là cô bạn gái tôi đã kể cho anh nghe rồi ấy” (Caam)
“Eh? Ah, xin lỗi” (Người gác cổng)
“Không sao. Ai mà chẳng mắc sai lầm chứ. Vì kiểu tóc hôm nay của cô ấy nên càng gây hiểu lầm hơn” (Caam)
“Thế nhưng, tôi vẫn xin lỗi” (Người gác cổng)
“Đừng bận tâm” (Suzuran)
“Xin lỗi. Tại vì anh đã làm tóc cho em theo kiểu đó” (Caam)
“Em đã nói không sao rồi mà” (Suzuran)
“Cô ấy cũng khá cao đấy, nhưng nhìn kỹ thì mới thấy cô ấy là con gái vì trông cô ấy có vẻ dễ thương. Cô gái có vẻ ngầu lòi cũng được đó chứ...” (Người gác cổng)
“Cảm ơn anh rất nhiều” (Suzuran)
Sau đó cô ấy có hơi mắc cỡ. Có phải là vì cô ấy được gọi là dễ thương không? Liệu từ giờ cô ấy có làm những kiểu tóc dễ thương hơn không?
“Vậy, cô đang về nhà à?” (Người gác cổng)
“Vâng” (Suzuran)
“Tôi đã hứa là sẽ về nhà mỗi 30 ngày nhưng lần này cô ấy lại là người đến đây nên cũng đỡ cho tôi lắm. Vậy thì, chúng tôi phải đi đây, tôi sắp trễ đến nơi rồi” (Caam)
Chà, vì những chuyện đã xảy ra mà lần này tôi cảm thấy còn mệt mỏi hơn so với lúc tôi trở về.
“Ou. Xin lỗi vì đã làm cậu tốn thời gian. Với lại, cậu phải đãi tôi một chầu vì đã cho tôi ăn cẩu lương sau nhé?” (Người gác cổng)
“Tha cho tôi đi mà” (Caam)
Sau khi nói thế, chúng tôi đến nơi làm việc của tôi.
“Chào buổi sáng-” (Caam)
“Ou, vẫn sớm như mọi khi nhỉ. Cô gái đó là bạn gái của cậu à? Cô ấy cao đấy chứ. Ngực thì cũng nhỏ nữa” (Sếp)
Ah, cô ấy có hơi ủ rũ rồi.
“Bộ cậu thích kiểu con gái đó à?” (Sếp)
“Chúng cháu là bạn thuở nhỏ nên đó hẳn là chuyện nên xảy ra vì chúng cháu đã có rất nhiều thời gian bên nhau. Nhà chúng cháu cũng sát bên nhau luôn mà”
“Cậu có nói đâu... Vậy thì, Ojou-chan, tên cô là gì?” (Sếp)
“Suzuran desu”
“Thế cơ à! Tôi có nghe Kon nói là cô mạnh hơn cậu ta nên tôi nghĩ cô sẽ là loại con gái nam tính chứ, ai ngờ cô lại khá dễ thương đấy chứ. Ghen tị thật, nhớ chăm sóc cho cô ấy đấy nhé!”
Chú ấy vừa cười vừa nói thế trong khi đánh vào lưng tôi. Sếp ơi, đau lắm đó. Và Suzuran, em cũng hồi phục nhanh quá đó!
“Kon?” (Suzuran)
“Ah, đó là biệt danh của anh. Em thấy đấy, da của anh có màu chàm hay xanh dương đậm(Kon’iro) mà, phải không? Đó là lý do họ đều gọi anh là ‘Kon’. Ông sếp này đây là người đã đặt biệt danh cho mọi người đấy. Đó cũng là lý do anh chẳng biết tên thật của ai cả” (Caam)
“Chà, nhìn từ bề ngoài rồi biết họ là ai thì mới dễ dàng hơn mà, phải không? Oh, đến đúng lúc lắm, Kitsune, Tsuno, và Macho đến rồi” (Sếp)
“Đúng vậy. Tôi có thể biết liền ai là ai” (Caam)
“Thấy chưa?! Dễ dàng ghi nhớ đúng là tuyệt nhỉ” (Sếp)
“... Cũng đúng” (Suzuran)
Trong khi chúng tôi đang nói về chuyện đó, thì ba người họ đã tới gần.
“Có chuyện gì sao”
“C-Chào buổi sáng”
“Chào”
“Oh? Đây là cô bạn gái mà cậu hay nhắc đến đó à? Ghen tị quá đi” (Kitsune)
“A-Anh dũng phết” (Macho)
“Ừm-. cô ấy trông như thế này là vì kiểu tóc hôm nay thôi. Nếu bỏ kiểu tóc đó thì cô ấy dễ thương lắm đấy” (Caam)
“Thật á? Tôi muốn xem lắm” (Kitsune)
“Chúng ta chưa đến giờ làm việc à?” (Caam)
“Một chút thôi thì không sao” (Sếp)
“Vậy... có được không?” (Caam)
“Cứ làm kiểu tóc y hệt thế này sau” (Suzuran)
Tôi tháo kẹp tóc và cởi dây ra. Sau đó, tôi để cô ấy lắc nhẹ đầu để tóc cô ấy rũ xuống trở về kiểu tóc bình thường. Không ngờ là trên tóc cô ấy chẳng có lấy một nếp nhăn.
“Ooooh-. cô ấy đúng là dễ thương thật” (Sếp)
“Đúng vậy” (Kitsune)
“D-Dễ thương quá” (Macho)
Tôi không nghĩ lần này Macho-san lại nói lắp vì bộ dạng thường ngày của anh ta.
“Hôm qua cô ấy trông như vầy nè”
Tôi nhanh chóng tách tóc cô ấy ra sau, vén ra đằng trước và cố định ở cổ để cho họ xem.
“Không phải kiểu tóc hôm qua trông được hơn sao!” (Sếp)
“Đ-Đúng vậy” (Macho)
“Tôi thích kiểu tóc mới nãy hơn-” (Kitsune)
Hử-, ý kiến mỗi người mỗi khác. Chà, sao cũng được. Tôi lấy cây lược từ Suzuran và lại chải tóc về kiểu y hệt như trước đó.
“Hmm-, quả là ấn tượng của mỗi người về cô ấy sẽ thay đổi tùy vào kiểu tóc” (Sếp)
Ai nấy cũng đều gật đầu đồng tình với câu nói đó.
“Oi, cô ấy thật sự mạnh lắm à? Thử cho cô ấy bắt tay Macho xem cái nào” (Sếp) [note30116]
Cùng với câu nói đó, Macho-san chìa tay ra dù cho có hơi xấu hổ. Chuyện đó dễ thương đến mức không ngờ luôn đó, Macho-san.
“Tay anh ta to quá, tôi không nắm được. Nếu thế này thì tôi không thể dùng lực rồi. Liệu chỉ nắm ba ngón của anh thì có được không” (Suzuran)
“Ou. Vậy một ngón thôi là được. Cứ làm đi” (Sếp)
“Ngh.....ah.....” (Macho)
Ah, cha này xong đời rồi.
“Được rồi, ngừng. Ngừng! N G Ừ N G L Ạ I-. Em có nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì vẫn thấy anh ta đang đau đớn đó, phải không?!” (Caam)
“Nhưng mà... anh ta có kêu la đau đớn hay kêu em ngừng lại đâu” (Suzuran)
Anh ta chỉ đang cố chịu thôi đó! Ý ra em nên để ý đến chuyện đó cơ chứ. Không xong rồi, trông thì anh ta chẳng hề hấn gì nhưng cổ tay anh ta đã cong rồi kìa nên hẳn là đau lắm đó.
“V-Vậy, hãy coi cô ấy mạnh đến mức nào nhé. Tôi giao việc tìm thứ gì đó có thể để chúng ta dùng làm tham khảo” (Sếp)
Tôi lấy một viên gạch đã vỡ làm đôi khi bị nung và đưa cho Suzuran.
“Em cầm nó rồi muốn làm gì thì làm đi”
“Hiểu rồi”
Sau khi nói thế, vì cô ấy cũng không thể bộc lộ hết sức mạnh của mình nếu viên gạch như vậy, nên cô ấy đã bẻ viên gạch ra làm đôi như thể nó là cái bánh quy. Cô ấy lại bẻ nó làm đôi nữa đến khi nó chỉ còn khoảng một phần tám so với một viên gạch nguyên vẹn rồi mới bắt đầu bóp chặt nó. Hé mở lòng bàn tay ra, thứ gì đó trông như đất ẩm vụn bay lên và phần còn lại của viên gạch đã biến thành bụi bắt đầu trút xuống từ lòng bàn tay cô ấy.
“Oi... oi, Macho, cậu có thể làm được như thế không?” (Sếp)
Macho-san lặng lẽ nhặt phần còn lại của viên gạch lên, biến nó thành hình dạng dễ bóp. Đến cả chuyện đó cũng tốn chút sức. Khi nó to ở mức vừa đủ để anh ta dễ cầm thì,
“UOOOOOOOO!”
Anh ta hét lên đồng thời dùng toàn lực bóp chặt nó, nhưng dù phần rìa đã có hơi tròn nhưng hình dáng chung thì vẫn còn y nguyên.
“Không thể nào” (Macho)
“... Tôi cũng nghĩ vậy. Iya-, nhìn thì dễ thương, nhưng cô ấy cũng khá mạnh đấy” (Sếp)
Hahaha.... Họ đều toát lên cái vẻ xong đời bên trong đôi mắt trong khi cất lên tràng cười khô khốc.
“Tôi cũng nghĩ vậy. Cảm ơn nhé, Suzuran. Đây này, rửa tay của em đi” (Caam)
Trong khi nói thế, tôi tạo ra một quả cầu nước và cô ấy dùng nó để rửa tay.
“Vậy thì, em sẽ đi đây. Tôi giao Caam cho các anh nhé” (Suzuran)
“Đ-Được chứ! Bảo trọng trên đường về nhà nhé” (Sếp)
Có lẽ cô ấy sẽ ổn thôi... nhưng họ vẫn nhỏ giọng nói thế. Có lẽ cô ấy đã nghe rồi nhưng chỉ giả vờ như không nghe mà thôi.
“Caam. Lần sau anh có thể tặng em cái nắm đấm gấu làm quà lưu niệm. Em sẽ trả tiền cho nên là...”
“Hiểu rồi-. Bảo trọng trên đường về nhà đấy nhé?”
“Được rồi! Hãy bắt đầu công việc của hôm nay thôi nào!”
““Rõ””
Tôi cảm thấy như Sếp và những người khác đã quyết định giả vờ như chuyện đó không hề xảy ra.
****
Trong giờ nghỉ trưa ở quán ăn quen thuộc.
“Kon à... Xin lỗi đã lôi cậu đến khu đèn đỏ vào bữa trước nhé. Có phải các cậu đã đánh nhau vì chuyện đó không?” (Kitsune)
“Hm? Ah-, đừng có lo. Bởi vì tôi đã làm rõ điều đó với Suzuran rồi” (Caam)
“Hình như có chuyện gì xảy ra nhỉ. Nói nghe coi-” (Sếp)
“Thì là, tôi không muốn cô ấy thấy mình bị phản bội bởi tôi đã giấu diếm sự thật là có một cô gái đã thích mình nên tôi đành nói thật cho cô ấy nghe về những chuyện đã xảy ra ở khu đèn đỏ” (Caam)
““Rồi sau đó thì sao?””
“Có nhớ cô gái tóc trắng hôm bữa không? Cô ấy nói muốn gặp Suzuran” (Caam)
“Mọi chuyện có ổn không?” (Sếp)
“Thì mỗi người ăn một đấm vào bụng... nhưng ít ra là chúng tôi chỉ ăn có nhiêu đó thôi” (Caam)
“Kon... như thế mà cậu vẫn gọi là ‘ổn’ được à?” (Sếp)
“Uhm... xin lỗi về vụ đó nhé” (Kitsune)
“X-Xin lỗi” (Macho)
“... xin lỗi” (Tsuno)
“Tôi thì chịu đựng được nhưng cô gái kia thì ói một vũng nên thành ra chúng tôi đã gây rắc rối cho cửa hàng” (Caam)
“Tóm lại là kết thúc không có hậu nhỉ?” (Sếp)
Ba người kia gât đầu.
“Đàn bà đánh ghen thì mạnh tay dữ lắm nhỉ?” (Kitsune)
“Làm gì có chuyện như thế chứ? Vì cuộc gặp mặt đó mà cuối cùng Suzuran đã cho phép rồi đó” (Caam)
“Cho phép? Cô ấy cho phép gì cơ?” (Kitsune)
“Cho phép Latte ngủ với tôi”
“Bfft”
Uwa. Kitsune-san, gớm quá đó. Mà tôi cũng làm y hệt chứ có khác gì đâu.
“Sao lại thành ra như thế...” (Kitsune)
“Theo lời Suzuran nói thì đó là do cô ấy nghĩ họ đều như nhau và cũng vì lý do có những người cưới nhiều vợ. Đó là lý do lại thành ra như thế” (Caam)
“Ừm, tôi cũng có quen một người có hai vợ nhưng mà...” (Sếp)
“Tôi cũng thấy lạ khi chuyện đó xảy ra. Ah-, cô ấy cũng nói thêm vài điều kiện như không được ngủ với ai khác ngoài tôi ra và họ có cơ hội ngủ với tôi như nhau, một hay hai lần mỗi 30 ngày. Nếu không tuân theo thì cô ấy sẽ bị đánh... hay do Suzuran nói vậy” (Caam)
“Đ-Đáng sợ quá” (Macho)
“Ừ-, cô ấy rất đáng sợ, phải không? Chà, cha của Suzuran cũng đáng sợ không kém nên ít ra tôi muốn thoát khỏi sự kết hợp như thế” (Caam)
“Vậy sao cậu còn ở đây? Giờ này đáng ra cậu nên chạy trốn rồi chứ-!” (Kitsune)
“Hử? Rồi cô gái đó làm gì với công việc ở cửa hàng đó?” (Sếp)
““Liệu cô có cho phép nếu tôi nói mình sẽ nghỉ công việc này không? Vậy, tôi nghỉ việc!” ... chuyện đã xảy ra là như thế đó nên cô ấy không còn làm việc ở đó nữa. Lúc đó ai ai cũng nhìn chúng tôi làm tôi thấy khá ngại. Chà, mặc dù đã nghỉ việc rồi, nhưng hôm đó cô ấy vẫn không về nhà. Hình như sau đó cô ấy không còn tiếp vị khách nào nữa” (Caam)
“Mọi chuyện lại chuyển biến thú vị ra trò đấy chứ. Ừm, nhưng mà... xin lỗi về vụ đó nhé” (Sếp)
“Đừng lo. Chuyện đã lỡ rồi nên chúng ta còn làm gì được nữa đâu chứ” (Caam)
“Rồi thì sau đó thì chuyện gì nữa?” (Sếp)
“Cứ coi như chuyện đó đã làm tôi phải nói là “Ý em không phải là... bây giờ đó chứ?!”” (Caam)
“Có nhiêu đó thôi à, kể hết cho chúng tôi nghe về những gì đã xảy ra từ chiều hôm qua đến sáng hôm nay đi-” (Kitsune)
“Lúc về đến phòng thì cô ấy bắt đầu khóc và cứ liên tục nói lời xin lỗi tôi” (Caam)
“Thật sự có nhiêu đó thôi à? Cậu kết thúc mọi chuyện như thế mặc dù cũng đã cỡ 30 ngày kể từ lần cuối gặp cô ấy sao? Hm?” (Kitsune)
“Kết thúc là thế đó!” (Caam)
“Chém gió hoài. Làm gì có chuyện một cậu thanh niên nhịn làm chuyện đó trong 30 ngày chứ, tôi dám chắc luôn. Hơn thế nữa, nếu cậu bỏ lỡ cơ hội thì phải đợi tổng cộng 60 ngày đấy. Như thế thì khổ cho cậu quá” (Kitsune)
“U-uhm... chuyện đó làm sao mà thật được chứ?” (Caam)
“Suzuran-chan không có vẻ gì là khó chịu cả nên hẳn là đã xảy ra chuyện đó rồi. Khai ra đi” (Sếp)
Macho-san, anh làm tôi thấy lo sợ rồi đó.
“Nói thật thì... uhm... sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa... cả ba chúng tôi đã làm chuyện đó” (Caam)
“Rồi quyết định thế đi. Hôm nay cậu khao chúng tôi!” (Sếp)
“Khoan đã nào! Vì sao?! Ít ra cũng nên nói lý do cho tôi biết chứ!” (Caam)
Mọi người đều đứng dậy và bước ra cửa.
“Tại Latte-san quyết định vào cuộc và Suzuran vì lý do gì đó mà cho phép nên mới xảy ra chuyện đó mà... Đừng đi. Hãy nghe tôi nói đi mà. Uwaaaaaaa!”
Họ thật kinh khủng. Tôi muốn khóc quá đi.
Họ hoàn toàn sử dụng chủ đề đó để chống lại tôi vào giờ làm việc buổi chiều. Câu chuyện đó được lan truyền đến tai của những người tôi còn không thân quen nên đến cả họ cũng nhìn chăm chăm vào tôi. Sự ghen tỵ của đàn ông đúng là thật khó coi.
Chà, nói thế thôi, chứ có vẻ tôi vẫn có thể đùa giỡn với mọi người nên ít ra là nên như vậy. Nếu mọi chuyện cứ y nguyên như cũ thì tôi chắc chắn sẽ nghỉ việc.
Trên đường về nhà, tôi mua nguyên liệu đến mức ví tiền đã nhẹ phăng đi. Lúc về đến phòng mình, có người đột nhiên gõ cửa.
Khi mở ra, tôi thấy Latte-san mạnh dạng bước vào, nhảy vào tôi và dụi đầu vào ngực tôi.
“Mừng anh về nhà~. Cảm ơn anh đã làm việc chăm chỉ~. Nếu anh cần rửa cái thì cứ giao cho em”
.... Ban đầu tôi muốn cố ý làm ra vẻ như bị đau đầu nhưng đầu tôi lại đau thiệt.
“Sao Latte-san lại ở đây? Ah, không sao đâu, tôi chỉ để đồ giặt chất đống ở đó để có thể giặt cùng lúc luôn”
“Vậy, anh có muốn em làm gì không~? Em cũng khá giỏi ở khoảng nấu ăn đấy nha-?”
“Haa... Tôi có thể tự làm. Ừm thì bây giờ tôi đành giao cho cô. Nguyên liệu ở đằng kia kìa nên cứ thoải mái mà dùng”
“Lạnh lùng quá đi~. Anh có thể ít câu nệ hơn mà-”
“Anh có thể đủ trình nấu nướng đến mức có thể làm đồ ngọt nhưng nếu em muốn thì hãy tự làm đi. Nguyên liệu ở đằng kia nên em có thể làm gì cũng được miễn là không dùng hết”
Lời nói của tôi có hơi lạ. Chà, sao cũng được.[note30117]
“Yey~, anh bắt đầu lỡ miệng nói ra rồi kìa. Em mừng quá đi-. Tiếp theo là anh ngừng gắn ‘san’ vào tên em nhé. Hãy gọi em là Latte-chan đi. Nói đi!”
Eh? Em muốn anh đổi bây giờ à? Nghiêm túc á? Cô ấy bắt đầu chọc tôi rồi. Chà, tôi sẽ tìm điểm gì đó làm mình thấy thích cô ấy nên tôi sẽ không nổi điên. Nếu không làm thế thì như kiểu tôi đang phản bội Suzuran, người đã cho phép cô ấy ở với tôi.
“Rồi, Latte. nấu bữa tối đi”
“Un, dạ~”
Sau khi làm món gì đó trong bếp, cô ấy trở lại với món Nui Bỏ Lò[note30118]. Mặc dù bên trong chẳng có lấy một con nui.
Thịt xông khói chiên, rau bina, khoai tây và hành tây trong bơ và đổ sữa vào rồi nấu trên lửa nhỏ. Làm nó dày hơn với bột mì, cho thêm pasta và phủ một lớp phô mai bào và bột chiên xù lên trên xong bỏ vào lò nướng. Ít ra thì tôi nghĩ cô ấy làm như thế.
“Un, ngon lắm. Iya-, Anh ngạc nhiên lắm đó. Anh không ngờ là em thực sự có thể nấu ăn nên đã thấy lo lắng vì nghĩ rằng em sẽ chỉ mang món thịt bị khét mà về. Nhưng giờ nhìn thấy nó thì anh thật sự muốn cho mình ăn đấm vì đã nghĩ như thế”
“Caam-kun, ý anh là sao khi nói như thế. Em đã sống một mình từ lâu lắm rồi nên dù có không muốn thì em vẫn phải học nấu ăn chứ, biết không?”
“Eh? Em sống một mình trong một khoảng thời gian dài ư? Đã bao lâu rồi?”
“Hm-, chắc là đã qua 10 lần lễ hội cuối năm rồi”
*clang*
Tôi thả chiếc nĩa vào chiếc bát sắt có đựng phần gratin của mình.
“... Cô có thể nói cho tôi biết bây giờ cô bao nhiêu tuổi không?”
“Geez-, anh lại bắt đầu nói chuyện câu nệ nữa rồi~. Với lại, hỏi tuổi của phụ nữ là không được đâu nhé, biết không~?”
“Em bao nhiêu tuổi?”
“...20”
Hai mươi! Cô ấy hai mươi tuổi, lớn hơn tôi! Tôi đã nghĩ cô ấy chỉ hơn tôi có vài tuổi, nhưng tôi không ngờ là lại thật sự lớn hơn những 10 tuổi.
“Nói thật thì, anh nghĩ em chỉ hơn anh có vài tuổi mà thôi”
“Caam-kun bao nhiêu tuổi rồi-?”
“Tôi sắp lên 10”
“Hee-, em nghĩ anh sẽ lớn hơn thế chứ. Ý em là, lối suy nghĩ của anh không giống trẻ con chút nào”
Chà, thì dù sao trong người tôi cũng đã 40 cái xuân.
“Vậy, cô nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?”
“Bằng tuổi em hoặc chỉ nhỏ hơn vài tuổi-. Ah, xin đừng ghét em vì khoảng cách tuổi tác nhé?”
“Chà, em không cần lo về chuyện đó đâu, ah... đừng có lo mà. Thật khó để biết tuổi thật của ma nhân nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Ngược lại thì, cũng có người đã sống hơn 500 năm nhưng trông vẫn chẳng khác nào một đứa trẻ. Chẳng hạn là như hiệu trưởng trong làng của anh đấy”
Sau khi thay đổi cách nói chuyện của mình, chúng tôi tiếp tục trò chuyện.
“Rồi thì-, nếu dựa vào ngoại hình thì anh thấy ổn với khoảng cách tuổi tác, phải không?”
“Un-, un. Không sao cả”
“Vậy thì có vẻ Celesso-san cũng ổn rồi-”
“Tại sao?”
“Ý em là, Celesso-san sẽ như vậy”
*Bang!*
Âm thanh tường bị đập mạnh vang lên từ phòng bên cạnh đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Sẽ như vậy?”
“K-Không có gì đâu desu”
“Ah, un”
Ah-, tôi hiểu rồi. Em sẽ gặp rắc rối nếu nói ra nhỉ? Anh hiểu mà.
“Cảm ơn vì bữa ăn”
“Không có chi~”
“Anh đi rửa chén nhé”
“Vậy em nhờ anh nhé~?”
Sau khi nói thế, tôi vào bếp để rửa chén. Celesso-san với bầu không khí khác hẳn so với lúc bình thường có vẻ đã theo tôi tới đó.
“Hai cô cậu ân ái ghê nhỉ?”
“Dù sao thì tôi cũng phải tìm điểm mà mình thích ở cô ấy mà. Từ đầu tôi đã có ghét cô ấy đâu?”
“Cậu thực sự tốt bụng nhỉ?”
“Chà, tôi muốn chỉ có Suzuran làm người yêu thôi nhưng vì cô ấy đã thắng được Suzuran nên tôi mới thấy mình như phản bội cô ấy nếu không làm chuyện đó”
“Bộ đó không phải là chuyện tốt sao? Từ chỉ có một người nghĩ về cậu, rồi tăng lên thành hai người”
“Quả như tôi nghĩ, lối suy nghĩ của Succubus và tôi sẽ không bao giờ tương đồng. Xét cho cùng thì tôi chỉ muốn yêu một người mà thôi. Tôi không tài nào hiểu được lý do mà cô lại muốn hơn như thế”
“Ara. Vậy sao cậu không suy nghĩ như thế luôn. Cứ coi như một người là vợ hợp pháp còn một người là tình nhân đi. Trong giới hoàng tộc thì chuyện đó cũng như cơm bữa đấy thôi, biết không?”
“Tôi có phải hoàng tộc đâu, chẳng dính dáng gì đến tôi cả”
Khi tôi đã rửa chén xong và bắt đầu dùng khăn để lau tay, thì cô ấy hỏi.
“Vậy, nếu vợ cậu nói lừa dối cô ấy cũng không sao thì sao?”
“Tôi sẽ không làm thế đâu”
“Cứng nhắc thật đấy. Nếu những người phụ nữ của cậu tăng thêm một hay thêm mười thì cũng có vấn đề gì đâu chứ, cậu nên đồng thời yêu thương hết cả bọn họ”
Tôi ngồi trên thành bồn rửa, khoanh tay lại và cẩn thận suy nghĩ lựa lời nói ra.
“Cái đầu thì hẳn là suy nghĩ như thế nhưng còn con tim thì chưa chắc đã cảm thấy tương tự. Tôi vẫn cần thêm một chút thời gian nữa”
“Giữa thích và ghét... cậu chọn thích, phải không?”
“Dĩ nhiên. Chà... Tôi vẫn chưa tìm ra được điểm mà mình ghét ở cô ấy nên cứ như thế đi. Mà, tôi sẽ cố không ghét cô ấy nhưng nếu đó là chuyện bất khả thi thì tôi đành hỏi ý của cô vậy”
“Tôi hy vọng là chuyện đó không xảy ra. Dù sao thì em ấy cũng khá giống người thân của tôi mà”
“Ừ, tôi cũng hy vọng như thế... Cô ấy y như một người chị... đó không phải là chuyện tôi nên nói nhỉ?”
“Có đôi lúc tôi không tài nào hiểu nỗi cậu. Có lúc cậu rất trẻ con nhưng cũng có lúc cậu bình tĩnh và thu mình như người lớn”
“Ban nãy cô đã nghe rồi à? Năm nay tôi mới sang tuổi 10 thôi đó?”
“Chắc như thế là đúng... Ah-, phải rồi. Nói cho Latte biết em ấy sẽ gặp chuyện nếu dám tiết lộ tuổi của tôi khi tôi vắng mặt nhé?”
“Rồi, tôi hiểu...”
Cùng với câu nói đó, cô ấy rời khỏi bếp.
Celesso-san vẫn là Celesso-san. Cô ấy lo lắng cho Latte, nhưng mà, thật không dễ dàng gì tránh khỏi được tâm lý của một người từ kiếp trước của tôi. Kể cả ở đây, thay vì đa phu hay đa thê, thì không phải có một người bạn đời mới là tiêu chuẩn sao? Cũng không thể nào tránh được khi tôi có những suy nghĩ đó.
Sau khi nghĩ về chuyện đó một lúc, tôi rời khỏi bếp và về phòng mình trong khi thở dài. Lúc về đến nơi, tôi bắt gặp Latte đang ngửi đồ giặt của tôi.*Hít* *Hà* x3
“Ahhh, mùi của Caam-kun... Haaa... Haaa...”
Thứ cô ấy đang cầm trong tay là cái quần lót của tôi. Thấy cảnh đó, tôi lặng lẽ khép cửa lại và gõ cửa phòng bên cạnh.
“Vâng-”
“Caam đây”
“... Có chuyện gì vậy?”
“Tôi cảm thấy tinh thần của mình sắp vỡ vụn đến nơi rồi nên đến để hỏi ý...”
“Nhanh thế!”
Cô ấy mở cửa và bước ra ngoài nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ và nói.
“...Có vấn đề gì?”
Tôi giải thích.
“Hãy thử lén mở cửa phòng tôi đi”
“Là sao? Bực mình à”
Trong khi phàn nàn, Celesso-san mở cửa ra.
“Haa... Haa... Caam-kun. Ahhh! Caam-kun, mùi của Caam-kun! Mình không kiềm chế nỗi~!”
Cô ấy lặng lẽ khép cửa lại và lắc đầu ngao ngán.
“Tôi chẳng thể làm gì cả... Err...Chắc chắn là không rồi”
Bầu không khí ban nãy đã hoàn toàn biến mất và Celesso-san trở về bộ dáng thường ngày.
“Tôi hiểu rồi. Để tôi xoay sở xem sao. Cảm ơn vì đã cố gắng”
“Xin lỗi nhé?”
“À không... không sao. Tôi chỉ muốn xem thử coi cô có thể làm gì để giúp không. Với lại, nguyên nhân của vụ này là do hôm qua tôi đã không giặt đồ mà...”
Tôi vẫn chưa muốn về phòng mình đâu...
*khịt khịt*
“Mùi ở chỗ này nồng hơn nè-. Aa-a, mình nên đến phòng Caam-kun sau khi anh ấy đi tắm trở về. Như thì mình hôm nay đã có thể tận hưởng quần lót mới mặc rồi. Không biết có phải do mình canh giờ không đúng không-. Mình sẽ phải từ bỏ việc ngửi mùi mồ hôi sau giờ làm việc của anh ấy rồi-”
Trong khi nói thế, cô ấy tiếp tục lục tung giỏ đồ giặt của tôi thêm nữa nên tôi đành quyết định ngồi xuống và quan sát cô ấy. [note30119]
5 phút sau,
“Hm-. Caam-kun trễ quá đi-. Đáng ra bây giờ anh ấy đã phải trở... về... rồi. A-Anh ở đó từ khi nào vậy?”
“Từ chỗ em tận hưởng mùi quần lót của anh trong khi nói, “Ahh, mùi của Caam-kun””
“Thế nghĩa là anh đã ở đây ngay từ đầu rồi, phải không?”
“Ừ thì đúng vậy. Em có lời nào muốn nói cho bản thân mình không?”
“Xin hãy cởi cái quần lót anh đang mặc và đưa cho em!”
“Sai quá rồi đó?! Em lẽ ra nên xin lỗi chứ?! Em đừng có lập tức nói ra những lời xuất hiện trong đầu và phải suy nghĩ một chút chứ. Em không hiểu à?”
Trong khi nói thế, cùng với một nụ cười, tôi dịu dàng véo vào má cô ấy và kéo căng nhẹ.
“Em xin lỗi”
“Được rồi, em ngoan lắm”
“... Em đã xin lỗi rồi nên quần lót của anh ấy, cho em xin đi! Đêm nay em sẽ dùng nó! Nếu không được thì em cũng sẽ cởi cái em đang mặc nên chúng ta trao đổi nhé!”
“Em vẫn quyết định nói ra sau khi suy nghĩ à?! Thế thì anh càng không muốn đưa nó cho em. Với lại, hãy trả lại cái quần lót mà em lén bỏ vào trong túi đi”
“Ah... em bị phát hiện rồi sao?”
“Tôi đã bảo với cô là tôi ở đây ngay từ đầu rồi mà? Cô nghĩ cái gì quái vậy! Túi của váy cô nhỏ xíu so với nó nên ngay cả ở tình huống bình thường thì tôi cũng dễ dàng nhận ra được vì cái túi đang phồng ra kìa... chậc”
“Anh lại trở về cách nói chuyện như mọi khi rồi đó-”
“Giờ tôi đang mắng cô nên dĩ nhiên là phải quay về bình thường rồi. Giờ thì, mau bỏ nó trở lại giỏ đồ đi”
“......dạ-”
Cô ấy đặt nó trở lại trong khi lộ vẻ thất vọng khủng khiếp. Cô ấy y như một chú chó đang đi chậm khi biết nó bị mắng.
Sau đó, chúng tôi uống trà nói chuyện. Tôi thực sự muốn vào nhà tắm nên vì thế mà tôi đã lịch sự yêu cầu cô ấy về nhà.
Tôi vỗ về cô ấy trước khi để cô ấy rời đi, khi tôi làm vậy thì cô ấy bắt đầu làm ra những âm thanh kỳ lạ. Tôi đành phớt lờ và tiếp tục kiểm tra cô ấy. Lần này thì tôi tìm được cái quần lót của mình được giấu trong tay áo của cô ấy. Bộ cô có liên quan đến C*ty Hunter à? [note30120]
Khi tôi hỏi thì mới biết có vẻ cô ấy đã lén lấy nó trong lúc tôi đang pha trà trong bếp.
Tôi không ngờ là cô ấy vẫn làm chuyện này nhưng hẳn lả do tôi ngây thơ.
Chà, tôi đi cùng cô ấy đến nhà tắm rồi đường ai nấy đi. Tôi thực sự mệt mỏi về mặt tinh thần lắm rồi nên tôi sẽ dành thời gian ra ngâm mình trong bồn tắm.
Lúc về đến nhà, tôi lập tức lên giường và quyết định đi ngủ. Sau khi đủ chuyện xảy ra, tôi đã xác nhận rằng mình sẽ không bao giờ thấy chán mỗi khi cô ấy cạnh bên. Tôi sẽ cố hết sức nghĩ điều đó là điểm mình thích ở cô ấy.
~Idle Talk~
Sáng sớm ngày hôm đó.
*cốc cốc cốc*
Có người đang gõ cửa.
“Là Latte đây. Hôm qua chị bảo em đến đây đấy-”
“Chào mừng”
“Thứ lỗi cho em~”
****
“Vậy, chị muốn nói chuyện gì ạ-?”
“Về chuyện ngày hôm qua ấy. Em, em thực sự đã thề là từ giờ chỉ yêu Caam thôi ư?”
“Dạ”
Bầu không khí nhẹ nhàng ban nãy đã hoàn toàn biến mất và Latte bắt đầu nghiêm túc trả lời.
“Thật đáng khâm phục khi em đã lập tức trả lời... Hôm qua chị đã nói với em rằng chị nghĩ Caam-kun thực sự không muốn yêu ai khác ngoài Suzuran-chan rồi nhỉ?”
“Dạ”
“Thế nhưng, Suzuran-chan nghĩ hai người em đều đồng cảnh ngộ về việc đã yêu Caam-kun nên em mới được phép yêu cậu ấy. Chị nhớ có sai không?”
“Không ạ”
“Em ít nhiều gì cũng là thành viên tộc Succubus nên em biết khái niệm trinh tiết của chúng ta khác với những chủng tộc khác, phải không?”
“Em biết ạ”
“Nên nói cách khác, em đang đứng giữa hai người họ như thể đang nói là, “Cho tôi vào cuộc với!” ngay cả khi đã biết điều đó. Em có biết mình đã làm gì không?”
“Dạ có”
“Sẽ là chuyện khác nếu em lén quan hệ với Caam-kun sau lưng Suzuran-chan nhưng vì em đã thông qua Caam-kun để liên lạc với Suzuran-chan, nên chị hy vọng em biết rõ mình sẽ mãi mãi ở vị trí thứ hai. Tình huống này khác với những người có vị trí cao hơn như vợ hợp pháp và một vài cô tình nhân. Chuyện này hẳn là như kiểu chị đang phụ lòng hai người họ nhưng kể cả khi Caam-kun và Suzuran-chan đã chấp nhận, thì chị vẫn không thể làm được nên hãy ghi nhớ điều đó đấy nhé”
“Em hiểu rồi. Em sẽ ghi nhớ ạ”
“Vậy là được rồi. Caam-kun sẽ sớm về nhà nên em hãy thả lỏng đến lúc đó nhé”
“Dạ rõ”
Nói thế xong, cô ấy rót trà vào cốc rồi họ bắt đầu cho thời gian qua đi trong sự im lặng khó xử. Chỉ sau khi nghe thấy tiếng phát ra từ phòng bên cạnh, thì họ mới lại bắt đầu nói chuyện.
“Bảo trọng nhé. Chúc em may mắn”
Đó là lời Celesso đã nói khi tiễn cô ấy đi.
“Dạ~. Em đi đây”
Sau khi nói thế, Latte rời đi.
“Mừng anh trở về~”
Nghe thấy câu đó phát ra từ phòng bên cạnh, Celesso lắc đầu như thể “Chết thật...”. rót thêm một cốc trà khác và nhét đầy đồ ngọt Caam đã làm vào miệng.
“Em ấy dễ thương thật nhưng cũng rắc rối không kém. Nếu em ấy là con gái ruột của mình thì mình sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng mất”
Cùng với câu nói đó, cô ấy tiếp tục phàn nàn.