Dịch Giả: Tsumimoto
_________________________________________
Hình như ngôi làng này có một sự kiện tương tự như chuyến ngoại khóa của trường.
Cũng đã được nửa năm kể từ buổi luyện tập chinh phạt đầu tiên của chúng tôi lúc chúng tôi trở thành học sinh năm hai.
“Tất cả các em cũng đã là học sinh năm hai rồi, nên đây là lúc các em nhận thức những vấn đề ở bên ngoài ngôi làng. Vì thế, chúng ta sẽ ở lại thị trấn cho đến trước lễ hội thu hoạch. Dự kiến là khoảng 3 ngày”
Tóm lại là, trong cái tháng trước lúc tổ chức lễ hội thu hoạch cũng chẳng bận rộn gì nên có vẻ như chúng tôi sẽ đến thị trấn lân cận.
Ngày đầu tiên: Lên đường, đến điểm giữa chặng đường vào buổi trưa, đi qua trạm kiểm soát và đến quán trọ được chỉ định của mình.
Ngày thứ hai: Tự do. Miễn là không làm chuyện gì xấu, thì chúng tôi thoải mái muốn làm gì thì làm.
Ngày thứ ba: Về nhà.
Vào buổi tối ngày đầu tiên, chúng tôi không bị hạn chế gì cả, nhưng có vẻ như chúng tôi cần phải cẩn thận bởi vì ban đêm có rất nhiều loại hình giải trí nên trật tự công cộng chẳng tốt gì. Hình như có cả khu đèn đỏ nữa. Chà, ngoại hình của tôi là người lớn nên tôi có thể uống rượu và tôi cũng chẳng có vấn đề gì với mấy thứ như nhà thổ, nhưng có nhiều thứ làm tôi phải sợ, chẳng hạn như mắc đủ loại bệnh này. Hay tập xác định với Suzuran luôn!
Vì lý do đó, tôi nghĩ mình cần chuẩn bị kỹ càng. Tôi vốn đã tích trữ thức ăn bảo quản và những dụng cụ bếp núc khác trong phòng vào một tuần trước ngày khởi hành. Bởi vì thường kiếm được tiền tiêu vặt, nên tôi đã mua một cái balo khác với cái tôi đã dùng vào buổi luyện tập chinh phạt lần trước. Cái này lớn hơn và tôi đã chỉnh sửa lại để nó trông như balo cấp quân sự hiện đại tương tự như MOLLE[note25161].
Tôi đã khâu một vài cái túi nhỏ đựng vật phẩm bằng da thú với ít sợi dây để gắn vào túi. Tôi nhồi bông vào vùng vai và thêm dây thắt lưng vào vùng eo để hoàn thành.
Tôi đã điều chỉnh để có thể xách được khoảng 25kg.
-Phần lớn chính
Quần áo thay trong hai ngày đặt trong túi da.
Vài cái khăn tấm đặt trong túi da.
Dây gai.
Túi thực phẩm: Đồ ăn trong 5 ngày.
Túi nhỏ #1: Chứa đầy thực phẩm bảo quản và muối với đường dùng trong 3 ngày.
Túi nhỏ #2: Nến, một ít chất kết dính và diêm đặt trong túi da.
Mền.
Áo mưa đặt trên cùng để có thể dễ dàng lấy ra.
- Bốn túi đựng vật phẩm nhỏ.
Túi bên trái: Túi nhỏ #3: đường và thảo mộc mà tôi thường uống ở làng đặt trong túi da.
Túi bên phải: Túi nhỏ #4: Kim chỉ, muỗng nĩa, một cục đá mài và một cái lưỡi câu.
Túi trước, chính giữa: Một hộp chứa đủ loại thuốc. Tôi chưa từng thấy loại thuốc dạng lỏng nào trong làng cả, nhưng nếu tương lai mà thấy thì tôi sẽ dùng chúng.
Túi trước, giữa trên: Cái này chính là sự kết hợp giữa ba cái trên. Hiện chẳng đựng cái gì nhưng tôi đang nghĩ mình sẽ thay đổi thứ đựng bên trong tùy vào nơi tôi đến.
- Túi treo bên ngoài: Chảo rán, ấm đun nước, nồi một tay cầm, một cái mền bị sờn đặt trên túi nhỏ #4, và một cái túi đựng nước.
Sau khi đã chắc rằng cái này không tạo ra tiếng động nào khi chạy nhảy, thì tôi đã chuẩn bị xong xuôi. Tôi cầm xẻng trong tay và đặt cây xà beng ngay bên cạnh, rồi mọi thứ đều đã khá là hoàn hảo rồi đấy.
Nếu đi đường dài hay ra ngoài vào ban đêm thì hành lý của tôi sẽ gia tăng bởi vì tôi cần cho thêm đèn, ít dầu, và thậm chí là đèn gắn ở hông. Tôi dùng quang và thủy ma thuật để lo cho mấy cái đó cũng được nhưng có khả năng là tôi không thể sử dụng ma thuật. Nghĩ thế, tôi muốn chuẩn bị cho cái khả năng như vậy. Bởi vì nến với diêm cũng không có nặng chút nào, nên tôi có thể luôn để nó bên trong túi da đặt trong balo để chống nước.
Khái niệm mà tôi nghĩ đến trong khi làm chuyện này là, “Nếu đã có cái này rồi thì có bị cô lập cả tuần, có lẽ bạn vẫn ổn thôi, phải không?”.
Hồi kiếp trước, bởi vì câu nói “luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng”, nên tôi cũng đã chuẩn bị sẵn một cái balo và đặt nó ngay cửa nhà. Tuy nó nhỏ hơn nhưng công suất lại cao hơn. Nếu tôi cứ như vậy mà mang nó ra ngoài, thì có lẽ sẽ bị mấy chú cảnh sát mắng cho lên bờ xuống ruộng nếu thấy tôi xách một cây búa cầm tay, một con dao sinh tồn, một cây xẻng gập, và một cái xà beng. Có lẽ họ sẽ cho tôi đi nếu trong tình huống khẩn cấp, phải không? Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi chết, nhưng tôi hy vọng cha mình có thể lo được những tình huống xung quanh đó.
Rồi, ngày ấn định đã tới. Trước đây tôi cũng có làm một thứ tựa như dây buộc gắn nó vào eo của mình để leo trèo, nhét cây xà beng vào thắt lưng và chỉ cầm mỗi cây xẻng trong tay. Tôi cũng gắn bao đựng dao vào dây đeo vai của balo để có thể dễ dàng rút nó ra.
Trước lúc lên đường, mẹ tôi đã đưa thức ăn bảo quản và bánh mì nâu dùng trong 3 ngày cho tôi trong khi dặn.
“Mẹ không cần quà lưu niệm đâu nhé~”
Trong khi đó, cha tôi nói.
“Con xách nhiều hành lý quá đấy. Đừng có lơ là chỉ vì đây là lần đầu con đến thị trấn nhé”
Tại chỗ hẹn, quả nhiên, Suzuran vẫn chưa tới. Cô ấy không thể ngừng ngủ quên trong những lúc như thế này ư?
“Trong lúc ở thị trấn, cháu đừng có mang con bé đến phòng mình vì cái kiểu hẹn gặp gì đó đấy nhé?”
Ichii-san đang cười nhưng mắt chú ấy lại nghiêm túc trong khi nói thế nên tôi đáp lại.
“Mọi người cũng ở đó kia mà, nên cháu làm sao mang cô ấy tới được”
Trong khi cố né chủ đề.
Theo người chỉ huy lần này của chúng tôi, Fig-sensei, thì chúng tôi sẽ nghỉ ngơi ba lần trước khi tới thị trấn. Và đương nhiên, chúng tôi không đi bằng xe ngựa rồi.
Khi chúng tôi đến trường, Wurst là người đầu tiên nói.
“Balo của cậu trông tiện lợi và ngầu lắm đó!”
Đó là vì tôi đã làm nó dựa vào ký ức của kiếp trước mà. Cái này không chỉ mang ý nghĩa là một cái túi lớn thôi đâu. Thật ngạc nhiên khi nhóm nữ không mang theo một tí hành lý nào. Khi tôi tham gia chuyến đi ngoại khóa hay khi ở qua đêm tại trường hồi kiếp trước, thì tôi là đứa có mang theo rất nhiều thứ. Tôi đã nghĩ điều đó không áp dụng ở thế giới này, nhưng khi nhìn kỹ lại, tôi vẫn là người mang nhiều hành lý nhất.
Sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ!
****
Tuy phải tìm nơi nghỉ ngơi ăn uống, nhưng chúng tôi đã có thể đến được tường thành bảo vệ xung quanh thị trấn. Trên đường chúng tôi chả gặp con quái vật nào cả, nên chúng tôi có thể an toàn đến được đây. Tôi nên nói sao đây nhỉ... thị trấn này lớn thật!
Cô giáo đến chỗ người gác cổng và nói.
“Đây là học sinh của làng Beryl”
Oohhhh. Có phải đây là lần đầu tôi nghe về tên ngôi làng của mình không nhỉ?
“Chào mừng đến với Edgelin. Hãy kí gửi vũ k hí khi cô đến quán trọ nhé, bởi vì không được phép mang chúng theo. Và sau đó, hãy nói tên của từng người cho tôi để nhận giấy phép vào trong. Thường thì chúng tôi sẽ cần thu 5 xu đồng lớn làm phí qua đường, nhưng vì đây là sự kiện được tổ chức hằng năm bởi ngôi làng, nên lần này chúng tôi sẽ không thu tiền nên cứ thoải mái đi”
Sau khi tiếp nhận lời giải thích từ người gác cổng có vẻ đã nhớ vể vụ đó, tôi chờ đến lượt của mình.
“Tên cháu là?”
“Là Caam ạ”
Cùng với câu nói đó, người gác cổng nhìn tôi và nhanh chóng viết gì đó lên giấy. Tôi tự hỏi có phải họ đang viết đặc điểm vật lý của tôi không. Sau một lúc ngắn, tôi phải viết tên của mình và gì đó như chữ ký trên tờ giấy được xử lý với ma thuật để ngăn nó bị rách và rồi ấn một con dấu có hoa văn nhỏ xíu và phức tạp lên. Chắc là gì đó giống như biện pháp bảo mật tạm thời cho cái này.
“Hãy chắc là không làm những chuyện xấu như trộm cắp hay giết người đấy nhé, bởi vì cháu có thể bị trừng phạt đấy. Và ngoài ra, bởi vì hoa văn này biểu thị thời gian lưu trú, số lần ghé thăm và hồ sơ phạm tội của cháu, nên nếu cháu đổ ma lực vào nó, thì hãy chắc rằng không để mất bởi vì lần tới đến đây thì cháu vẫn có thể sử dụng nó”
Sau khi ông ấy nói thế, chúng tôi bước vào thị trấn. Tôi tự hỏi liệu họ thông báo cho mỗi cái tính năng đó không? Ý tôi là, cái này khá tiện lợi đó chứ.
Tôi đã chờ những người khác làm xong, nhưng tôi cũng không cần chờ lâu lắm.
“Vậy thì, chúng ta hãy đến quán trọ thôi nào. Phí thanh toán đều đã thu cha mẹ các em từ trước rồi, nên các em không cần lo về chuyện đó đâu. Nhân tiện, quán trọ chúng ta sẽ ở nằm gần chỗ của tầng lớp trung lưu của thị trấn nên các em có thể thoải mái lắm đấy. Nhìn kìa, quán trọ của chúng ta đó”
Cô ấy chỉ vào một tòa nhà lớn cách chúng tôi 500m.
“Lớn quá!”
Tôi lỡ nói câu bình luận đó ra.
“Vậy, các bạn nam sẽ ở bốn người một phòng trong khi các bạn nữ ở hai người một phòng. Bữa tối luôn được dọn lên sau khi mặt trời lặn. Tiền rượu không có bao gồm trong phí chỗ ở đâu, nên nếu muốn uống thì tự trả tiền nhé. Sau khi kí gửi vũ khí rồi, thì các em thoải mái thích làm gì thì làm. Sáng ngày mốt sẽ điểm danh một lượt trước cổng nên hãy chắc là không đến trễ đấy nhé”
Trong khi đang nghĩ mình mong đợi chuyện đó, thì tôi được đặt cùng phòng với ba tên ngốc.
“Chúng ta làm gì đây? Xong chuyện này rồi thì chúng ta làm gì đây?”
Wurst hỏi thế trong khi cảm thấy bồn chồn.
“Ah - cứ đi lang thang xem sao. Cũng sắp tới giờ ăn tối rồi, nên đi dạo xíu nào. Tớ ngạc nhiên khi nó bự đến thế đó, nên tớ muốn khám phá thị trấn này”
“Chúng tớ chỉ muốn thư giãn thôi”
Schinken và Speck nói.
“Hm, vậy tớ đi cùng Caam nhé”
Cùng với câu nói đó, những người đi ra ngoài và những người lẩn quẩn trong nhà bị tách ra.
“Nhớ về trước bữa tối đấy”
Sau khi được bảo như thế, Wurst và tôi ra ngoài đi dạo. Chắc là cũng khoảng 3 giờ rồi.
Bắt đầu từ cánh cổng mà chúng tôi bước vào, chúng tôi quyết định đi vòng quanh trung tâm thị trấn trong khi hướng về phía cánh cổng bên kia. Trong lúc thong thả đi dạo với Wurst, tôi ghi lại những cách viết chữ khác của thế giới này và chuyển chúng thành Tiếng Nhật trong cuốn sổ ghi chép của mình. Khi được hỏi là tôi đang viết cái gì, thì tôi đáp.
“Hm? Tớ đang so sánh sự khác biệt giá cả và quyết định mua hàng ở chỗ nào thôi. Lấy ví dụ là thịt nhé, nếu là ở làng của chúng ta, thì nó rẻ hơn xíu nhỉ? Ở đây cũng có những vật phẩm rẻ hơn so với ở làng mà”
Thấy cuốn sổ ghi chép của tôi, cậu ta hỏi.
“Này, mấy kí hiệu đó là sao vậy? Tớ chẳng đọc được gì cả”
“Cái này là mật mã tớ nghĩ ra thôi. Kế bên là ý nghĩa của chúng đó”
Đây chỉ là cái cớ tôi nghĩ ra.
Trong lúc tiếp tục đi dạo, chúng tôi đã trò chuyện đủ kiểu như, “So với quầy hàng mới nãy, thì quầy này rẻ hơn nè” hay “Vật phẩm ở đây tốt thiệt đó”. Sau khi đến cảnh cổng khác, chúng tôi quyết định trở về quán trọ. Trên đường về, chúng tôi cũng đã quyết định cùng nhau ăn tối.
Wurst hỏi tôi có muốn uống rượu không nhưng tôi bảo hôm nay mình xin kiếu. Hương vị của bữa ăn cũng được. Tuy không phải không ngon nhưng cũng chả có ấn tượng gì.
Chắc là ngày mai tôi nên khám phá thị trấn cho đàng hoàng nhỉ.