Dịch Giả: Tsumimoto
___________________________________________
Tôi đã đến khu vực tập luyện của mình để cắt cỏ, sửa chữa và bảo trì vì thực vật phát triển tươi tốt. Tôi cũng lại bắt đầu những hoạt động như hái cây độc và săn thỏ hoang. Theo Arc-san nói, thì có vẻ như thỏ là loài động vật sinh sản quanh năm nên mọi việc đều ổn cả miễn là tôi không săn luôn lũ thỏ con. Bởi vì thế, tôi săn hai con mỗi ngày vẫn được.
Để tìm ra một loài cây độc mới, tôi đã đến bờ sông và gặm đại những chiếc lá cây. Sau khi Kháng Độc lên cấp 2, tôi đã bắt đầu cảm thấy cây độc mà đó giờ mình ăn đã trở nên giòn giòn và dẻo dẻo khi nhai.
Tôi cũng đã có dịp đi đến một cánh đồng cho tôi cái cảm giác mát lạnh, sảng khoái y hệt như bạc hà... mà khoan, giờ tôi nhìn kỹ lại, thì chẳng phải đây thực sự là cây bạc hà sao? Tôi đem một vài cây bạc hà về vì tôi đang nghĩ đến việc trồng chúng ở đó. Tôi cũng lập một tấm bản đồ về vị trí ban đầu của cánh đồng trong đầu mình trong lúc đi về.
Sau khi trở lại khu vực tập luyện, tôi đã tạo ra vài viên đá và dao hắc diện thạch để tập ném.
“Nếu mình gia tăng trọng lượng thì có được hơn không nhỉ?”
Tôi cũng đã nghĩ đến việc tạo ra một con dao hắc diện thạch phiên bản rìu cầm tay trước khi bắt đầu tập luyện. Nói thật nhé, tôi nghĩ rằng bắn một cục hắc diện thạch lớn hình cột băng là đã đủ hiệu quả rồi, có điều, đó lại là sự lãng mạn của đàn ông. Tôi cũng không muốn lơ đễnh vì còn mấy cha kia đang quan sát tôi kìa.
Tôi đã sớm hoàn thành việc tập luyện của hôm nay và đi về nhà. Tôi mua chút gỗ, đinh và kính vỡ bằng số tiền còn dư từ những thứ tôi làm ra hồi mùa đông và bắt đầu làm chậu cây. Để bảo quản gỗ, tôi đã đốt đến khi nó bị cháy xém trước khi định dạng nó thành hình vuông[note24980]. Tôi đã nghĩ việc thêm phần đáy vào quá ư là rắc rối nên tôi quyết định là chỉ sử dụng đất ở bên dưới để làm cho phần nhô ra giống y như guốc gỗ. [note24981]
Tôi cũng dùng dao tạo ra lỗ thoát nước và sau khi bỏ chút đất mà mình lấy từ cánh đồng gần đó vào, thì chậu cây đã hoàn thành rồi đó. Tôi nhỏ vài giọt nước được tạo ra bằng ma thuật để kiểm tra xem lỗ thoát nước có hoạt động không. Cây bạc hà được xem như một loại thảo mộc nhưng chúng lại dễ dàng phát triển vì chúng tương tự như cỏ. Chúng cũng lây lan rất nhanh nữa. Tôi tự hỏi liệu ngày mai lại đến thì chỗ tôi mới hái đi có mọc lại hay không nữa?
“Này, cái hộp chứa đầy đất ở trước cửa là gì thế?”
Cha tôi hỏi câu đó vào giờ cơm tối.
“Ah- con tìm thấy một loài cây có mùi thơm lắm, nên con tính trồng nó ạ. Con không có làm phiền ai cả, nên được mà, phải không ạ?”
“Chà, cha thì không bận tâm rồi. Cha hỏi vì thấy tò mò thôi. Nhắc mới nhớ, chuyện mà cha thấy tò mò ấy, sao con lại dùng xẻng làm vũ khí vậy? Cha nghe một vài tin đồn từ Moore và mấy tên khác trong làng”
“Ừm, không sao đâu. Con đã dùng nó để tập luyện vào hôm bữa và trông nó như vậy đấy ạ”
“Là vậy sao?”
Cuộc trò chuyện tầm phào giữa cha và con vẫn cứ tiếp diễn trong lúc chúng tôi ăn cơm.
“Này, Caam. Mai mốt chúng ta đánh một trận nhé?”
Cái kiểu cưỡng ép cố gắng truyền đạt của người cha tới đứa con vị thành niên trong một cuộc trò chuyện ngắn này là sao vậy trời? Nó làm tôi thấy khó xử quá! ... À, phải rồi, tôi là con ông ấy mà.
“Nếu là được dùng xẻng thì...”
Tôi đáp lại trong khi thấy hơi xấu hổ.
Tôi quyết định đại là làm hạt bi thủy tinh trước khi đi ngủ.
Đó là vì làm hạt bi thủy tinh đã bắt đầu trở thành thói quen của tôi rồi.
****
“Em yêu à, anh bắt đầu thấy nghi ngờ là thằng con mình nó thông minh hay là đần độn rồi. Anh đang nói về vụ thằng bé đột nhiên lại quyết định trồng cỏ ấy”
“Không được à? Thằng bé lớn lên mạnh khỏe nên em cũng không bận tâm lắm. Hình như thằng bé còn kiếm tiền bằng cách bán mấy thứ mà nó làm trong mùa đông ấy. Em nghĩ nó là một đứa thông minh”
“Chính xác là thế đấy. Dù rằng anh vẫn sẽ cho nó tiền nếu nó nói rằng nó cần mua vũ khí, nhưng nó đã tự đi mua luôn. Mặc dù nó có thể dựa dẫm vào anh thêm chút nữa...”
“Không phải đó là chuyện tốt sao? Có lẽ là vì nó thực sự là một đứa trẻ thông minh”
“Chắc là em cũng không để tâm nhiều khi nghĩ đến chuyện này như thường lệ nhỉ. Chà, nó tự lập như thế thì cũng không có vấn đề gì. Câu hỏi là nó cảm thấy thế nào với chuyện đó cùng Suzuran-chan kìa”
“Hình như mọi chuyện đang diễn ra thuận lợi lắm. Có vẻ hồi bữa thằng bé đã tặng cho con bé một cái đồ kẹp tóc làm bằng thủy tinh đấy”
“Oh, vậy là nó đã bắt đầu hành động rồi ư. Nhưng mà, mối quan hệ của chúng nó vẫn chưa có tiến triển gì cả”
“Những hạt bi thủy tinh ấy hiện đang được rao bán trong chợ. Hình như là do thằng bé làm ra đấy”
“Thật ư! Những thứ được dùng để buộc vào túi xách mà dạo này anh hay thấy ấy hả? Em có chắc là mình đang nghĩ về đúng người không thế? Con của chúng ta à?”
“Đúng vậy. Mà bởi vì thằng bé bây giờ chẳng phạm phải tội lỗi nào hay mắc phải sai lầm nào nên cứ để như vậy đi”
****
“Vậy thì, hôm nay mình sẽ đi tìm mấy loài cây trông như thảo mộc nào...”
Lời độc thoại của tôi vô tình rỉ ra.
Lần này, tôi sẽ đặt chân vào vùng đất chưa được khai phá. Tôi được bảo rằng chuyện này rất nguy hiểm, nhưng một chút thôi thì vẫn ổn mà, phải không?
Bởi vì thế, nên tôi đã thấy được những thứ khác biệt như một cái ao, một lùm cây to cao nhưng vô dụng với một cái hang không sâu cho lắm.
Cái hang ấy cao 2 mét và sâu tầm 10 mét có vẻ là do con người khai quật. Bên trong cũng có dấu vết có người đánh lửa nữa. Bởi vì tôi nghĩ là chẳng có thứ gì trong đó cả, nên tôi sẽ lấy và tận dụng nó sau.
Trong khi tiếp tục cuộc khám phá tào lao của mình, tôi bắt gặp một con nai ở bên kia bụi cây. Khi thấy tôi, nó ngạc nhiên rồi lập tức bỏ chạy.
“Phù...Cũng bởi hôm nay tao chỉ muốn khám phá thôi, nên mày mới thoát chết trong gang tấc đấy”
Tôi cố nói một câu ngầu lòi nhưng mà... xấu hổ quá đi. Tôi sẽ không làm lại lần nào nữa đâu.
Tôi tiến hành tìm kiếm theo chiều kim đồng hồ và, nếu khu vực tập luyện của tôi ở quanh mốc 6 giờ, thì tôi đã phát hiện một vài cây hoa oải hương và hoa cúc ở quanh hướng 3 giờ. Bởi vì cắt hoa oải hương cũng không sao, nên tôi cắt vài nhánh và đặt chúng vào một quả cầu nước. Còn với hoa cúc, nếu tôi cấy nó thì sẽ tạo ra nhiều hạt hơn, nên tôi đã đào nó lên và đặt nó trong túi vải.
Khi đang đi mà có quả cầu nước lơ lửng trên đầu thì có cảm giác hơi bị siêu thực luôn đấy chứ. Ngay bây giờ, nó sẽ được xem như ma thuật công kích nếu tôi cứ như vậy mà bắn nó đi. Trong khi đang nghỉ những chuyện vớ va vớ vẩn, tôi tới gần nơi có cây bạc hà. Tôi mạnh bạo nhổ vài cây lên và quăng nó vào cùng chỗ với hỏa oải hướng đang ở trong quả cầu nước trên đầu tôi.
Khi về làng, tôi được chú Werewolf trung niên cảnh báo.
“Với quả cầu nước đó, thì cháu sẽ ném trúng người khác đấy”
Quả nhiên. Dẫu tôi có để nó lơ lửng, thì chắc chắn nó vẫn được coi là ma thuật công kích.
“Cháu xin lỗi ạ. Biết làm sao được, thảo mộc có thể bị héo nên cháu mới phải trông nom nó như bây giờ ạ”
Khi tôi nói thế.
“Chà, nếu là Caam thì có lẽ là ổn thôi”
Chú ấy tán thành khá nhanh. Hình như tôi rất được tin tưởng nhỉ. Ngoại trừ những lúc cực kỳ cần thiết, có lẽ tôi nên kiềm chế lại thôi.
Tôi lập tức trồng bạc hà vào chậu. Tôi đã dùng ngón tay tạo ra một vài cái lỗ bên trong cái chậu cây khác và nhét hoa oải hương vào. Còn giờ thì tôi chỉ trồng hoa cúc trên đất thôi. Phát hiện hoa cúc lần này của tôi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán nên tôi chưa có làm trước cái chậu cây khác.
****
Tan học, tôi làm một cái chậu cây mới và đợi thêm vài ngày trước khi chuyển hoa cúc vào trong đó.
“Được rồi, nó vẫn chưa có héo. Và hình như rễ cây đã vươn dài bám chắc rồi”
Trồng cây vui thật nhỉ? Hồi kiếp trước, tôi cũng có trồng một vài cây tía tô trên hiên nhà để lấy đi nấu ăn. Những loài cây thuộc họ hoa môi đúng là kiên cường quá nhỉ?
“Caam, giờ con có rảnh không?”
Tôi bỗng dưng được gọi và khi ngoảnh mặt lại, thì thấy cha mình đã trang bị đầy đủ đang đứng ở đó.“...Cha trông đáng sợ lắm đó. Có phải đây là trận đấu mà hôm bữa cha nói không ạ?”
“Đúng vậy. Lấy vũ khí của con ra đi”
Bởi vì tôi nghĩ yêu cầu ông ấy cân nhắc lại có lẽ là chuyện bất khả thi, nên tôi lấy xẻng và xà beng từ trong nhà kho. Đây ắt hẳn là bài kiểm tra để xem xẻng và xà beng, những dụng cụ được dùng cho việc đồng áng và xây dựng, có thể được dùng làm vũ khí hay không. Nếu bị xác định là vô dụng thì dám chắc là tôi sẽ bị ép phải đổi vũ khí. Có lẽ là thứ trông bình thường hơn.
“Con đã mua nó đó. Nhưng con không có giáp ạ”
“Không sao. Chúng ta có phải là đang định chém giết nhau đâu, với lại, chúng ta sẽ dừng lại khi một người làm rớt vũ khí. Chỉ là hơi đau xíu thôi”
Chết tiệt. Ông ấy nghiêm túc rồi. Hình như ông ấy thực sự không muốn tôi cầm xẻng đi đánh với quái vật.
“Đừng có dùng ma thuật với ném thứ gì đó nhé. Cha sẽ nương tay trong trận đấu nên con cứ nghiêm túc mà đánh đi”
Hình như cha tôi trông cực kỳ giống ác quỷ luôn đó...
“V-Vậy, hãy nhường con ạ”
Bây giờ, tôi nói một câu cho có lệ.
Trong khi tôi đang thủ sẵn cái xẻng dùng để đào đất trên tay trái, cha tôi cầm khiên và trường kiếm đã lập tức rút ngắn khoảng cách. Sau đó, ông ấy vung ngang thanh kiếm từ phải sang trái. Trong lúc hoảng hốt, tôi đã đặt cả hai tay lên cái xẻng và để nó sang trái nhằm lấy tư thế phòng thủ và nghe thấy âm thanh kim loại va chạm. Cha tôi bỗng dưng chuyển hướng và vung thanh kiếm xuống.
*Gan!*
Tôi cũng đã xoay sở để đỡ đòn thứ hai, nhưng cứ như vậy thì tôi sẽ gặp rắc rối mất.
Để cách xa cha tôi, tôi đã dùng hai tay mà vung cái xẻng. Ông ấy đã chặn nó lại với cái khiên nhưng tôi đã thành công trong việc lấy thêm khoảng cách.
Tôi đã sử dụng khoảng cách ấy để lập tức tấn công. Trong khi giơ cái xẻng lên cao với tay phài, tôi vung nó xuống và giáng một đòn vào khiên của ông ấy. Sau đó, Tôi dùng tay cầm của cái xẻng để đẩy ông ấy ra xa. Cùng với khoảng trống được mở ra, tôi nhắm vào cổ tay ông ấy bằng cách sử dụng tay nắm hình tam giác để cố làm ông ấy buông vũ khí ra nhưng có vẻ hành động ấy đã bị ông ấy nhìn thấu bởi vì ông ấy lập tức lùi lại và cuối cùng, đòn tấn công đó đã trượt.
Vì đã có cơ hội, tôi quyết định hỏi trong khi lập tức sửa lại tư thế và lấy thêm chút khoảng cách.
“Cha ạ, cha nói là chúng ta tránh gây thương tích nghiêm trọng cho nhau, phải không? Chẳng phải đòn tấn công ban nãy mạnh đến mức nếu con mất vũ khí thì đầu cũng bị chẻ đôi luôn sao?”
Trong khi đang nói chuyện, tôi bắt đầu sửa lại tư thế trong khi đưa lưỡi xẻng lên phía trước.
“Vì con là con cha, nên cha đã nghĩ là con sẽ tránh được nó, nhưng thật không ngờ con lại chặn nó lại”
Hình như ông ấy rất vui mừng khi nói thế. Vậy ra đây là kiềm chế của ông ấy đấy à. Cựu mạo hiểm giả đúng là tuyệt vời thật.
“Nếu nó trúng thật thì sao đây ạ?”
“Có lẽ thanh kiếm sẽ kẹt lại ở giữa đầu con thôi”
Ông ấy nói thế trong khi cười toe toét. Chết tiệt.
“Nguy hiểm quá, chúng ta nên sớm dừng lại nhé?”
Tôi cố đề nghị với cảm giác nhẹ nhàng.
“Chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi mà? Chúng ta mới làm nóng thôi!”
Khi nói thế, ông ấy rút ngắn khoảng cách và đánh tôi bằng khiên. Bởi vì ông ấy sắp bắt đầu chém tôi cũng là điều hiển nhiên nên tôi sử dụng tay nắm của xẻng để đỡ khiên và lưỡi xẻng va chạm với thanh kiếm của ông ấy. Tôi cố đá vào háng của ông ấy nhưng ông ấy đã dùng khiên để đẩy nó ra.
“Chơi dơ quá đấy. Trong trường có dạy mấy cái này đâu nhỉ, phải không?”
“Con cần phải không từ thủ đoạn để sống sót. Để không chết, thì con sẽ làm mọi chuyện ngay cả khi là nó có dơ bẩn đi chăng nữa. Thực ra, con cũng muốn sử dụng ma thuật lắm chứ. Nếu cha muốn công bằng, thì đi đánh với người có tinh thần hiệp sĩ ấy. Lý do mà con giữ lời ngay bây giờ là vì cha là cha của con”
Tôi cố phàn nàn đôi chút.
“Cha hiểu. Đúng vậy. Vậy cha cũng sẽ thay đổi cách đánh của mình”
Tuy cha tôi đang cười nham hiểm, nhưng ông ấy vẫn không rời mắt khỏi tôi.
Ông ấy bắt đầu lao thẳng vào tấn công sau khi tạm dừng một lúc ngắn, nhưng lần này lại là một đòn tấn công trực diện nên tôi không thể ra đòn hiệu quả được. Nói thật nhé, đúng là bực mình mà. Ngay cả khi tôi cố chuyển sang sử dụng cây xà beng đang cầm bên tay trái để làm khiên trong khi cầm xẻng như một cây búa, thì vẫn chẳng có tác dụng gì.
Trận chiến của chúng tôi kết thúc sau khoảng 1 tiếng nhưng mà...
“Khi nói đến kinh nghiệm, thì con đúng là thiếu thật, nhưng con sẽ sớm quen với nó thôi. Con vẫn còn đang phát triển nên đừng để ý nhiều nhé”
Ông ấy xoa đầu tôi và buổi tập luyện của chúng tôi đã kết thúc. Dẫu bên trong đã sớm là một thằng 36 tuổi rồi, nhưng tôi vẫn rơi nước mắt.
****
“Này, Ichii, xẻng khá là mạnh đấy nhé...”
Trong khi uống rượu Sake, ông ấy phàn nàn với bạn của mình.
“Nó nhẹ hơn búa nhưng nặng hơn kiếm, anh có thể đâm nó như giáo và rất dễ điều khiển luôn ấy chứ. Hơn nữa, thằng bé đó cũng mài xẻng được nữa. Đáng sợ thật-“
*ực ực* ông ấy lại uống thêm rượu Sake.
“Tôi đã lấy nó ra làm trò cười đấy, nhưng đó chỉ là trò cười thôi. Thằng bé vung nó như kiếm nhưng va chạm lại nặng nề như búa ấy, biết không? Tay trái tôi còn tê đây này. Lưỡi kiếm cũng bị mẻ mất rồi, khiên thì nát bấy. Tệ lắm luôn đó”
Ông ấy cứ phàn nàn.
“Hơn thế nữa, thằng bé thậm chí còn sẵn sàng làm những chuyện dơ bẩn để thắng vì nó sợ chết. Thằng bé còn bảo tôi ‘đánh một trận công bằng với hiệp sĩ’ ấy. Tôi không biết rồi sẽ ra sao nếu thằng bé sử dụng ma thuật. Hôm nay tôi vẫn giữ phẩm giá như một lão già của mình, nhưng nói thật thì tôi cảm thấy như mình sắp không làm thế được nữa rồi”
“Chà, thế thì hay rồi, phải không! Ý là thằng bé rất mạnh. Nó nói nó sẽ chiến đấu theo kiểu bẩn thỉu để sống sót mà, phải không? Chà, nếu thằng bé đã nói chuyện như vậy rồi thì nó không dễ gì mà chết đâu. Hôm nay tôi đãi anh nhé, nên về nhà đi, được chứ? Anh uống quá chén rồi”
Đó là những gì đã xảy ra trong khi cánh người lớn uống rượu.
Còn trong khi đó, tại phòng của Caam.
“Ah- mình chẳng đánh trúng lấy một cú. Ah, chết tiệt-“
Cậu thấy chẳng có tí động lực nào và lười biếng trong khi ngồi phàn nàn một mình trong phòng. Đây là lúc giới trẻ sẽ đấm vào tường hay gì đó, nhưng mà quả nhiên, cậu không làm thế khi xét đến tuổi tinh thần của mình.
Để thay đổi tâm trạng, cậu đã hái một ít bạc hà, nhẹ nhàng dùng tay nghiền nhỏ nó ra và đặt vào trong cốc. Sau đó, cậu đổ nước nóng được tạo ra bằng ma thuật và pha một ít trà thảo mộc tươi. Chẳng hề biết suy nghĩ bên trong của cha mình và vẻ rắc rối của ông ấy, cậu quyết định đi ngủ.