Tôi Trở Thành Ma Vương Và Lãnh Địa Của Tôi Là Hòn Đảo Hoang

chương 15: thời điểm tôi học được ma thuật tăng cường thể chất

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch Giả: Tsumimoto

Đôi lời: Một chương với cả đống note :> với lại có thể ngày mai sẽ có thêm một chương nữa :3

___________________________________________________

Bây giờ đã là mùa hè, nên tôi nghĩ là đã đến lúc thay đổi thói quen hằng ngày của mình rồi. Ban đầu tôi đã tự hỏi là liệu mình có thể sử dụng củng cố thể chất hay không, nhưng rồi tôi nhớ ra rằng tất cả ma thuật đều là trí tưởng tượng.

Ngồi trên cái ghế làm từ gỗ với vài sợi dây leo trong khu vực tập luyện, tôi nghĩ về hình ảnh mà mình sẽ sử dụng. Trong mấy tựa game, nó gia tăng cả khả năng công kích lẫn phòng thủ.

(Cơ bắp, bắp tay, bắp chân, căng phồng, Anh Đại, chất đạm, cơ trắng, cơ đỏ, đạm nguyên chất, đầ* beam, khoan khoan, nhầm sang quang ma thuật mất rồi. Thắt chỗ cần thắt! Bự chỗ cần bự! Gấp đôi bắp tay, nới rộng vòng ngực, là Anh Đại, Siêu Anh Đại! Không phải cơ trắng mà là cơ đỏ, có độ phản xạ tốt cũng vẫn chưa nhằm nhò gì! Cơ bắp phải dẻo dai linh hoạt...) [note25110]

Tôi không muốn tưởng tượng đến một anh đại đô con đang mỉm cười với một người đàn ông bảnh trai sảng khoái với cơ bắp săn chắc, nên tôi đành xem lại hình ảnh trong đầu mình.

[Hình ảnh ・ Cơ bắp co giật nhanh chậm đều đặn ・ Trên toàn bộ cơ thể ・ Triển khai]

“Oohh, cả cơ thể mình đang có cảm giác hơi cứng lại rồi”

Tôi chưa từng béo bao giờ, tôi chỉ biết đến cảm giác của người có vóc dáng trung bình nên tôi thấy khá bất ngờ về chuyện này. Tôi lập tức đứng dậy khỏi ghế, nhặt hòn đá gần đó lên và dùng toàn lực để ném.

*Rắc!*

Cùng với âm thanh đó, cái cây chỉ lõm nhẹ, nhưng hòn đá đã vỡ nát. Những mảnh vỡ vươn vãi đã để lại một vết nhỏ trên cái cây.

“Chuyện này khá là ngạc nhiên đó chứ. Chắc là vì mình là người làm chuyện đó nên mới thành công ngay trong lần thử đầu tiên dù đó là một chuyện khó. Quả nhiên là mình không thể liên tục sử dụng cái này”

“Gái gú sẽ phản bội bạn, nhưng cơ bắp thì sẽ ở mãi bên bạn”

Tôi cảm thấy như hồi trước mình có nghe người ta nói câu đó.

Nhưng, đồng thời, tôi cũng có nghe người ta nói, “Có công mài sắt có ngày nên kim”

Tôi sẽ chắc chắn là mình không dùng cái này lúc bắn đạn.

[Kỹ Năng ・ Tăng Cường Thể Chất: 1] đã học.

Quả nhiên-.

Trong khi tôi như vậy, cớ gì tôi lại không thử xem liệu mình có thể tạo ra một thứ như chùm tia bằng quang ma thuật không chứ. Bởi vì tôi cũng đã ở đây rồi, nên cũng có thể thử làm thế! Hồi kiếp trước, tôi là fan bự của bộ anime võ thuật nổi tiếng trên thế giới, nên bạn hẳn là đoán ra tôi sẽ làm như thế nhỉ!

[Hình ảnh ・ Tia sáng chói vô cùng ・ Bắn ra từ lòng bàn tay của mình ・ Triển khai]

“KAMEHAME**!”

Khi nói thế, tôi đẩy cổ tay cụp xuống từ sau lên trước trước khi ma thuật được kích hoạt.

Thế nhưng, nó không như tôi nghĩ. Thứ bắn ra là một chùm tia mạnh mẽ như trong chiếc đèn pin được dùng mỗi khi có sương mù hay khói. Khi chiếu vào vật thể phía trước, nó chỉ chiếu sáng mạnh mẽ thôi. Chẳng có cháy hay nổ gì cả, nó cứ thế mà biến mất chứ chả có công dụng gì. Hay đúng hơn, tôi thấy xấu hổ dùm bản thân mình vì đã cố hết sức nói câu kia.

Nhưng mà, làm chuyện như vậy là ước mơ thuở thơ bé của tôi đấy!

Chà, dù sao thì mấy thứ hào nhoáng cũng chả phù hợp với tôi. Tôi chẳng hề biết những đòn tấn công thánh hệ trong game như ‘Ki[note25111]’ hay ‘Tia Sáng Thần Thánh[note25112]’ hoạt động ra làm sao và ‘Laser Thuộc Địa[note25113]’ cũng chẳng có đáng vì kích thước của nó quá lớn. Chà, hiện giờ thì tôi cứ dùng lựu đạn gây choáng giả là được rồi, hahaha... tôi có thể làm mù kẻ địch của mình mà, nên tôi sẽ dùng nó.

[Kỹ Năng ・ Công Kích Hệ ・ Quang: 2] đã học.

“Eh- thế thôi mà nó đã lên cấp rồi ư?”

Trong khi nói những lời này, tôi tiếp tục làm những chuyện còn buồn cười hơn nữa. Với tăng cường thể chất đã được kích hoạt, và nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, tôi tạo dáng của những vận động viên thể hình và vừa kích hoạt quang ma thuật vừa chơi đùa. Sau khi thỏa thích chơi đùa, tôi hủy bỏ ma thuật. Làm thế xong rồi, tôi bỗng dưng trải nghiệm cơn đau cơ. Toàn thân đều đau nhức. Trước đó tôi cũng đã cười rất nhiều vì sự quá khích nên giờ cơ mặt của tôi cũng đau. Môi tôi có thể động đậy nhưng cất tiếng ra thì lại quá đau.

Cứ như thế, tôi kéo lê cơ thể về nhà. Tôi tiếp tục những chuyển động không được tự nhiên ấy trong lúc ăn tối.

“Trông con gắng gượng quá đó. Con có sao không vậy?”

Trong khi cố gắng không để môi mình động đậy càng nhiều càng tốt, tôi đáp.

“Can kông sa” [note25114]

“Con đã không nói chuyện được một lúc rồi, và khi con nói, thì chỉ toàn những câu ngắn gọn. Nếu con gặp vấn đề gì thì cứ nói với chúng ta. Dẫu cho chúng ta có vẻ không đáng tin, nhưng chúng ta vẫn là cha mẹ con đấy. Con có thể đến hỏi cha mẹ cho lời khuyên mà”

“Can hểu. Nế có chyện cầ ní, hì can ẽ ní ạ” [note25115]

Trong khi nói những điều như vậy, tôi uống trà để có thể hồi phục sau khi bị kiệt sức. Tôi làm trà bằng cách nhổ vài chiếc lá từ cây oải hương và hoa cúc đang phát triển ổn định và bỏ chúng vào cốc, cho thêm nước nóng và cả đống đường. Tôi hy vọng cái này có tác dụng, vì lợi ích của mình... tôi cũng đã quyết định hôm nay tạm ngừng việc làm hạt bi thủy tinh và tập luyện cơ bắp.

Cơ bắp không phải ngày một ngày hai là thành hình... Câu đó đúng là hay thật nhỉ? Đúng là câu nói rất hay...

Hôm sau, tôi đã có thể động đậy một chút rồi, nên tôi không nghỉ học nhưng không thể hiên ngang mà động đậy thật là khó khăn mà.

****

Vài ngày sau đó, tôi đã thử luyện tập, và phát hiện ra rằng mình sẽ bị phản phệ càng mạnh nếu kích hoạt càng lâu. Cái vụ phản phệ này cũng tùy vào cơ bắp mà tôi đã sử dụng. Tôi có thể biến thành một một người đàn ông cao to với cơ bắp phình to trong tầm 2 tiếng, nhưng nếu tôi dùng nó để chiến đấu, thì tôi nghĩ là cả tuần sau đó tôi sẽ phải nằm liệt giường.

Một tên đàn ông đeo kính râm với khả năng 120% à[note25116]? Không, không, không đâu, tôi mà dùng nó như thế thì chết thiệt đấy.

Bởi vì thế, tôi đã gia tăng số lượng cơ bắp co giật. Tôi dần tăng thời gian luyện tập cơ bắp hằng ngày lên và rèn luyện bản thân để có thể áp dụng tăng cường thể chất ở mức vừa phải. Nếu tôi cứ tăng sức mạnh thể chất lên khoảng 3~5% thì tôi sẽ xoay sở được nhiêu đó.

Với cây xẻng trong tay, tôi áp dụng tăng cường thể chất vừa phải và dùng toàn lực vung nó vào cái cây. So với lần trước, thì lần này là một đòn mạnh hơn và tạo ra một vết cắt khá sâu. Hình như hiệu suất tổng thể của nó đã tăng lên rồi.

Nếu tôi thuần túy mà dùng nó để ném thì tầm đánh của tôi sẽ gia tăng. Nếu tôi chỉ ném nó ở khoảng cách ngắn thì sức mạnh sẽ gia tăng. Sát thương cũng gia tăng nếu tôi gia tăng trọng lượng của thứ mà mình ném. Cái này chắc chắn là mạnh rồi. Tôi muốn có được sức mạnh như Suzuran nhưng cái đó hẳn là đặc tính chủng tộc. Tôi thực sự không thể hình dung ra cái cảnh cô ấy chém bay đầu con Goblin khi vung cây giáo theo chiều ngang. Chắc là nếu bạn dùng toàn lực mà đánh thì nó sẽ bay đi như quả bóng nước thôi... tuy là tôi chẳng muốn thấy cảnh đó chút nào...

Dù sao, để kiếm thêm món ăn cho bữa cơm tối, tôi hiện đang lảng vảng trong rừng.

(Kia là lợn rừng ư?)

Tại một chỗ hơi thoáng đãng gần bờ sông, có con gì đó mập mập bự ngang với một con chó cỡ lớn đã động đậy. Ah, nó chú ý đến tôi rồi. Có phải nó đang cố dọa tôi không?

Nó quay người về phía tôi. Những sợi lông trên lưng nó đang dựng đứng cả lên và dường như nó đang cào đất bằng chi trước. Tệ rồi đây. Tôi có thể hạ gục nó bằng ma thuật kiểu vũ khí hiện đại nhưng tôi chắc chắn là mình sẽ bị hỏi cả đống câu nếu làm thế. Tôi phải cố hết sức để không bỏ sót lại bất kỳ bằng chứng nào.

Trong khi tôi đang nghĩ như vậy, thì thứ đó đang toàn lực lao vào tôi! Đáng sợ quá!

Vì có chạy cũng vô ích, nên khi con lợn rừng chỉ cách tôi có 10 mét, tôi nhắm mắt lại, đồng thời kích hoạt [Chớp Nhoáng]. Nó vào phạm vi bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn và ánh sáng, nên nó đã bất tỉnh. Tôi lập tức tiếp cận nó trong khi lấy cái xẻng ra, và trong khi nó còn đang bất tỉnh, tôi đã đập đầu nó vài cái. Bên cạnh đó, tôi cũng kích hoạt tăng cường thể chất và dùng xẻng rạch cổ họng và sau đó thì liền hủy kích hoạt. Chỉ nhiêu đó thôi, nên tôi sẽ không phải trải nghiệm cơn đau cơ đâu!

Ban đầu tôi cứ quan sát nó ở khoảng cách an toàn để chắc rằng nó không còn động đậy. Rồi tôi nhặt một vài sợi dây leo gần đó và buộc cả hai chi trước với chi sau của nó. Tôi cũng tìm thấy một cây sào, buộc con lợn vào đoạn cuối và kéo đi bằng đoạn trên, tôi đã thành công trong việc xoay sở kéo nó về làng.

Tôi lại bị bác Wereworlf phát hiện. Nhưng lần này tôi được cảm ơn chứ không phải bị mắng.

“Oioi, cháu nên qua cửa hàng thịt mà bán nó đi. Nếu cháu làm thế thì bọn bác được ăn thịt ngon ở quán bar rồi còn gì nữa?”

“Dạ, cháu sẽ đem bán sau khi lấy một phần cho nhà mình ăn ạ”

Trong khi tôi đang cố kết thúc cuộc trò chuyện tầm phào này, bác ấy đã hỏi.

“Vậy, để bác chỉ cho cháu thấy cách phân tách nó nhé?”

Khi nghe thế, tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra trong lễ hội thu hoạch và đáp lại.

“Cháu nghĩ cha mình cũng có thể làm vậy, nên cháu sẽ nhờ ông ấy dạy cho ạ. Cha con trò chuyện mới là quan trọng mà, phải không ạ?”

Hahaha... trong khi khẽ cười, tôi về nhà.

Khi về đến nhà.

“Ara - một con lợn rừng à? Hôm nay sẽ có tiệc rồi-“

Đó là lời mẹ tôi đã nói. Tôi không nghe bà ấy hỏi làm sao mà tôi đánh bại được nó. Mà tôi lại nghe cha tôi hỏi.

“Làm sao mà con đánh bại được nó vậy?”

Cha ơi, mắt của cha không có nét vui vẻ gì kìa? Ông ấy phải hỏi câu đó bởi vì số vết thương trên người nó.

“Sau khi tránh được cú lao vào của nó, con toàn lực đập đầu nó như vậy vài lần. Rồi, con cắt cổ họng nó như vầy ạ!”

Tôi đang diễn lại cách mình di chuyển trong khi nói thế.

“Nếu con đã nói thế thì được rồi. Hãy cố tránh những tình huống nguy hiểm đấy nhé, được chứ?”

Cùng với đó, tôi tiếp nhận bài học phân tách con lợn rừng, nên tôi phải xem. Tôi đã học được trong lúc quan sát.

Phần mà gia đình tôi ăn khá là lớn. Tôi lấy những phần nội tạng có thể ăn khi còn tươi và đem bán phần còn lại cho người bán thịt. Từ số tiền nhận được, tôi chỉ lấy có 20%. Tôi đưa số còn lại cho cha mình.

“Con giết nó thì đó là tiền của con đấy”

“Cái đó là tiền phân tách ạ”

Hình như ông ấy không có vẻ gì là muốn nhận lấy cả. Có phải đây là cách ông ấy hoạt động hồi vẫn còn là mạo hiểm giả không? Tôi tự hỏi liệu ông ấy có nhận nếu tôi chia đôi tiền không.

Hình như ngày hôm sau quán bar rất đông người vì có món thịt.

Cũng thật tình cờ, phần thịt của nhà chúng tôi toàn được ướp muối. Trong một khoảng thời gian, trên bàn cơm chúng tôi luôn có thịt.

Tôi hiển nhiên là ước gì có hạt tiêu hay thậm chí là rau thơn để nêm thịt rồi...

Truyện Chữ Hay