Tôi Trở Thành Ma Vương Và Lãnh Địa Của Tôi Là Hòn Đảo Hoang

chương 37: thời điểm tôi biết hết bảy người sống trong chung cư

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch Giả: Tsumimoto

_____________________________________-

Cũng đã 10 ngày rồi kể từ lúc Suzuran về nhà.

Tan làm, lúc về đến chung cư tôi bắt gặp một người lạ mặt ở trong bếp. Dù có nhìn thế nào đi chăng nữa thì vẫn thấy anh ta có vẻ là nhân tộc. Liệu bắt chuyện với anh ta có được không nhỉ?

Chà, anh ta thoải mái ngồi nghỉ ngơi trong gian bếp của một tòa chung cư nằm giữa thị trấn nên chắc giả định rằng anh ta không có thù địch chắc cũng được.

“Ah, xin chào”

“Hn? Ah-, cậu hẳn là Caam-kun. Trước đó tôi có nghe Torene-san kể về cậu. Cậu đang ở trong căn phòng số 2 bỏ trống từ hồi mùa xuân, phải không?”

Torene-san... hử. Vì anh ta đang sử dụng kính ngữ nên có lẽ anh ta nhỏ tuổi hơn cô ấy.

“Ờ, ừ. Bây giờ giới thiệu hẳn là đã muộn màng vì anh đã biết về tôi rồi nhưng đúng như anh đã nói, tôi là Caam ở phòng số 2. Hân hạnh được làm quen với anh”

“Cảm ơn cậu vì đã dành thời gian để giới thiệu bản thân. Tên tôi là Johnson. Tôi chắc là cậu đã biết chuyện này rồi nhưng tôi là người sống ở phòng số 6. Hân hạnh được gặp. Ah-, tôi nghĩ cậu nhìn là biết ngay nhưng tôi là nhân tộc. Tôi phải về quốc gia của mình nên đã vắng nhà một khoảng thời gian”

Vừa nói thế, cái tên tóc vàng mắt xanh này vừa chìa tay ra. Tôi chưa từng trải nghiệm phong tục bắt tay từ lúc đến thế giới này nên tôi lập tức bắt tay với anh ta.

“Xin hãy đối xử tốt với tôi”

“Vâng, tôi cũng như vậy”

Có những chuyện tôi đã muốn hỏi từ lâu rồi và anh ta đến thật đúng lúc nên tôi sẽ thử hỏi anh ta xem.

“Tôi có vài chuyện muốn hỏi anh. Anh có thể đợi một lát không?”

“Được chứ”

Nghe thấy lời hồi đáp ngắn gọn ấy, tôi trở về phòng mình, lấy mảnh vải khỏi hộp bento, dùng ma thuật làm nó ướt rồi lau mình. Sau đó, tôi quay lại nhà bếp.

“Cảm ơn vì đã chờ đợi”

“Không sao, tôi có phải đợi lâu đâu. Ừm thì, cậu muốn hỏi gì ở tôi?”

“Điều này hẳn là vô lễ nhưng tôi chưa từng gặp qua nhân tộc nào khác nên có rất nhiều điều làm tôi thấy tò mò. Tôi chưa từng đi đến nơi nào khác ngoài thị trấn này và làng của mình”

“Hmm-. Tôi cũng không bận tâm lắm, nhưng tôi chỉ trả lời những gì mình có thể thôi nhé”

Cùng với câu nói đó, tôi nghĩ rằng mình cũng nên uống trà vì vậy đã sử dụng ma thuật để cho thêm nước nóng vào bình trà trong khi chúng tôi tiếp tục trò chuyện.

“Trước hết là nhân tộc nhìn nhận ma tộc ra sao?”

Nếu bây giờ mà tôi không hỏi điều này thì tôi sẽ không bao giờ có được lời giải đáp.

“Ah-, thì ra cậu thắc mắc về điều đó à. Ở đây cũng có nhà thờ, phải không? Những nơi thờ phụng thần linh ấy”

“Vâng nhưng tôi chưa từng ghé qua bao giờ”

Nếu là một vị thần tự xưng thì tôi đã gặp một người rồi.

“Haha. Ừm, xét cho cùng thì ma tộc cũng không hẳn là có tôn giáo như vậy. Thế nhưng nhân tộc thì tuyệt đối sùng bái thần linh. Mỗi khi họ gặp chuyện hay cần hỏi ý về chuyện gì đó, họ đều sẽ lập tức chạy đến nhà thờ. Chà, linh mục của nhà thờ trong những ngôi làng nhỏ chỉ là cấp dưới thôi nên thực ra họ chỉ tư vấn đơn giản mà thôi, nhưng về những người cấp cao thì lại khác. Có một vị cấp cao trong nhà thờ từng nói,

‘Nhân tộc chúng ta là loài được Thần Linh chọn lựa. Ma tộc là những kẻ man rợ và thực chất chẳng khác gì lũ quái vật. Chúng hạ đẳng hơn nhân tộc chúng ta. Chúng thậm chí còn rắc rối hơn so với lũ quái vật vì chúng đã có được trí khôn nên thế giới này sẽ tốt đẹp hơn nếu không có chúng’

Bởi vì nhân tộc được dạy rằng Thần Linh là tuyệt đối, nên tất cả bọn họ đều ghi nhớ trong lòng lời nói của những vị linh mục cấp cao đó, cho nên đó là lý do bọn họ đều có ác cảm với ma tộc. Đó là lý do thực sự đơn giản nhỉ?”

Johnson-san chống cằm lên tay và đặt khuỷu tay lên trên tay kia đồng thời nở nụ cười chua chát. Anh ta không có vẻ gì là tôn trọng Thần Linh và linh mục cả vì anh ta nói như thể điều đó không quan trọng với anh ta.

Sau khi pha xong lá trà, tôi rót cho mình ít trà.

“Anh muốn uống chứ?”

Tôi đưa bình trà cho anh ta.

“Cho tôi một chút đi”

Cũng vì thế, tôi rót trà vào cốc của Johnson-san.

“Tôi hiểu rồi. Thì ra đó là lý do của cuộc xung đột”

“Ừ. Cũng có một số người không theo tôn giáo như tôi, nên đó là lý do chúng tôi có thể tương tác với các cậu mà không có bất kỳ định kiến nào. Chúng tôi biết các cậu không phải là những kẻ man rợ”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Nếu không phải thì sao anh lại sống ở đây chứ nhỉ?”

“Phải đó-”

“Tôi đã hiểu được lý do cho sự thù địch rồi nên điều tôi muốn hỏi tiếp theo là về nền văn minh của nhân tộc”

“Cũng khá giống của các cậu đó thôi, biết không? Chúng tôi có một người cai trị, có quý tộc và thường dân. Trong giới nhân tộc cũng có sự chênh lệch giàu nghèo. Về khía cạnh đó thì chúng tôi không khác biệt gì mấy so với ma tộc. Về phần những tồn tại đặc biệt thì, nhân tộc có anh hùng trong khi ma tộc có ma vương. Chúng ta đều như nhau ở khía cạnh đó”

“Chúng ta không khác biệt gì nhiều nhỉ-. Tôi cũng nghĩ như thế khi nghe bài giảng trên lớp”

“Tôi hiểu rồi... Họ dạy gì cho cậu ở đó? Tôi cũng khá tò mò đấy”

“Ừm thì, trước giờ tôi chưa từng gặp qua nhân tộc nào nhưng từ những gì được giảng trên lớp, thì quốc gia sẽ có một vị vua và những quý tộc trị vì. Nếu có một kẻ mạnh mẽ trong một khu vực cụ thể đó ngoài nhà vua ra, thì kẻ đó sẽ trở thành ma vương và bảo vệ quốc gia đó”

“Ở đây thì họ gọi như thế nhưng những người đó đóng vai trò tương tự như anh hùng, phải không?”

“Chắc là cũng giống lắm. Với lại, có vẻ như ai cũng có thể trở thành ma vương miễn là họ mạnh mẽ”

“Về phần nhân tộc chúng tôi thì, chỉ có một người được chọn làm anh hùng-”

“Tôi có nghe qua chuyện đó rồi, nhưng tôi có nghe kể một câu chuyện nói rằng anh hùng cũng được triệu hồi từ thế giới khác”

“Ah-, cái đó à. Tôi chắc chắn là họ có vẻ như được triệu hồi”

“Ý anh là sao?”

“Ừm, ý tôi là, anh hùng thường là những cậu thanh niên tóc đen mắt đen hiếm thấy. Có vài người thì đã là người trưởng thành nhưng thấp hơn chúng ta một xíu. Người ta có nói là những người đó mang theo bên mình những kiến thức và kỹ thuật để làm ra những thứ tiện dụng. Người ta còn nói họ là lý do những món đồ ngọt bắt đầu xuất hiện trên thị trường nhưng tôi không biết có thật là như thế không. Dù sao thì đó chỉ là những gì tôi được ông mình kể cho nghe thôi. Và dạo gần đây chúng tôi cũng chẳng thấy có công cụ mới nào được phát triển cả”

“Là vậy sao? Có anh hùng nào giống Johnson-san không, tóc vàng mắt xanh ấy?”

“Hmm-, giờ nghĩ lại thì cậu nói đúng. Đến giờ thì chỉ toàn là người tóc đen mắt đen thôi. Kệ đi, đây chỉ là điều tôi được nghe kể nhưng vì những vị anh hùng đó có thể tạo ra thứ giống như túi có thể chứa rất nhiều thứ bên trong và một thứ được gọi là ma thạch mà cậu sử dụng để dự trữ ma lực, có người đề nghị họ bắt đầu thử làm ra vũ khí có ép ma thuật nhỉ? Đa phần là thất bại nhưng vẫn có vài cái thành công”

“Hmm-, ừm thì quả là rất tiện nếu anh có nhiều cái đó”

Có vẻ như hầu hết người được triệu hồi đều là người Châu Á nên tôi chắc là cũng có người Nhật ở đây.

“Chà, sự tồn tại của họ cũng không rõ nữa nhưng có một vài lời đồn đại rằng những vị vua ở quốc gia nào đó có được những món vũ khí hiếm nên mới có chuyện đó”

“Hm-, vũ khí hiếm à?”

“Tôi nghĩ có lẽ là vũ khí làm bằng Orichalcum, thứ kim loại được những vị Thần tạo ra”

“Lần đầu tôi nghe luôn đấy”

Thì ra kim loại như Orichalcum có tồn tại!

“Chà, có lẽ là vì thứ trang bị tốt nhất mà những người như chúng ta có thể có được chỉ làm từ Mithril thôi. Thế nhưng giá vẫn đắt lắm”

“Hee, tôi cũng không biết chuyện đó luôn đấy”

“Chà, tôi chỉ nghe chuyện đó từ người quen làm việc trong một cửa hàng vũ khí nổi tiếng ở thủ đô”

“Vậy thì hiển nhiên là tôi không biết được rồi”

“Tôi nghĩ bên phía ma tộc các cậu cũng có những thứ đó đấy, biết không?”

Đến cả Mithril luôn sao? ... thật á? Thế giới này tự nhiên đáng nghi quá rồi đó. Chà, như vị Thần từ Trái Đất đã nói, dù sao họ cũng sử dụng game để tham khảo mà. Đó là lý do tại sao cũng có khả năng họ có những thứ như thế ở đây.

“Các anh có thể sử dụng ma thuật không?”

“Dĩ nhiên rồi. Nếu là ma thuật thì pháp sư của chúng tôi có thể sử dụng nó. Tôi nghe nói tất cả ma tộc các cậu đều có thể sử dụng, dù chỉ một chút”

“Tôi chắc vậy... nếu là ma thuật đơn giản như tạo ra ngọn lửa nhỏ hay nước thì đến cả bạn bè thuộc tộc Goblin và Undead của tôi đều có thể sử dụng”

“Tôi hiểu rồi, vậy là cậu cũng có thể sử dụng nhỉ. Cậu sử dụng câu niệm chú nào?”

“Ể? Niệm chú?”

“Tôi không thể sử dụng ma thuật nên tôi không trình diễn được nhưng nó thường như thế này, “Ôi ngọn thương của lửa, hãy xuyên thủng kẻ địch của ta! <>”, hay tương tự như thế”

Với hai tay giơ lên, anh ta đọc gì đó nghe như thần chú rồi gọi tên của ma thuật. Cái tên thì theo ngôn ngữ nhân tộc nên tôi không thể hiểu nỗi.

“Chúng tôi không làm như thế... Chúng tôi được dạy sử dụng trí tưởng tượng của mình để kích hoạt nó”

“Hmm-, thì ra phần này cũng khác à. Cậu có thể thử sử dụng ma thuật không?”

“Ah... được”

Để chứng minh, tôi đã tạo ra [Thủy Cầu] bình thường ở đầu ngón tay và để nó như thế.

“Oooh-, tuyệt quá. Cậu kiểm soát ma lực của mình thế nào?”

“Tôi sẽ cố không sử dụng quá mức tính từ lúc bắt đầu thấy uể oải”

“Hn-, vậy phần đó thì như nhau à. Iya-, tôi vừa mới phát hiện ra điều đó luôn đấy, trong chung cư này chẳng có ai sử dụng được ma thuật cả. Tôi cũng mới phát hiện ra ma thuật có thể sử dụng trong nhà”

“Chà, anh không nghĩ gì khác về công dụng của ma thuật ngoài tấn công ra nhỉ. Chuyện đó tôi cũng có nghe nói ở làng”

“Đúng đó. Đến tận lúc này tôi chưa từng nghĩ điều như thế”

Sau đó, tôi ném quả cầu nước vào bồn rửa và lần này tạo ra một quả cầu ánh sáng để soi rội gian bếp u tối.

“Thật không ngờ là Caam-kun có thể sử dụng hai hệ”

“Vậy sao?”

“Un un. Có những nhân tộc đến trường dạy ma thuật mà vẫn không thể sử dụng hai hệ đó thôi. Đến cả pháp sư triều đình trong cung điện cũng chỉ có thể sử dụng bốn hay năm mà thôi nên sẽ có chuyện lớn nếu có người nói mình có thể sử dụng tất cả các hệ”

Tôi là người có thể sử dụng tất cả các hệ đây này. Tôi nên làm gì đây?

“Vậy tiếp theo anh có thể nói về tiền tệ không?”

“Được chứ. Nhân tộc và ma tộc đều có thành phố cảng nên ít nhiều gì cũng có khả năng trao đổi tiền tệ. Không có tỷ giá hối đoái cụ thể nào nên xu vàng tương đương với xu vàng và xu bạc tương đương với xu bạc. Nhưng nếu cậu đổi tiền thì vẫn bị tính phí. Với lại, nếu là ở vùng giáp biên giới thì cậu có thể sử dụng tiền của cả hai bên. Còn nếu chuyện tệ nhất xảy ra thì họ chỉ nhận tiền từ chủng tộc và quốc gia tương ứng và tự làm ra tiền ở đó”

Nhắc đến lục địa thì... có lẽ còn có lục địa khác ngoài lục địa này ra.

“Nói như thế thì đúng là thẳng thừng quá nhưng lại đúng, nếu cùng trọng lượng thì số lượng họ có thể làm ra cũng y như vậy”

“Hẳn là đúng nếu như việc họ cần làm chỉ là nấu chảy rồi trộn nó với nhau nhưng chuyện đó chỉ có những người cấp cao mới làm nên tôi cũng không biết rõ nữa. Dù sao thì tôi có phải là thương nhân đâu”

“Tiếp đến chúng ta có thể nói về ngôn ngữ không? Cả hai chúng ta đều không khó để hiểu lời nói của nhau”

“Dù sao thì chúng ta cũng đang sử dụng ngôn ngữ thông dụng mà, nên dù cậu có ở bên nào hay thuộc chủng tộc gì, thì cậu vẫn có thể giao tiếp”

“Vậy, thế còn ngôn ngữ của ma tộc và nhân tộc thì sao?”

“Đúng rồi. Caam-kun quả là toàn nghĩ những điều hay để hỏi. Cậu đang nói chuyện bằng ngôn ngữ thông dụng nhưng tôi nghĩ đó chỉ là vì bến cảng chỉ cách 15 ngày đi xe. Nếu chúng ta tới gần trung tâm lục địa thêm xíu nữa thì tôi dám chắc cậu cũng sẽ sử dụng ngôn ngữ ma tộc”

“Vậy, nếu tôi không biết gì khác ngoài ngôn ngữ thông dụng thì có chuyện gì không?”

“Tôi nghĩ là cậu sẽ ổn thôi. Dù cậu đang ở quốc gia hay khu vực nào đi chăng nữa, thì cậu vẫn có thể hòa mình vào ngôn ngữ nếu cậu tiếp tục cố gắng giao tiếp.

Đó là lý do dù bây giờ cậu không thể nói, nhưng cậu vẫn có thể nói được ngôn ngữ đó kịp thời nên không cần lo lắng đâu”

Tôi tiếp tục đặt câu hỏi về tiểu tiết liên quan đến phe ma tộc và phe nhân tộc trong lúc uống trà. Sau đó, tôi bắt đầu nấu bữa tối.

“Ah, phải rồi”

“Sao cơ?”

“Cậu... cậu giỏi nấu ăn lắm nhi? Tôi còn nghe nói là cậu cũng biết làm đồ ngọt nữa”

“Ừ, chắc vậy”

“Ừm thì, cậu đãi tôi một bữa coi như trả công cho những thông tin tôi nói cho cậu từ cuộc trò chuyện hôm nay nhé”

“Hả? Ah- ừ, được”

“Cậu mới phát ra cái tiếng đáng sợ lắm đó”

“Tại vì tôi có ngờ là sẽ nghe được câu đó đâu”

“Sao trách tôi được. Tôi đói meo rồi này. Thực ra là hơi đói thôi...”

*ục ục*

Lúc anh ta đang nói thì vừa đúng lúc bao tử anh ta lên tiếng nên đã khiến hai chúng tôi im lặng một lúc.

“Ăn phần lớn nhé?”

“Tôi rất biết ơn cậu”

Phần ăn lớn mà tôi có thể nấu nhanh thì vẫn là nấu mấy món bằng mì pasta. Carbonara thì hẳn là không có gì đặc sắc nhưng vẫn phải nấu thôi. Nó không cần dùng nhiều nguyên liệu và cũng không tốn nhiều thời gian để nấu.

Sau khi nấu xong, tôi múc phần lớn vào đĩa của Johnson-san và đặt trước mặt anh ta.

“Iya-, tôi vừa đi xa về nên tiền cũng chẳng còn bao nhiêu. Tôi thật sự đã gặp rắc rối trong một khoảng thời gian đấy”

“Vậy sao? Hẳn đó là một chuyến đi khó khăn nhỉ”

Cùng với câu nói đó, tôi quyết định bắt đầu ăn.

““Chúc mọi người ngon miệng””

“Iya-, nếu lúc đó tôi ráng nhịn không đến khu đèn đỏ thì giờ đã còn tiền rồi”

“Anh lại quyết định nói về chuyện đó ngay lúc chúng ta bắt đầu ăn á?”

“Liệu cậu có nấu cho tôi nếu tôi nói thế trước khi chúng ta ăn không?”

“Thế thì tôi sẽ phải nghĩ trước đã”

“Thấy chưa-? Đó là lý do tôi quyết định giữ miệng cho đến khi chúng ta bắt đầu ăn đấy”

“Haa... vậy sao?”

Thì ra anh ta không phải đang nghỉ ngơi trong bếp mà là lo lắng mình sẽ ăn gì vì không có lấy một xu dính túi. Cái tên này đúng là tên ngốc vì đã cắn câu khi đến khu đèn đỏ.

“Iya-. Lúc về đến nơi, tôi nghĩ là mình vẫn còn đủ để ăn vài ngày nhưng sau khi đến khu đèn đỏ thì hết sạch tiền luôn...”

“... Cũng có sao đâu. Tôi có yêu cầu anh báo đáp cho thứ mà mình đã ăn đâu. Cậu ăn luôn phần còn lại trong cái chảo này đi”

“Cảm ơn anh bạn! Cậu đúng là cứu tinh đấy!”

Anh ta bỗng bắt đầu sử dụng tiếng Kansai địa phương... tôi sẽ thử hỏi cho chắc.

“Are you an Earthling?” [note30417]

“Hm? Câu đó là niệm chú à?”

“Không, đừng bận tâm”

Thì ra anh ta không phải người Trái Đất... Thôi thì đừng làm lại điều đó trừ khi có người thực sự giới thiệu bản thân là Anh hùng.

“Haa. Cảm ơn, món ăn ngon lắm”

*Ợ*

Đừng có tự nhiên ợ ra chứ. Ít ra anh cũng nên cố che lại một chút chứ.

“Không có gì”

“Vậy, thế còn đồ ngọt thì sao?”

“Anh vẫn muốn ăn thêm à?”

“Tôi có cái dạ dày thứ hai dành cho món tráng miệng đó”

Tại sao anh lại nói cái câu thường chỉ có con gái mới nói thế? Ừm, tôi có thể liên tưởng đến cái dạ dày thứ hai đó.

“Được rồi. Chúng ta đã đi xa đến mức này rồi thì có còn vấn đề gì nữa đâu. Anh có thể hồi đáp cho tôi một chút được chứ?”

“Tôi đã trả bằng thông tin vừa nãy rồi mà?”

“Tôi đã sòng phẳng với phần ăn lớn mới tức thì đó”

Tôi bắt đầu làm bánh chiffon trong lúc hai người trò chuyện. Vì mùi thơm lan tỏa nên Celesso-san, Fraîche-san, và Torene-san, nói chung là nhóm phụ nữ đã tập trung lại bếp. Dù họ có nói thế nào thì phụ nữ luôn thích đồ ngọt.

“C-Celesso-san! G-Giờ cô xong việc rồi à?!”

“Vâng, đúng vậy”

“Vậy, tôi dắt cô đến quán trọ của tình nhân nhé!”

Hai cô gái kia thở dài trong khi lắc đầu.

“Cũng được, nhưng cậu có tiền không? Đã ngoài giờ làm rồi nên tôi có thể giảm giá cho cậu, nhưng cậu vẫn phải trả tiền quán trọ đấy nhé?”

“Vậy chơi trên phòng tôi nhé!”

“KHÔNG”

“Ngừng lại ngay đi”

Hai cô gái kia đã từ chối. Ahh, ắt hẳn là vì họ ở ngay sát phòng của cái tên này.

“Vậy còn phòng của Celesso-san thì sao?”

“Tôi sống ở phòng bên cạnh đấy nên tha cho tôi đi”

“Chúng tôi không có làm ồn đâu nên được mà, phải không?”

Anh ta liếc về phía Celesso-san nhưng cô ấy khẽ lắc đầu. Hình như cái tên này là loại người nhiễu sự.

“Không nhé”

Tôi cũng không bận tâm nếu chỉ là tiếng giường cót két vì vẫn chịu được nhưng nếu họ rên rỉ thì thôi cho xin.

“Ngoài chuyện đó ra thì, Johnson-kun, cậu tính trả tiền kiểu gì? Cậu có tiền để trả không?”

“Caam-kun, cho tôi mượn một ít đi”

Tôi liếc Celesso-san và cô ấy lại lắc đầu. Thì ra anh ta vẫn còn nợ tiền người khác.

“Thôi đi. Anh hãy lặng lẽ ăn bánh và đi ngủ cho tôi nhờ”

“Ah... tệ rồi đây...”

Ngay cả khi anh nói như thế một cách chán nản thì lời đáp lại của tôi vẫn như vậy.

“Fraîche-san!”

Anh ta bắt đầu quỳ gối dưới chân của Fraîche-san.

“Tôi cho anh mượn tiền làm gì. Với những tình huống như thế này thì anh nên dùng tiền mà mình kiếm được ấy”

Nghe hợp lý phết. Rồi anh ta quay qua người tiếp theo.

“Torene-san!”

*chát*

Anh ta ăn ngay một bạt tay vang vọng khắp phòng, đó là dấu hiệu từ chối rõ ràng. Cái bạt tay ấy phát ra âm thanh thật đáng kinh ngạc.

“Ah, chết tiệt... Folly-san đâu rồi?”

“Anh ta ra ngoài làm nhiệm vụ chinh phạt được hai ngày rồi”

“Thế còn Hengst-kun?”

“Hôm qua tôi không thấy anh ta về nhà”

“Má nó! ... Má nó!”

Anh thực sự muốn làm chuyện đó đến thế à? Aa- ah, nhìn xem anh đã làm gì kìa. Vì ồn ào quá mà cô chủ nhà cũng đến đây rồi.

“Ah, Kiska-san. Tôi đã trả cho cô tiền nhà cho khoảng 120 ngày sau khi đã về nước, phải không? Xin hãy cho tôi mượn tiền nhà trong 30 ngày đi”

“...Tôi không phiền đâu nhưng nếu anh vì lý do đó mà không thể trả tiền thì tôi sẽ lập tức đá đít anh ra đó nhé? Nếu anh thấy được thì để tôi đi lấy”

Có lẽ cô ấy đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“Tôi nên làm gì đây...”

Tôi nghĩ là anh nên từ bỏ thì hơn.

Phớt lờ Johnson-san buông xuôi quỳ gối và gục đầu, bốn người phụ nữ vây lấy chiếc bánh vẫn còn ấm và bắt đầu ăn. Lúc sắp về phòng, tôi nghe Torene-san nói, “Hôm nay tôi sẽ ăn thêm một miếng nữa” trong khi cầm miếng bánh khác.

Có lẽ đó là phần của Folly-san nhỉ? Hay Torene-san ăn phần của Johnson-san? Mà khoan, ý của cô ấy là sao khi nói ‘hôm nay’?

“Nếu không có ai nói cho Hengst biết thì có lẽ anh ta sẽ không biết đâu nên chắc tôi cũng ăn thêm miếng nữa”

“Khoan đã nào, Fraîche, cô không nghĩ mình nên giảm lượng đồ ăn giữa các bữa ăn sao? Cứ đưa nó cho tôi đi”

“Nhưng không phải tôi đã cho cô ăn luôn phần của tôi khi tôi đi làm nhiệm vụ chinh phạt ư?”

“Nhưng tôi nghĩ bánh nướng ngon hơn bánh quy cơ!”

“Tôi cũng nghĩ bánh nướng ngon hơn!”

Thì ra không chỉ Torene-san... mà có vẻ như nhóm phụ nữ trong chung cư này đã gắn bó với nhau vì cái thỏa thuận kỳ lạ gì đó. Cô chủ nhà chỉ lặng lẽ ăn cho hết phần của mình và sau đó lập tức về phòng.

Ah, cô ấy còn không nói cho họ biết là mình sẽ rời đi...

****

Buổi tối ngày hôm đó, tôi đã bị đánh thức bởi một cảm giác thuở trước. Trong một căn phòng trắng toát, có một gã đàn ông trông như quý ông lịch thiệp đứng một mình ở đó. Vậy là hôm nay chỉ có mỗi mình ông ấy thôi à.

“Có chuyện gì vậy, Kami-sama?”

“Ta không có nói gì mà “Ma tộc thấp kém hơn nhân tộc nên hãy diệt trừ chúng!” đâu nhé?”

“Con biết chứ. Tôn giáo chỉ là một mớ hỗn độn nên con không muốn dính dáng gì tới họ đâu. Dù sao đi nữa, con hiểu rằng cái nhà thờ trông có vẻ tiện nghi của con người chẳng qua là để thao túng người dân mà thôi”

“Nếu là thế thì được rồi. Kệ đi, hãy chuyển chủ đề nào... Ngươi có muốn ta ban cho ngươi khả năng tăng cường sinh lực không?”

“Không cần đâu ạ”

“Trả lời liền luôn sao? Nhưng ngươi tính làm sao nếu như số người lại tăng lên?”

“Con sẽ cố hết sức để đảm bảo chuyện đó không xảy ra”

“Nếu số người tăng lên thì ngươi sẽ phải đến nơi đây lần nữa đấy, biết không?”

“Con cầu mong mình sẽ không cần. Ah, phải rồi. Orichalcum thực sự tồn tại sao ạ?”

“Ừ, ta nghĩ nó cũng thú vị nên đã sử dụng đến nó. Ngươi đừng nghĩ đến chuyện tìm được nó bằng cách lục lọi bãi cỏ có hàng rào để chăn bò đấy nhé?”

“Con hiển nhiên là biết rõ rồi”

“Ngươi có thể đảm bảo rằng tương lai ngươi có thể kiếm được một ít Orichalcum không?”

“Cứ giao cho con. Liệu ngài có thấy hài lòng nếu con vấp ngã theo một cách lý thú không?”

“Có chứ”

Ngoài mặt thì ông ấy cười nói thế chứ thực ra ông ấy không thấy thích thú gì cả.

“Nếu tương lai có người nhắm đến Orichalcum nằm trong tay Caam-kun... thì ngươi sẽ cảm thấy thế nào?”

“Con nghĩ sao à... hiển nhiên đó là chuyện tồi tệ nhất rồi”

“Chà, hãy trông chờ vào nó đi”

“Không đâu”

“Kệ đi, ngài có biết là cũng có không gian trữ vật và ma thạch không ạ?”

“... Ngươi không thực sự quan tâm đến nó đâu nhỉ?”

“Cùng lắm thì thế giới này có bị hủy diệt cũng chẳng sao” [note30418]

“Ngài thực sự cảm thấy đây là game nhỉ?”

“... Mà nhân tiện nói luôn, ngươi đừng có cười khi thấy dáng vẻ bức tượng của ta trong nhà thờ nhân tộc lại khác với dáng vẻ thật của ta nhé”

“Đừng có đánh trống lãng chứ”

“Vậy thì tạm biệt nhé”

Té ra ông ấy chạy trốn. Sau đó tôi thức dậy.

“Cứ như thế mà thức dậy đúng là tồi tệ mà”

****

Vào ngày hôm sau.

Tôi thắc mắc lý do nơi tôi đang ở lại được gọi là ‘hang ổ của lũ lập dị’. Cũng vì thế, tôi đã dẫn anh gác cổng mình quen thân tới một quán bar. Dĩ nhiên, hôm nay tôi cũng đãi anh ta để bồi tội cho cái lần chúng tôi bị mắng do đùa giỡn với nhau.

“Này, tôi thắc mắc về cái phần Clinochlore đã khiến anh phải nói nơi đó là hang ổ của lũ lập dị?”

“Ha? Cậu vẫn chưa rõ à?”

“Ai biết...”

“Dù sao thì bản thân cậu cũng đã khá lập dị rồi còn gì”

“Hả?”

“Chà, sao cũng được, cứ nghe đi. Hãy nhìn người sống ở đó mà xem. Cái con ngựa gặp ai chưa từng trải cũng đều tán tỉnh”

“Umu”

“Rồi đến cái tên da đen với dáng vẻ đáng sợ”

“Anh chàng đó rất lịch sự và là người tốt bụng từ trong ra ngoài”

“Ừm, có vẻ anh ta chưa từng gây rối lần nào nhưng còn Onee-san kỳ quặc với DÁNG NGƯỜI CHUẨN thuộc tộc Succubus lại là chuyện khác. Cô ấy hầu như luôn dính đến những chuyện rắc rối. Lần nào chúng tôi tuần tra ở khu đèn đỏ thì cũng đều có chuyện xảy ra ở chỗ cô ấy”

“Umu, tôi phần nào hiểu được chuyện đó”

Thì có cả cái lần với Latte nữa mà.

“Cô gái có hơi kiêu ngạo thuộc Tiên tộc trông chẳng khác nào đứa trẻ dù nhìn kiểu gì đi chăng nữa”

“Ừ, tôi đồng ý”

“Chỗ cậu cũng có một Dark Elf hiếm thấy sống nhỉ. Chỉ cái sự tồn tại của cô ấy thôi thì đã là một phép màu rồi”

“Tôi cũng nghĩ vậy”

Dù rằng cái được gọi là phép màu đó lại tranh giành với người khác chỉ vì một miếng bánh.

“Rồi còn có cả nhân tộc nữa. Tôi chẳng biết lý do gì mà anh ta ở đây nhưng chính chuyện đó đã là khả nghi rồi”

“Anh ta có lý do của mình nhưng chắc là tôi hiểu được”

“Tôi sẽ hỏi cậu về chuyện đó sau. Rồi thì cậu đã dùng ma thuật để kết hợp vật liệu làm gạch tạo thành một quả cầu khổng lồ. Pháp sư lại làm công nhân. Cái tin đồn đó đã được truyền khắp thị trấn rồi đó, biết không?”

“Thật ư? ... khoan đã nào, vậy là anh cũng nói luôn cả tôi á?”

“Và cuối cùng là cô chủ nhà lầm lì nhưng lại thẳng tính đến mức lạ lùng. Cái đó đã tóm tắt về mọi người rồi nhỉ?”

“Uh-, à không. Chẳng đúng chút nào cả. Tôi có nhớ một lần cô ấy đến cảnh cáo con ngựa về vụ nửa đêm làm ồn. Khi con ngựa cố tán tỉnh cô ấy thì đã ăn ngay bạt tay hay ăn đấm gì ấy”

“Thật à... mà kệ đi, cậu ấy. Cậu có nghe lời đồn đại về cái gã đã đánh bại một con High Goblin không?”

“... Có lẽ họ nói về tôi đấy”

“Tôi biết ngay mà. Có điều, tuy bây giờ đó chỉ là lời đồn nhưng không phải cậu nên chấp nhận rằng mình làm pháp sư thì tốt hơn sao. Tôi còn chẳng biết lý do tại sao cậu vẫn còn làm cái việc sửa tường thành nữa”

“Quái vật đáng sợ lắm, với lại tôi cũng chẳng muốn chết. Đó là lý do tôi kiếm tiền một cách an toàn hơn là một cách dễ dàng”

“Vậy sao cậu không tiếp nhận nhiệm vụ chinh phạt luôn cho rồi”

“KHÔNG ĐÂU. Nó đáng sợ lắm”

“Cậu nói là đáng sợ à... mặc dù cậu có thể sử dụng loại ma thuật đó ư?”

“Đương nhiên rồi. Bên cạnh đó, chẳng có gì tốt hơn là được sống cả”

“Uwa-. Chuyện này sai quá sai rồi đó”

“Đúng vậy. Nó khủng khiếp lắm đó. Mặc dù tôi không muốn nhưng anh vẫn ép tôi tiếp nhận nhiệm vụ chinh phạt. Và bên cạnh đó, tôi chẳng có một cái tổ đội nào và cũng chẳng thể thành lập tổ đội được vì tôi không biết có ai mình quen cần một tổ đội không”

“Vậy ai bắt cậu đi làm nhiệm vụ trấn áp đợt bùng phát quái vật kia?”

“Tôi được cái tên da đen đáng sợ đó mời và chúng tôi đi cùng cô nàng chủng tộc hiếm-san kia”

“Vậy cậu có thể nhập bọn với họ rồi mà?”

“Tôi đã nói rồi, tôi không có ý định tiếp nhận nhiệm vụ chinh phạt”

Chúng tôi tiếp tục uống rượu trong khi trò chuyện theo kiểu không có kết quả.

Truyện Chữ Hay