Tôi Trở Thành Ma Vương Và Lãnh Địa Của Tôi Là Hòn Đảo Hoang

chương 35: thời điểm suzuran đến thị trấn (phần 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch Giả: Tsumimoto

_______________________________________

Mặc dù khi hai đứa tôi nằm trên chiếc giường nhỏ này thì có hơi chật chội, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc chúng tôi không ngủ được.

Bởi vì tôi thường hay dậy sớm nên tôi ngủ rìa ngoài trong khi Suzuran ngủ xát tường. Thế nhưng, chuyện đó lại thành ra vô nghĩa vì tôi đã biến thành một chiếc gối người tuyệt vời cho cô ấy nên tôi không thể tự mình rời giường được.

Tôi cố gắng để cô ấy ra một cách cẩn thận nhưng cơ thể cô ấy vẫn dính chặt lấy tôi. Cũng vì thế mà tôi cảm thấy có thứ gì đó hơi mềm, nên tôi tự hỏi có phải là trên cái sân bay của cô ấy có cái gì phát triển hay không.

Chà, sao cũng được. Nay là ngày nghỉ của tôi mà, cứ nằm lỳ ra ở giường cũng được. Cứ để cô ấy như vậy đi, tôi rất thích được ngủ đến lúc nào không ai hay.

****

Được rồi, đã qua ba tiếng rồi mà cô ấy vẫn còn đang ngủ với vẻ mặt trông thật hạnh phúc. Tôi cần phải đi vệ sinh sớm...

Tôi cố gắng ép cô ấy tách khỏi mình nhưng rồi... haa, vẫn không được. Tôi nên thử lắc cô ấy như cách mình đã từng làm để đánh thức cô ấy.

“Oi, dậy đi nào”

*lắc lắc*

“Nếu anh mà không nhịn được thì phẩm giá của anh cũng bay mất đó...”

*lắc lắc lắc*

“Hngh~~”

“Anh cầu xin em mà! DẬY ĐI!”

*lắc lắc*

Ngon! Tôi tự do rồi!

****

“Phù. Xém chút thì toang”

Rời khỏi nhà vệ sinh, tôi băng qua Torene-san. Cô ấy có hơi xấu hổ vì còn đang mặc đồ ngủ. Chà, mặc dù đó chỉ là một chiếc áo sơ mi vải gai rộng và quần ngắn.

“Chúc buổi sáng tốt lành”

“C-Chào buổi sáng.Tôi xin lỗi về chuyện hôm qua nhé?”

“Ah-, đừng bận tâm đến nó”

“Thật ư? Nếu vậy thì hay quá”

Cô ấy không thể duy trì giao tiếp bằng ánh mắt vì lý do nào đó...

“Chuyện này cũng khá kỳ lạ nhỉ, ý tôi là, cậu thường hay ra ngoài vào khoảng thời gian này trong ngày mà”

Ah, có lẽ cô ấy hiểu lầm gì đó rồi.

“Có lẽ cô đã hiểu lầm chuyện gì rồi. Tôi vẫn thức dậy vào khung giờ như thường lệ nhưng chỉ là tôi không thể rời khỏi giường do Suzuran đang ôm mình. Bởi vì đã đến giới hạn chịu đựng ở phương diện kia nên tôi mới buộc phải tách cô ấy ra khỏi người mình”

“Vậy sao? Xin lỗi nhé”

Có lẽ cô ấy bắt đầu hiểu lầm mọi chuyện bởi vì chuyện xảy ra lần trước.

“Vậy thì, tôi còn phải nấu đồ ăn cho cái đồ ham ngủ trong phòng mình nữa, nên tôi về nhé”

“Hử? Vậy nghĩa là bạn gái cậu không biết nấu ăn á?!”

“Cô ấy nấu được, có điều là chỉ nấu được những món thịt. Nếu tôi để việc nấu nướng lại cho Suzuran thì chúng tôi sẽ toàn ăn thịt mất. Đến cả bánh mì cũng không có, chỉ có thịt mà thôi. Hồi tôi về làng lần trước ấy, cô ấy tiễn tôi đi với cả đống karaage”

Trong khi lộ vẻ phức tạp trên mặt, cô ấy nói,

“Tôi xin được chia buồn”

“Cảm ơn cô vì đã quan tâm”

Tôi thở dài đáp lại.

Về đến phòng mình, tôi gọi Suzuran dậy. Với mái tóc rối bù và đôi mắt còn đang ngáy ngủ, cô ấy nói,

“Chào buổi sáng”

“Chào buổi sáng. Rồi, em muốn làm gì nào? Nếu chờ thêm chút nữa thì trời sẽ trưa mất. Em muốn ăn sáng bây giờ hay chờ đến trưa luôn?”

“Muốn ăn sáng. Cũng muốn ăn trưa”

“Rồi rồi. Hiểu rồi, cô công chúa háu ăn ạ”

Tôi đi đến bếp và làm món thịt xông khói nướng và bánh mì kẹp phô mai cho cô nàng công chúa háu ăn. Trong lúc ấy, tôi chỉ làm bánh mì kẹp rau cho mình. Sau đó, tôi trở về phòng mình.

Lúc về đến nơi, đầu cô ấy vẫn còn rối nhưng hình như cô ấy đã thay đồ xong rồi. Tuyệt thật. Nếu tôi mà về nhanh hơn nữa là đã bị ăn đòn rồi. Dù sao cô ấy cũng bảo tôi là không được nhìn khi trời sáng mà. Tôi tốn một lúc để làm bữa sáng nhưng tôi tự hỏi cô ấy có cần vội làm chuyện đó hay không.

“Của em đây. Cái này là cho cô công chúa háu ăn đấy”

“Cảm ơn. Ăn thôi nào”

Cô ấy bắt đầu nhồi nhét vào miệng.

“Sữa của em này”

“Nn-”

Có vẻ bây giờ cô ấy không thể nói chuyện được vì miệng cô ấy bận ăn rồi. Chắc là tôi cũng nên bắt đầu ăn thôi.

“Chúc mọi người ngon miệng”

Sẽ tốt hơn nếu tôi làm bánh mì nướng cho mình nhưng tôi phải dùng bắp cải không thì chúng hỏng mất. Chết tiệt. Bây giờ nghĩ đến thì tôi lại càng thèm ăn chúng hơn. Tôi bỏ hết rau cải kẹp trong bánh mì của mình ra rồi nói,

“Anh có thể đổi một chiếc bánh mì của mình với em đuọc không? Tự nhiên anh lại thấy muốn ăn bánh mì nướng”

*măm măm măm*... *ực*

“Dạ, đây nè”

Cô ấy đặt một miếng bánh mì lên đĩa của tôi nên tôi cũng đưa cho cô ấy một miếng của tôi.

“Hmm-, phô mai tan chảy quả là ngon tuyệt mà-”

Suzuran gật đầu đáp lại. Chẳng mất bao lâu, cả hai chúng tôi đều đã ăn xong.

““Cảm ơn vì bữa ăn””

Sau khi rửa chén đĩa thật nhanh, tôi trở lại và quyết định chải tóc cho cô ấy vì trong phòng tôi chẳng có lấy một tấm gương nào để cô ấy tự làm.

“Đây là lần đầu em để anh chải tóc cho nhỉ?”

“Không phải hôm qua anh cũng có làm rồi sao?”

“Cái đó không tính, tại hôm qua anh chỉ có làm khô tóc em thôi”

“Rồi rồi, cô công chúa háu ăn ạ. Hôm nay em muốn để kiểu tóc gì?”

“Em giao cho anh đó. Với lại, thôi gọi em là cô công chúa háu ăn đi”

“R-ồi rồi”

Tôi thích làm kiểu tóc gì cũng được à? Với Suzuran thì, tôi nghĩ kiểu tóc đuôi ngựa giống với kiểu tóc của nữ samurai sẽ hợp với cô ấy. Kiểu đó cũng được, không thì kiểu tóc của học sinh giỏi với phần tóc chia theo tỷ lệ 7:3 để có thể tận dụng mái tóc thẳng mượt của cô ấy.

Ngoài chiếc kẹp tóc hình hoa linh lan của cô ấy ra, thì tôi chẳng có cái gì khác để giữ tóc của cô ấy cả! Sự lựa chọn của tôi bị giới hạn bởi điều đó, chết tiệt! Bím tóc cũng được nhưng như thế sẽ làm lãng phí mái tóc bóng mượt của cô ấy. Chà, tôi thì nói như thế chứ cô ấy chỉ đội một chiếc khăn trên đầu nên dù có xả xuống thì cũng trông rất đẹp.

Hmmm-.

Tôi tiếp tục chải tóc trong khi không biết làm thế nào với chuyện đó. Ah, sao cũng được! Với cái đà này, thì cuối cùng vẫn là kiểu tóc thường ngày của cô ấy mất. Hn-, cơ mà, tôi muốn tận dụng cái đồ kẹp tóc này của Suzuran nhưng tôi cũng muốn làm kiểu tóc Suzuran chưa từng thử qua.

Tôi bắt đầu chia tóc của cô ấy ra từ phần giữa phía sau. Rồi, tôi chuyển nó ra đằng trước bên hông cổ của cô ấy và buộc lạ. Sau đó, tôi gắn kẹp tóc trên phần tai của cô ấy để khiến cô ấy trông có vẻ ngoan hiền.

Un, cô ấy trông rất giống G**mancer phiên bản tóc đen hay Wh*te Mage xuất hiện trong phiên bản Chiến Thuật của tựa game Fi*** Fan**** [note29704]. Còn tham khảo ở thời hiện đại thì chắc là bạn có thể nói cô ấy trông rất giống Yu**ki Yu**ri[note29705] nhưng vẻ ngoại của cô ấy lại trông giống tóc thắt bím một bên hơn.

Cô ấy đang mặc bộ Jinbei nhưng kiểu tóc này trông vẫn hợp nhỉ? Nếu cô ấy cởi quần ra thì trông y hệt G**mancer luôn ấy chứ.

Tôi nghĩ ngày mai sẽ làm kiểu đuôi ngựa giống samurai cho cô ấy!

“Em nghĩ sao về cái này-?”

Cô ấy chạm mái tóc để kiểm tra xem nó như thế nào.

“E-Em nghĩ là được ạ. Anh có thích kiểu tóc này không?”

“Un!”

(Tôi không thể nói cô ấy dễ thương đến mức nào khi trông giống Wh*te Mage và G**mancer đâu nhỉ?)

“Vậy, không biết em có nên dùng kiểu tóc này trong một khoảng thời gian hay không đây”

“Được chứ. Để mai anh làm em kiểu tóc khác nhé”

“Anh còn biết cái khác nữa à?”

“Ừ, biết chút ít”

Chúng chỉ bị giới hạn ở biến thể kiểu tóc ở thế giới này. Họ chỉ cắt ngắn, rồi để dài, buộc ở phía sau hay thắt bím.

“Vậy mai em lại để anh làm nữa nhé”

“Rất hân hạnh”

“Anh bắt đầu hành động kỳ lạ khi chải tóc cho em đấy”

“Đó chỉ là do anh không biết mình nên làm gì với tóc em thôi”

Suốt lúc ở đằng sau cô ấy, tôi đã dành nhiều thời gian để “Hmm-, Hmm-” nên hiển nhiên là cô ấy nghĩ tôi kỳ lạ rồi.

“Vậy, giờ chúng ta đi nhé?”

“Un”

“Em muốn đi đâu nào?”

“Quán chúng ta đã ăn vào lần đầu đến thị trấn”

“Ah-, rồi rồi”

Thỉnh thoảng tôi có đến đó ăn nên tôi biết nơi đó ở đâu. Cũng vì thế, chúng tôi chỉ dành thời gian đến đó trong khi dạo quanh quanh quận trung lưu.

Trong khi tự hỏi liệu có thứ gì đẹp đẹp ở cửa hàng lần trước mình đã mua bông tai không, chúng tôi trò chuyện và mua đủ loại đồ ăn trong khi trên đường đến đó.

“Cái ở đằng đó có tên là bánh kếp. Bên trong chứa đầy kem sữa trứng và trái cây đun sôi trong nước đường”

“Ăn nhé”

“Occhan ơi, cho cháu hai cái”

“Của cậu đây. Lại đến nhé!”

Giọng của chú ấy rất trầm. Bạn không thể nào ngờ rằng giọng nói đó lại đến từ một người quản lý cửa hàng bánh kếp đâu. Chà, cũng chẳng sao, miễn ngon là được rồi.

“Ngon quá”

Cô ấy nói thế với nụ cười toe toét trên mặt. Bình tĩnh lại đi chứ?

“Đừng ăn nhanh quá. Kem sẽ dính đầy miệng em đấy”

Suzuran vẫn tiếp tục ăn mà không hề lo gì về chuyện đó. Ít ra, cô ấy không nhồi nó vào miệng như một con chuột hamster và chia nó làm ba phần trước khi ăn giống như chuyện những cô gái nên làm.

“Anh đã ăn một nửa rồi nhưng em có muốn ăn phần còn lại không?”

“Un”

Sau khi nói thế, cô ấy nhận nó từ tôi và bắt đầu nhai. Bộ nó thực sự ngon đến thế cơ à? Chà, hồi ở làng thì chúng tôi không thể nào thưởng thức được nhiều món ngọt thế đâu.

Sau đó, tôi mua kẹo từ cửa hàng khác vì muốn cho cô ấy ăn thử và xem xem cô ấy nghĩ sao nhưng cô ấy lại đột nhiên quyết định mua khoảng năm mươi viên để mang về làm quà lưu niệm. Tôi chỉ hy vọng nó không bị chảy và dích chịt.

Hình như cô ấy thích đồ ngọt nên lần sau về làng tôi có thể mua một ít cho cô ấy.

Trong lúc tiếp tục nhìn lướt qua những món đồ khác tại nhiều quầy hàng, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến được cửa hàng mình đang tìm.

“Kính chào quý khách”

“Hả? Anh là anh trai hôm bữa đến mua bông tai đây mà? Có phải cái cô bên cạnh anh là bạn gái anh không?”

“Đúng vậy”

“Vậy gần đây chị ấy có đeo nó không?”

“Có chứ. Đây nè, thấy chưa?”

Trong khi nói thế, cô ấy tén tóc và cho cậu ta thấy đôi bông tai.

“Ooh-, đúng là rất hợp với chị ấy nhỉ-? Em nhớ anh nói là muốn mua một thứ làm chị ấy trông có vẻ ngoan hiền. Giờ thấy chị ấy đeo nó thì em mới thấy cảm giác yên bình phù hợp với chị ấy hơn so với vẻ ngoại sặc sỡ. Cái kẹp tóc đó và màu tóc đen của chị rất hài hòa với nhau đấy chứ? Cũng khá rõ ràng nhỉ? Đó là loài hoa gì vậy? Có phải đó cũng là quà bạn trai chị tặng cho không?”

“Ừ. Anh tự làm đó”

“Hee-. Onii-san tuyệt vời ghê ta? Chẳng phải anh không mua đồ chỗ em cũng có sao đâu nhỉ?’

“Chà-, anh hiển nhiên là không biết chỗ nào tốt để tự mình mua bạc. Em thấy đấy, anh làm cái kẹp tóc đó bằng những thứ anh tìm được”

Suzuran tiếp tục nhìn xem hàng hóa trong khi chúng tôi trò chuyện.

“Cơ mà trông nó cũng khá độc đáo nhỉ? Nó làm từ gì ấy?”

“Nó làm từ thủy tinh”

“Thủy tinh à... Onii-san cũng có hoa tay quá ta?”

“Mà nói đến điêu khắc thì anh cũng bó tay. Anh chẳng thể làm được thứ gì khác chi tiết hơn thứ này”

“Anh không biết một khi đã quen rồi thì nó sẽ dễ dàng sao?”

“Anh có thể nghĩ ra mẫu thiết kế trong đầu, nhưng khi bắt đầu điêu khắc thì nó toàn biến thành vụn gỗ mà thôi”

“Chắc cũng không tránh được. Rồi thì, nãy giờ bạn gái anh cứ nhìn chằm chằm vào một món hoài kìa”

“Sao? Em muốn thứ gì nào?”

“Chiếc vòng tay này”

Nhìn theo hướng cô ấy chỉ, quả nhiên đó là một chiếc vòng tay bằng bạc được làm đơn giản. Nó chẳng hề có lấy một viên đá hay thứ gì để trang trí cả. Nó chỉ toàn là bạc được kéo dãn và đúc thàn hình chữ C. Từ đầu cô ấy đã chẳng thích khoe khoang gì rồi nên cô ấy thấy ổn với một thứ thiết thực như thế.

“Anh hiểu rồi. Một thứ không có gì để trang trí có lẽ cũng hợp với em. Cô ấy đeo thử có được không?”

“Được chứ”

Cô ấy đeo nó vào cổ tay trái và dù không có lấy một món đồ trang trí nhưng bạn vẫn thấy rõ cô ấy gật đầu tán thưởng. Có vẻ cô ấy hài lòng với nó.

“Em có thích không?”

“Un, cái này tốt hơn so với những cái vướng víu khác”

“Vướng víu à... em muốn anh mua cho không?”

“Nó có hơi đắt, anh biết chứ?”

Chắc là cô ấy đang cân nhắc vì nó có giá 7 xu bạc, nhưng mà, ừm, vì nó chẳng có tí đồ trang trí nào nên có lẽ tôi chỉ trả tiền vật liệu với công sức thôi.

“Anh kiếm được rất nhiều từ nhiệm vụ chinh phạt hôm bữa nên không sao cả. Cứ giao vụ này lại cho anh”

“Có thật là ổn không?”

Nhìn thấy cô ấy hỏi với vẻ dễ thương trong khi nghiêng đầu thì tất cả đều xứng đáng cả.

“Vậy, cho chúng tôi mua cái này”

“Cảm ơn anh rất nhiều”

Sau khi nói thế, tôi đưa 7 xu bạc.

“Của anh đây, cái đó đựng trong túi vải nhưng có lẽ chị muốn bỏ nó đi trong khi đeo vòng nhỉ?”

“Ừm”

“Vậy, em đành giao nó lại cho bạn trai chị thôi”

Cùng với câu nói đó, chúng tôi rời khỏi cửa hàng.

Cũng đã gần 1 giờ chiều nếu xem xét vị trí của mặt trời. Cửa hàng đó có lẽ cũng sắp mở cửa rồi.

“Cũng trưa rồi, chúng ta nên đi ăn nhỉ?”

“Un”

Cô ấy biết mình sẽ ăn karaage nên cô ấy rất vui.

“Chào mừng. Ara, vậy là lần này cháu đi cùng bạn gái à. Thế nghĩa là hôm nay cháu sẽ dùng karaage nhỉ?”

Thật tiện lợi làm sao khi dì ấy vẫn còn nhớ chúng tôi.

“Dạ!”

Cái lời hồi đáp vô cùng mạnh mẽ chưa kìa.

“Cho cháu phần ăn trong ngày và cô ấy dùng karaage. Đĩa đầu tiên thì cứ phục vụ như vậy nhưng những đĩa sau thì bỏ rau ra giúp cháu ạ”

Xét cho cùng thì tôi cũng không muốn dùng hầu hết thời gian của mình để ăn rau của cô ấy.

“Được chứ. Hiểu rồi!”

“Ou!”

“Hoài niệm ghê. Cũng đã hai mùa hè rồi nhỉ? Dì không tài nào quên được cảnh tượng một ojou-san mảnh mai ăn karaage một cách tận tình trong khi gắp rau sang đĩa của cậu bạn trai”

“Ở làng cháu thì cũng như vậy thôi. Cô ấy đã lập tức yêu karaage vào lần đầu tiên ăn nó nên lúc về, cô ấy đã bắt đầu nuôi gà luôn đấy. Dạo này thì cô ấy cũng nuôi vịt nữa”

“Ara. Ojou-san, cháu đừng ăn nhiều quá, không thì sẽ giống như dì đấy, được chứ?”

“Dạ!”

Tệ rồi đây. Cái câu trả lời đó có nghĩa là cô ấy đã không còn chú ý đến cuộc trò chuyện nữa. Đó là câu trả lời cô ấy đưa ra khi trong đầu đã không còn nghĩ ngợi gì khác ngoài karaage.

Chẳng bao lâu sau đó, karaage đã được dọn lên nên cô ấy vội kêu thêm đĩa thứ 2 và đĩa thứ 3. Khi phần của tôi được dọn lên, thì cô ấy đã dễ dàng chén xong đến đĩa thứ 5 nên tôi bắt đầu lo lắng liệu cô ấy có ăn nhiều hơn nữa không nhưng tôi đành thôi nghĩ về nó.

Nhân tiện nói luôn, món tôi ăn là thịt lợn chiên được nêm muối và tiêu cùng bắp cải thái nhỏ. Cũng không tệ lắm nhưng quả nhiên là không có thịt heo ram gừng[note29706].

Trên đường về nhà, chúng tôi tình cờ nhìn thấy cửa hàng vũ khí. Cô ấy muốn ghé qua nên chúng tôi vào đó.

“Kính chào quý khách”

Khi thấy hàng hóa của cửa hàng, cô ấy lập tức chỉ vào cái nấm đắm gấu[note29707] và nói.

“Cái này”

Thế nhưng, tôi quả nhiên là không nên cho phép. Chúng tôi sắp sửa nói chuyện sau vụ này nên phải đợi đến ngày mai để mua nó rồi. [note29708].

“Được chứ! Giá sẽ là...”

“Khoan khoan khoan, ngừng lại! Ngừng lại! Hủy yêu cầu. Nếu em muốn thì ngày mai chúng ta sẽ mua. Anh rất xin lỗi về chuyện này!”

Sau khi nói thế, tôi nắm tay kéo cô ấy ra khỏi cửa hàng.

“Em phải nói chuyện sau vụ này nên anh mới phải ngăn em mua nó. Nếu em muốn thì cứ mua trước khi về nhà nhé!”

“Nhưng...”

“Không có nhưng nhị gì hết!”

Chuyện này làm tôi trông như đã biến thành mẹ của cô ấy hay gì đó. Có lẽ cô ấy đã phải giằng co để từ bỏ vì cô ấy cứ liên tục nhìn về phía cửa hàng vũ khí nhưng tôi đành phớt lờ và về nhà.

Sau khi chúng tôi trở về chung cư, tôi bắt đầu làm đồ ngọt. Bây giờ tôi có rất nhiều trứng gà nên tôi có thể làm cả bánh chiffon [note29709] và bánh pudding. Khi đã quen rồi thì làm bánh cũng rất dễ dàng. Vấn đề duy nhất là chiếc chảo mà tôi sử dụng để làm bánh chiffon. Tôi vẫn chưa có thứ đó nên đành áp dụng phương pháp thay thế chính là đặt cốc sắt vào giữa chảo.

Tuy có mùi thơm ngon lan tỏa của bánh ngọt nướng như lúc bình thường nhưng lại không có ai đến cả. Có lẽ là do chuyện hôm qua. Chà, tôi hẳn là đã phản ứng thái quá vào lúc đó. Cũng vì thế mà lần này tôi sẽ làm thêm một chút và để lại một tờ ghi chú cho họ. Có phải là do tôi mềm lòng không? Chà, cũng có thể là theo nghĩa khác. [note29710]

Khi tôi về phòng mình trong khi ăn bánh ngọt mới làm xong, tôi thấy Suzuran mỉm cười nhìn ngắm chiếc vòng tay. Tôi thấy như thế khá là quyến rũ.

“Cảm ơn vì bữa ăn. Bóng dáng làm đồ ngọt của Caam trông rất ngầu đó”

“Không có chi. Và cảm ơn vì lời khen nhé”

“Còn em thì chỉ biết nấu toàn món thịt...”

“Em không muốn làm thì có chứ làm gì không thể? Em cũng nên ăn rau đi chứ?”

“Không muốn đâu. Vị không ngon”

Nếu em mà không ăn rau thì sao lớn hơn được chứ? ... tôi rất muốn nói thế nhưng ngoài ngực ra, thì cô ấy đã đủ cao rồi nên tôi ngăn mình nói câu đó ra.

Sau khi nghỉ ngơi sau bữa ăn, chúng tôi nhàn nhã cho thời gian qua đi đến tận lúc chiều tối.

“Vậy thì, chúng ta nên đến khu đèn đỏ nhé?”

“....un”

Bầu không khí có hơi căng thẳng nên tôi bắt đầu tự hỏi là liệu có thật sự ổn không.

“Kính chào quý khách~”

Vẫn là cô gái có DÁNG NGƯỜI CHUẨN như mọi khi.

“Mời đi lối này-”

Tôi lập tức ngồi ghế. Có hai cô gái ngồi cạnh chúng tôi, tới gần và hỏi chúng tôi muốn uống gì.

“Tạm thời thì cứ cho chúng tôi rượu mật ong nhé”

“Vâng~”

Cả hai người họ đều đứng dậy và bước đi.

“Nơi đây thực sự là cửa hàng đó sao?”

“Anh chỉ mới đến đây thôi nên cũng không biết nữa”

Sau một lúc, hai cô gái quay lại.

“Chúng em mang rượu mật ong về rồi nè~”

“Anh có cô nào mình thích không? Để chúng em gọi họ cho~”

Ah-, tôi không biết mình nên làm gì nữa. Tôi chẳng thấy họ đâu cả nên chắc đành phải hỏi thôi.

“Latte-san có ở đây không? Và cả Celesso-san nữa”

“Em xin lỗi nhưng hiện giờ hai người họ vẫn còn đang phục vụ khách hàng”

“Không sao. Chúng tôi sẽ đợi.

“Còn anh thì sao?”

“Tôi cũng không sao. Cô thích đi đâu thì đi”

“Ara, gái à? Tôi không nhận ra luôn đấy” [note29711]

“Eh? Thật ư? Hmm-, cũng đúng, không nhìn kỹ thì trông cô ấy không khác gì con trai cả. Tôi đã nghĩ cô ấy chắc chắn là một người đàn ông vì chỉ có đàn ông mới trông như thế”

“Ừm, dường như cũng có người dẫn bạn gái đến nơi như thế này”

“Đúng thật-. Bọn họ hẳn là đều có khẩu vị kỳ lạ nhỉ?”

*Bang!*

Suzuran đập bàn trong khi kiềm sức lại để không làm vỡ cái bàn và lườm họ.

“Tôi dám chắc cô ấy là đàn ông vì hồi nãy tôi có tới gần cô ấy. Nhưng nếu là thế, thì tại sao thà anh ta chọn đồ uống hơn là chọn một cô gái mà anh ta muốn ngủ chung nhỉ?”

“Hẳn là đúng”

“Nhưng cô ấy có làm gì đâu, phải không?”

“Đúng vậy”

Hai cô gái mới nãy ở cùng chúng tôi cứ nhìn chằm chằm vào tôi nhưng tôi đành phớt lờ họ và tiếp tục uống sake của mình.

“Em có nên đuổi họ đi không?”

“Họ rất kiên trì nên dù có em bảo họ đi chỗ khác bao lần đi chăng nữa nên cứ từ bỏ đi”

“Cô gái đó, cô ấy có biết Caam đã có em rồi không?”

“Anh chắc là cô ấy biết”

“Nếu vậy thì em không thể hiểu nỗi”

“Chà, hình như bởi vì họ là Succubus, rơi vào lưới tình là chuyện khá trọng đại với họ”

“...Thật ư?”

“Xin lỗi đã để cậu phải đợi”

Chúng tôi đành phải ngừng cuộc trò chuyện về vụ đó khi mà Celesso-san đến chỗ bàn chúng tôi.

“Ah, xin chào”

(Caam)

“Chảo buổi chiều” (Suzuran)

“Cuộc hẹn hò hôm qua của hai cô cậu sao rồi?” (Celesso)

“Diễn ra cũng suông sẻ” (Caam)

Sau đó Celesso-san chuyển ánh mắt về phía tay của Suzuran.

“Vòng tay bạc à... rất hợp với cô nhỉ? Thật tuyệt khi cô tìm được món đồ tốt”

“Cảm ơn cô rất nhiều”

Lần này cô ấy không hề mắc cỡ dù được người ta khen. Có phải là vì bây giờ cô ấy đang ở lãnh địa của kẻ thù không?

Chúng tôi tán dóc một lúc trước khi Latte-san xuống cầu thang. Khi bước xuống, cô ấy đã chú ý đến tôi nên đã vội chạy đến đây đồng thời gọi tên tôi.

“Caam-ku~n”

Cô ấy nhảy về phía tôi trong khi nói thế. Oi. Ít ra cô nên tiễn vị khách cô vừa mới ở cùng trước khi chạy đến đây chứ. Nhìn kia kìa, hắn đang vì chuyện đó mà lườm tôi đấy. Đáng sợ quá đi. Tôi có nghe nói rằng sự ghen tuông của đàn ông rất là đáng sợ.

“Kya-”

Trong khi kêu lên như thế, cô ấy bắt đầu dụi đầu vào tôi. Suzuran đang ngồi đằng trước tôi trông như sắp sửa bùng nổ rồi kìa, cô có thể thôi đi không? Ngừng lại đi mà.

“Hôm nay chúng tôi đến để nói chuyện nên cô làm ơn bình tĩnh lại đi”

Vừa nói thế, tôi vừa nắm đầu cô ấy để ép cô ấy tách khỏi mình... nhưng mà cô ấy lập tức trở lại. Tôi nên ứng phó với cô nàng này thế nào đây?

“Thấy chưa? Anh đã nói với em rồi mà, phải không?” (Caam)

“...Un” (Suzuran)

Ah, tệ rồi đây. Thế này rồi thì làm sao chúng tôi sẽ không thể nói chuyện một cách văn minh được cơ chứ. Hơn thế nữa, Suzuran đang ghim ánh mắt đầy nguy hiểm vào cô ấy trong khi tỏa ra cơn khát máu sắc bén như dao cạo.

“Chúng ta vẫn có thể nói chuyện như thế này mà, phải không~?”

“Latte-chan? Đây là một cuộc trò chuyện nghiêm túc đấy, biết không hả? Em có thấy không, cô gái ngồi đằng trước em là bạn gái của Caam đấy”

Ngoài mặt thì cô ấy nở nụ cười nhưng đôi mắt lại chẳng có tí nào là niềm vui cả. Cô ấy cũng dùng giọng điệu trầm hơn bình thường. Thì ra cô ấy trông như thế này khi nổi giận à.

“Xin lỗi ạ”

Cô ấy đột nhiên trở nên ngoan ngoãn vâng lời.

“Để em ngồi kế cậu ta chỉ tổ mang về phiền phức thôi nên Latte à, ngồi ở đây nè. Suzuran-chan có thể ở cạnh Caam-kun”

Cái kiểu phóng vấn bốn người gì thế này? Hơn nữa, những người khác cũng đang nhìn chúng tôi.“Vậy, chúng ta nên giới thiệu bản thân nhỉ? Sau đó, mọi người có thể nói ra những gì mình muốn nói. Caam-kun và tôi ở đây chỉ để ngăn hai người quá trớn, được chứ?”

“Vâng”

“Hiểu rồi”

“Được”

“Suzuran-desu. Tôi đã ở bên Caam từ những ngày thơ bé. Lần đầu tiên chúng tôi làm chuyện đó là hồi hai mùa xuân trước”

“Latte-desu. Tôi đổ Caam-kun từ cái nhìn đầu tiên. Mặc dù tôi biết anh ấy đã có Suzuran-san rồi, nhưng tôi vẫn muốn ở cùng anh ấy”

Hai người họ đã im lặng một lúc, nhưng người đầu tiên mở lời là Latte-san.

“Suzuran-chan, xin hãy cho tôi mượn Caam-kun”

“Caam không phải đồ vật mà cho với chả mượn”

“Khi Succubus đã rơi vào lưới tình, thì bản năng của họ là muốn được ngủ cùng anh ấy. Đó là lý do tôi cầu xin cô đó”

“Tôi đã nói với cô rằng anh ấy không phải là đồ vật rồi mà!”

“Vậy, tôi nên làm gì đây”

“Ngừng cái kiểu đối xử với anh ấy như đồ vật lại đi. Với lại, ban nãy cô đã ngủ cùng người đàn ông khác, phải không? Nếu cô thực sự đổ Caam từ cái nhìn đầu tiên thì tôi không tài nào hiểu được lý do cô vẫn còn tiếp khách. Tôi nghĩ đó cũng là chuyện hiển nhiên, nếu cô đã thích một người thì cô sẽ ngưng làm chuyện đó để được ở bên anh ấy. Tôi nói có sai không?”

“Cô không biết chuyện đó chả liên quan gì đến Succubus sao? Ngủ với con mồi và ngủ với người họ yêu là hoàn toàn khác biệt”

Suzuran nhấp một ngụm nước hoa quả, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.

“Tôi không chắc mình có thể hiểu được điểm khác biệt hay không. Khác biệt là người thì làm với tình yêu còn người thì làm mà chẳng có tình yêu ư?”

“Đúng vậy. Con tim của cô sẽ đầy ấp xúc cảm hạnh phúc khi được ngủ cùng với người mình yêu. Suzuran-san cũng hiểu được mà, phải không?”

“Nếu là thế thì tôi có thể hiểu. Caam không hề động tay lên tôi mặc dù tôi dụ dỗ anh ấy nên tôi có hơi bạo lực vào lần đầu tiên. Cũng vì thế mà tôi có thể hiểu cái đoạn cô nói con tim sẽ đầy ấp xúc cảm hạnh phúc khi được ngủ cùng với người mình yêu vì tôi cũng đã có cảm giác đó”

“Thấy chưa? Vậy thì có sao đâu, phải không? Dù sao thì trên thế giới này cũng có người nhiều vợ mà. Những người đó không hề tỏ ra thiên vị và đều thể hiện tình yêu của mình với bọn họ. Tất cả những cô vợ cũng rất hòa thuận. Đó là lý do nếu tôi được Suzuran-san chấp thuận thì khả năng Caam-kun yêu tôi sẽ tăng lên”

“Khoan cái đã. Cô nói điều có hơi kỳ quặc đó nha” (Caam)

“Vậy nghĩa là anh ghét em ư?” (Latte)

“Nếu phải chọn giữa thích và ghét thì tôi sẽ chọn thích. Thế nhưng, đó chỉ là vì tôi chưa tìm được điểm mà mình ghét ở cô. Chuyện đó cũng áp dụng với cả Latte-san luôn đấy” (Caam)

“Nếu anh đã không ghét em thì ổn cả rồi mà? Xét cho cùng thì chuyện đó có thể khiến anh đổ em”

“Hmm... huh...?”

Cô đang nói cái quái gì thế hả?

“Đúng vậy. Hẳn là cũng có khả năng Caam sẽ yêu cô, thế nhưng, tôi không cho phép chuyện đó xảy ra”

Đúng rồi. Quá hay, em nói cho cô ấy biết đi. Dù sao thì tôi cũng có hứng thú gì vói chế độ đa thê đâu chứ.

“Vì sao! Có phải là do cô ghen tị không?”

Latte-san đã bị câu nói đó làm cho nóng máu nên Celesso-san đã vỗ vai cô ấy và bảo cô ấy bình tĩnh lại.

“Chừng nào cô còn làm việc ở nơi như thế này thì tôi tuyệt đối không bao giờ cho phép chuyện đó. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này vào trước lúc lên giường đi ngủ vào hôm qua, nhưng Caam đang làm việc ở thị trấn này còn tôi thì ở làng. Anh ấy chỉ về làng vào mỗi 30 ngày nên chúng tôi chỉ gặp nhau khi đó. Cũng vì hoàn cảnh ấy mà tôi đã nghĩ Caam sẽ thích một cô gái nào đó khác ngoài tôi nhưng chuyện đó đã không thành sự thật. Tôi nghĩ có lẽ là vì anh ấy đã quyết định chỉ yêu mỗi mình tôi nên tôi đã thử hỏi xem liệu anh ấy sẽ làm gì nếu yêu một cô gái khác và tôi nói anh ấy có lừa dối tôi cũng được nhưng anh ấy vẫn nói anh ấy sẽ không làm vậy. Anh ấy còn kể cho tôi nghe những gì đã xảy ra vào lần đầu anh ấy tới đây mà không cần tôi phải hỏi... Nhưng mà, cô, cô sẽ ngủ với Caam mà mình yêu thương và cũng ngủ với người mà mình không yêu. Cô làm loại chuyện đó nên tôi không thể chấp thuận cho cô được. Nếu cô muốn Caam yêu mình thì cô chỉ ngủ cùng Caam là được rồi”

“Vậy, tôi sẽ rút khỏi cái nghề này. Nếu tôi nói thế thì cô sẽ làm gì? Liệu có chấp nhận tôi không?”

“...Ừm, tôi sẽ cho phép miễn là cô chỉ ngủ cùng Caam”

BFFFTTT--- *khụ khụ khụ*

Tôi phọt hết nước trái cây trong miệng ra và bắt đầu ho sặc sụa. Hình như tôi phun trúng Celesso-san một chút.

“...Tôi xin lỗi” (Caam)

“Không sao. Với pha canh giờ như thế thì sao tránh được” (Celesso)

“Nếu tôi nhớ không lầm, có người sống gần làng đang ở cùng ba cô vợ. Lúc nghe câu chuyện này, tôi không thấy có gì kỳ lạ khi một người có nhiều vợ. Đó là lý do nếu cô có thể dành trọn tình yêu cho Caam thì tôi sẽ chấp nhận” (Suzuran)

“Vậy, tôi sẽ rút khỏi cái nghề này!” (Latte)

“Haizz”

Celesso-san lắc đầu đồng thời thở dài như thế.

“Với lại, tôi có điều kiện trước khi cô ngủ cùng anh ấy”

“Là gì vậy!”

“Như đã nói từ trước, vì Caam phải làm việc ở đây nên mỗi 30 ngày anh ấy mới trở về một lần, tôi chỉ có thể gặp anh ấy vào lúc đó khi ở làng. Mỗi lần anh ấy trở về đều phải rời thị trấn vào buổi sáng để đến được làng vào buổi chiều. Vào buổi sáng hai ngày sau đó, anh ấy đã phải trở về thị trấn. Hầu hết thời gian anh ấy đều ở thị trấn nên cũng có nghĩa là khả năng hai người làm chuyện đó sẽ gia tăng. Tôi không thể chấp nhận được chuyện đó. Trừ khi hai người chúng ta đều có cơ hội như nhau, không thì tôi sẽ không cho phép đâu”

Woah, cơn khát máu cô ấy đang tỏa ra khiến lớp da của tôi thấy ngứa ngáy. Cũng thật không ngờ khi mà nó lại chẳng thể làm Latte-san dao động chút nào.

“Nếu tôi cùng Caam về làng thì có được không?”

“Tôi vẫn chưa nói đến chuyện đó. Tôi chỉ muốn chúng ta có cơ hội như nhau để ngủ với anh ấy, như chỉ một hay hai lần mỗi 30 ngày”

“...”

Latte-san suy ngẫm một chút về nó.

“Uhm... Còn ý kiến của anh thì sao...?”

“Caam nên ngậm miệng đi”

“Vâng...”

Cái lườm đó thật kinh khủng. Cái lườm ấy hẳn là cái đáng sợ nhất tôi từng thấy ở cô ấy. Tôi chẳng thể làm được gì ngoài lập tức đáp lại như thế.

“Được rồi. Tôi sẽ bỏ việc và sẽ ngủ cùng anh ấy mỗi 30 ngày một lần. Thế có được không?”

“Được. Thế là đủ rồi, Latte-san”

Sau khi nói thế, cô ấy chìa tay ra.

“Cảm ơn cô, Suzuran-san”

Và Latte-san bắt lấy bàn tay cô ấy chìa ra.

“Tôi có thêm một điều kiện nữa”

“Là gì vậy-?”

“Tôi phải đánh cô cái đã. Nếu không làm thế thì có vẻ cuộc thảo luận này sẽ không thể kết thúc”

“EHH?! Đ-Được, m-miễn là tôi không chết là được. Vậy, tôi cũng có thể thêm một điều kiện chứ? Cho đến tận lúc này, cô đã hoàn toàn chiếm ưu thế khi nói đến thời gian ở cùng anh ấy, phải không? Chúng tôi tuy không ngủ chung nhưng vẫn có thể gặp nhau chứ?”

“... Được. Chấp nhận. Dù sao thì kiểu gì tôi cũng sẽ biết nếu cô ngủ cùng Caam. Với quyết định như thế, tôi dám chắc Caam sẽ không chấp thuận nhưng bây giờ tôi vẫn sẽ đánh cô. Tôi chỉ đánh vào bụng thôi, nếu đánh vào mặt thì tội cho cô quá”

“Cậu có thể ngăn cô ấy lại không?” (Celesso)

“Đây là sự gắn kết giữa những người phụ nữ với nhau. Vì thế mà tôi không thể ngăn được. Hay đúng hơn là tôi không có quyền ngăn lại. Suzuran rất mạnh nên dù có cố ghìm cô ấy từ phía sau thì cô ấy vẫn có thể vung nắm đấm như thể tôi là không khí vậy. Do đó, tôi đã thấy muốn khóc vì cô ấy không thèm nghe ý kiến của tôi” (Caam)

*Bụp*, cô ấy khuỵu gối và bắt đầu nôn ra.

Dẫu là vậy-. Hay đúng hơn, nếu em biết anh không thích thì em đừng có đánh chứ. Suzuran chắc chắn không có ra tay thẳng.

“Caam à. Em biết chuyện này hẳn vô lý nhưng em cũng sẽ đánh anh đấy. -Xin lỗi về chuyện này nhé. Hãy nhận lấy cú này để đổi lại cảm xúc của em”

“Haa? Ý của em...”

...là sao khi nói thế. Tôi chưa nói hết lời thì đã bị đánh. Tôi ăn một đấm y hệt hồi đó nên tôi vẫn có thể chịu đựng được. Và chịu đựng ở đây nghĩa là tôi chỉ nôn một chút khỏi miệng. Mày làm tốt lắm, “tao” ạ.

[Kỹ Năng・Kháng Sát Thương: 3] đã học.

Quả nhiên-. Hay đúng hơn, người trong cửa hàng này đúng là đến nhanh thật. Họ có thể lập tức bắt đầu dọn dẹp vũng ói của Latte-san.

“Mặc dù lần này em đánh anh khá mạnh... Nhưng anh mạnh hơn rồi à?”

“Đó là vì... anh đã tập luyện... một chút... sau giờ làm”

Tôi không nghĩ cô ấy sẽ hiểu ngay cả khi tôi giải thích là mình có luyện cơ bắp cho cô ấy. Hay đúng hơn, nó đau đến mức tôi không thể nói một cách đàng hoàng.

“Hình như cuộc trò chuyện đã đâu vào đó rồi. Mọi người nên nghỉ ngơi trong khi Latte hồi phục dưỡng sức. Các em-, em nào mang lại chỗ chị thêm chút nước hoa quả đi”

Chẳng phải cô có hơi xuất sắc trong việc có thể ra lệnh sau tất cả mọi chuyện ư? Tại sao cô vẫn đối xử với chúng tôi như những vị khách bình thường thế? Chà, chúng tôi vẫn là khách nên đều ổn cả. Tôi chưa từng bỏ tiền qua đêm với Celesso-san.

Latte lấy ly nước hoa quả được đưa cho cô ấy, uống nước súc miệng và nhổ vào xô. Cô ấy lặp lại chuyện đó thêm vài lần.

“*ực ực ực*... nha-”

Sau khi uống xong, có vẻ cô ấy đã hồi phục một chút rồi.

“Iya-, tôi cũng có nhận lời đánh hay bị đánh bởi khách hàng, nhưng không ngờ là tôi lại chưa từng trải nghiệm một chuyện như thế cả-”

Tất nhiên. Cú mà cô mới ăn có phải là đánh chơi đâu.

“Cơ mà, tôi nên gửi lời xin lỗi. Thành thật xin lỗi”

“Không không, tôi cũng vậy. Tôi có thể hiểu nó phức tạp đến mức nào khi phải chia sẻ người mình yêu mới người khác”

Chà, xét cho cùng thì chuyện đó thường được coi là ngoại tình mà. Tất cả đều ổn cả vì cô ấy đã nhận được sự chấp thuận. Với tôi thì đã quá muộn rồi sao? Tôi phải chuẩn bị tinh thần bị Ichii-san giết.

“Này, Suzuran?” (Caam)

“Chuyện gì?”

“Cùng lắm thì anh sẽ bị Ichii-san giết. Em biết chuyện đó mà, phải không?” (Caam)

“Em sẽ giải thích lý do cho ông ấy nên anh cứ yên tâm” (Suzuran)

“Bộ cha của Suzuran đáng sợ lắm sao-?” (Latte)

“Rất là đáng sợ luôn đó. Em muốn hỏi là đáng sợ cỡ nào à? Người chú ấy toàn là sẹo, và trên tay thì... để xem, to bằng eo của Latte-san ấy. Chú ấy cũng rất nhạy bén. Ngay cả khi chú ấy chỉ đe dọa anh một chút thì anh cũng sẽ lập tức đưa hết tiền cho chú ấy và chạy đi. Chú ấy đáng sợ đến mức đó đấy. Mặc dù bên trong thì chú ấy là một người rất tốt” (Caam)

“T-Thật ư! Chuyện đó làm em thấy hơi lo” (Latte)

“Đúng là thế, tuy ông ấy trông đáng sợ nhưng ông ấy ít nhiều gì cũng là cha em nên đừng có nói xấu về ông ấy” (Suzuran)

“Ah, xin lỗi” (Caam)

Mặc dù em ít nhiều gì vẫn chấp nhận rằng chú ấy rất đáng sợ đó.

“Cứ yên tâm, em dám chắc mình có thể thuyết phục ông ấy. Vậy thì, chúng ta lên lầu nhé?” (Suzuran)

“Ha?” (Caam)

“Ý em là, mặc dù chúng ta đến đây để thảo luận chuyện đó... uhm, nhưng chúng ta cũng có thể làm chuyện đó ở đây mà, phải không?” (Suzuran)

Ở khúc cuối thì cô ấy chỉ thì thầm nên có lẽ cô ấy cảm thấy xấu hổ khi nói ra điều đó. Err, vì hôm qua chúng ta không làm chuyện đó nên em rõ ràng muốn chuyện đó, phải không? Anh biết lâu rồi chúng ta không làm nhưng em biết tình hình bây giờ của chúng ta không vậy?

“Eh? Không phải làm chuyện đó ở đây là chuyện ngu xuẩn sao? Phải không?”

Tôi nhìn Celesso-san khi hỏi như thế.

“Em tính nghĩ đến chuyện thuê phòng vào tình hình như thế này ư? Nhìn xung quanh mà xem, hẳn là em thấy chuyện đó là vô lý”

“Vậy, nếu em nói là em sẽ ở cùng họ thì sao? Thế thì chị có để cho em sử dụng một phòng không?” (Latte)

“Haa? Khoan đã nào, tôi không thể theo kịp cuộc trò chuyện này rồi...” (Caam)

“Chắc là cũng được. Mặc dù em nói mình sẽ nghỉ việc, nhưng hôm nay em vẫn là nhân viên ở đây nên nếu Suzuran-chan nói được thì không sao cả” (Celesso)

“Vâng” (Suzuran)

“Vậy thì, chúng ta lên lầu nào~!” (Latte)

Cùng với câu nói đó, Latte-san ôm thật chặt tay phải của tôi và bắt đầu bám dính lấy tôi. Không muốn bị cô ấy lấn tới, Suzuran cũng làm vậy bên tay trái của tôi.

“Làm ơn cứu tôi với, Celesso-san”

“Tận hưởng thời gian của mình trên lầu nhé~”

Cô ấy nói thế với một nụ cười dịu dàng và vẻ mặt thì trông như đang nói với tôi rằng hãy từ bỏ đi.

“...vâng”

Có người từng nói, “Phương án tốt nhất không hẳn là luôn dẫn đến kết quả tốt nhất”. Tôi hoàn toàn tán thành ý đó. Tôi đã tính để Suzuran nói chuyện với cô ấy để khiến cô ấy bỏ cuộc, ai ngờ lại thành ra Suzuran chấp nhận cô ấy. Cho cô ấy đi làm người thương lượng quả là ý tồi kinh khủng.

Cũng có người nói như thế này, “Thay vì thiết thực, thì hãy nhắm đến lựa chọn tốt nhất. Nếu làm được điều đó thì lựa chọn của bạn luôn là lựa chọn thiết thực”. Tuy tôi đã bỏ cuộc rồi nhưng liệu từ giờ tôi cố gắng hết sức thì có được không? Bạn có biết là ngay cả ở thế giới trước thì tôi cũng chưa từng trải nghiệm qua việc xử lý hai người phụ nữ cùng lúc đó, biết không?

Ít ra, tôi có thể sử dụng những ‘cái đó’ từ phim trên DVD, hình ảnh được lưu trong máy tính, và game làm tham khảo. Mà khoan, bây giờ tôi thực sự sắp phải làm một pha threesome đó! Tôi phải làm gì đây trời?!

****

Ơ, được rồi. Mặc dù tôi không truyền thụ bất kỳ kiến thức nào của thế giới trước của mình cho Suzuran biết thì cũng chỉ là vô ích vì đã có Latte-san chỉ dạy chúng cho cô ấy trong khi cho cô ấy học đi đôi với hành.

“Như thế này à?”

Trong khi nói thế, Suzuran bắt đầu đưa nó vào thực hành.

“Đúng rồi đó-. Nhìn phản ứng của Caam-kun thì cô biết rõ rồi, phải không?”

Vâng, họ thay phiên nhau chơi kiểu này. Hơn thế nữa, giữa lúc chúng tôi đang làm thì Latte-san lại hóa thân thành huấn luyện viên.

Sau khi mỗi người đều đã qua hai lượt, thì mọi chuyện lại khác hẳn với những cảnh tôi đã thấy trên hình ảnh và video...

Những người chơi chế độ đa thê và những người lập harem quả là tuyệt vời mà. Có ma thuật tiện lợi nào có thể gia tăng sinh lực của tôi không vậy? Tôi có phải nên kích thích bộ phận nào đó trên cơ thể mình không? Làm não tiết ra một loại hốc-môn đặc biệt à? Hay là tôi nên làm cho giác quan ở phần đó không còn cảm nhận được gì sao? Bộ là tất cả những cái đó luôn à?! Tôi phải làm hết những cái đó luôn á?!

...Chà, cũng không cần thiết lắm đâu nhỉ? Tôi đảm bảo mình không cần làm gì hơn những gì mình đã làm vào hôm nay... à không, tôi phải chắc chắn chứ.

Sau chuyện này chuyện nọ thì cũng đã hai tiếng qua đi từ lúc chúng tôi bắt đầu. Tôi cảm thấy khá uể oải khi bước xuống cầu thang. Còn trong khi đó thì hai người họ lại rạng rỡ khi cùng tôi bước xuống.

Trong lúc những cô gái ở cửa hàng vừa nhìn tôi vừa xì xào bàn tán, thì Celesso-san đã đến nói,

“Cảm ơn vì đã cố gắng-. Bây giờ thì Caam-kun và Suzuran-chan có thể về nhà rồi. Latte vẫn còn đang làm việc nên cô ấy không thể đi cùng được. Đừng có lo, cô ấy sẽ không còn sẵn sàng tiếp khách hay phục vụ khách nữa đâu. Chúng ta đã thảo luận tiền phí từ trước rồi nên nói chung thì cậu chỉ cần trả 1 xu bạc mà thôi. Đó là cả tiền rượu và tiền phòng. Thực ra thì vẫn còn khoản phí cho cô gái cậu đã thuê nhưng cậu không cần lo đâu vì các cậu là khách đặc biệt mà. À, chỉ có hôm nay thôi nhé? Lần tới thì hãy dùng quán trọ cho tình nhân thật ấy. Chủ cửa hàng này cũng có làm kinh doanh mảng đó nên cậu có muốn tôi giảm giá cho không? Như thế thì cậu phải sử dụng nơi khác khi cô nàng này được nghỉ”

Cô ấy thực sự đang bắt đầu quảng cáo nơi đó.

Tôi đưa 5 xu bạc cho Celesso-san để đổi lại cho toàn bộ những rắc rối chúng tôi đã gây ra.

“Đó là cho toàn bộ những rắc rối chúng tôi đã gây ra, dư nhiêu thì cứ đưa cho những cô gái đã lau dọn vũng ói và những cô gái bị lườm cho chạy đi mất vào ban nãy. Vậy thì, hôm nay cho chúng tôi thứ lỗi nhé”

“Mấy chuyện như thế này cũng có gì lạ với chúng tôi đâu. Tuy là có thể bị đồn ra ngoài nhưng ngoài chuyện đó ra thì chúng tôi không bận tâm chút nào đâu. Chuyện tệ nhất là lúc sake dồn lên não của khách hàng và bắt đầu tranh cãi. Thế nhưng, cậu vẫn phải trả tiền phòng đấy nhé?”

Sau khi nói thế, cô ấy đưa phần tiền dư lại cho tôi.

“Tôi rất xin lỗi vì tất cả mọi chuyện”

Suzuran cũng xin lỗi, sau đó chúng tôi quyết định về nhà.

Chúng tôi quyết định đi tắm sau khi đã về đến nhà. Trên đường về phòng và trên đường đến nhà tắm, chúng tôi đã trò chuyện nhưng chẳng nói gì về những việc mới xảy ra ban nãy.

Sau khi tắm xong, lúc về phòng, tôi tạo ra quả cầu khí ấm trên tay y hệt như ngày hôm qua đồng thời chải tóc cho cô ấy.

“Xin lỗi...”

Cô ấy nói thế trong khi khóc lóc.

“Về chuyện gì cơ?”

Tôi cố gắng đáp lại bằng chất giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

“Về chuyện đó với Latte-san ấy”

“Ah-, anh không có để tâm đâu, được chứ?”

“Anh không có yêu cô ấy mà, phải không?”

“Ừm, thì anh không có ghét cô ấy. Anh vẫn đang tìm hiểu điểm làm mình thích ở cô ấy nhưng miễn anh yêu cô ấy là được. Đó là lý do em không cần để tâm đâu”

“Anh thích gì ở em?”

“Nói thật thì, đó là khía cạnh tươi vui đến mức không ngờ của em hay cách mà anh không thể để mặc em một mình. Dù vậy, chuyện đó làm anh không khác gì một bà mẹ lo lắng cho con gái của mình nhỉ...”

“Sao lại như thế?”

“Ừm thì em không thể tự mình thức dậy vào buổi sáng, em không thích ăn rau cải và cũng không thể hiện bản thân gì nhiều. Dạo gần đây em đã bắt đầu nói chuyện nhiều hơn rồi nên chỉ còn lại hai cái đầu thôi”

“Em hiểu rồi...”

“Thế nhưng, yếu tố quyết định có lẽ là vì em dễ thương”

“Eh? Dù cho em không có ngực? Dù cho em cao hơn và mạnh hơn Caam ư?”

“Chiều cao hay ngực cũng có liên quan gì đâu chứ? Chẳng còn gì để nói thêm về chúng cả”

“Vậy, anh thích gì ở Latte-san?”

“Anh chỉ mới gặp cô ấy có hai lần thôi nên là... hmm-. Chắc là anh thích cái vẻ hoạt bát của cô ấy. Dù sao, anh có chuyện muốn hỏi. Có được không? Tại sao em lại cho phép Latte-san vậy?”

“Ban đầu thì em nghĩ là mình sẽ không bao giờ cho phép hay công nhận cô ấy nhưng khi nhìn cô ấy thì em mới thấy cô ấy cũng như em trong khoảng thích Caam đến mức tuyệt vọng. Cô ấy cứ nói rằng cô ấy thích Caam nên em đặt ra điều kiện là tuyệt đối không cho phép ngủ với người đàn ông khác. Nếu mà cô ấy không thể làm được thì em sẽ bắt cô ấy từ bỏ nhưng mặc dù là Succubus nhưng cô ấy vẫn quyết tâm đến nỗi không ngủ cùng với người đàn ông khác và chỉ yêu một người nên em nghĩ cô ấy rất là nghiêm túc về chuyện đó. Đó là lý do...”

“Anh hiểu. Vậy là theo một cách nào đó thì em thấy bản thân mình trong cô ấy”

“Un”

“Chà.. kiểu gì cũng có tác dụng”

“Xin lỗi nhé? Vì Caam tốt bụng nên cứ như là em trên cơ anh ở khoảng đó vậy”

“Anh có để tâm đâu chứ? Thôi xin lỗi lại đi. Với lại, lau nước mắt đi kìa”

“Un...”

“Chúng ta đi ngủ nhé?”

“Un”

Trên giường, Suzuran cuộn mình lại, vùi mặt vào ngực tôi và có vẻ cô ấy đang khóc thầm.

Cũng vì thế mà tôi tiếp tục dịu dàng xoa đầu cô ấy. Cô ấy đã ngủ từ lúc nào tôi không hay nên tôi cũng quyết định đi ngủ.

Truyện Chữ Hay