Dylan Shan Blade.
Trước khi được quay về, cậu ta được coi là một người đàn ông nguy hiểm. Kẻ điều khiển đế quốc trong thầm lặng. Trí thông minh vượt trội của cậu với tính cách thầm lặng của cậu, cậu chưa từng sợ phải giết bất cứ ai kể cả đó có là người thân của mình. Nếu như tôi thuần hóa và điều khiển tài năng của cậu, tôi có thể hủy hoại hoàng tộc và đất nước này.
'Nhưng sẽ không dễ như vậy.'
Nhưng chàng trai hoàn hảo đang đứng trước mặt tôi đây vẫn còn trẻ, nên giờ tôi vẫn có thể thuần hóa được cậu.
'Bằng bất cứ mọi giá mình phải điều khiển được người này.'
Cô lặng lẽ bước vào phòng.
"Kính chào điện hạ."
Khi cánh cửa mở ra, một cậu trai đang ngồi đọc sách hiện ra trước mắt. Dylan dừng đọc sách rồi đứng dậy.
"..."
Cậu không trả lời. Tôi nên tiếp cận như thế nào đây?
"Thần là..."
Charl cúi đầu tôn kính như một con thiên nga.
"Thần là Charlize Ronan, người sẽ dạy người bắt đầu từ ngày hôm nay."
Dylan nhìn cô chằm chằm, cô có thể cảm nhận được một bức tường kiên cố trong tâm trí cậu. Cậu chỉ để dáng đứng tôn nghiêm. Nếu cậu trưởng thành thêm chút nữa, cậu đã có thể dấu đi sự dè chừng của mình. Charlize lấy làm mừng khi thấy được hạn chế của cậu. Cô nhìn xuống, giấu đi cảm xúc thỏa mãn của mình. Cô để cậu quan sát mình một lúc. Vài giây trôi qua, cậu nhìn lên. Họ chạm mắt nhau. Cô không cười.
'Chắc hẳn trông mình khá khả nghi trong mắt cậu ấy.'
Không giống như các công chúa, chưa hề có một tiền lệ một hoàng tử có giáo viên hoàng gia của mình là nữ. Không những vậy, cô lại còn độc thân và chỉ lớn hơn hoàng tử một tuổi. Không một ai biết được lí do cô muốn trở thành sư phụ của cậu. Bất ngờ hơn, không một ai cảm thấy lí do là vì để ý vì gia thế cậu không khá giả bằng gia đình cô. Nhưng chỉ sau vài năm nữa thôi, cha của cô sẽ không thể động tay tới người này. Dylan sẽ thống trị đất nước này.
"..."
Dylan nhìn vào tóc của cô, rồi nhìn xuống chiếc váy trắng trễ vai mà cô đang mặc. Cô đã chủ ý chọn chiếc váy lụa họa tiết cánh bướm vì nó nhìn khá thanh thoát. Một chiếc váy có thể dễ doàng phát hiện được nếu có vệt máu. Vòng hoa cài đầu của cô có màu xanh da trời, giống như người phi tần thứ 7 đã sinh ra cậu. Dáng vẻ của Charlize trông rất dịu dàng và thanh tao. Cậu bắt đầu cảm thấy chút bối rối. Cô nghiêng đầu sang một bên như một cô gái ngây thơ. Mái tóc bạch kim pha chút ánh vàng của cô xõa xuống ngay dưới vai như danh giới giữa một người thiếu nữ và một quý cô.
"Sao người không hỏi thần?"
"...Hỏi gì cơ?"
"Vì sao thần lại muốn làm sư phụ của người. Mọi người đều tò mò về điều đó đấy."
Cô cư xử như một đứa trẻ tinh nghịch. Khi cô cười nhẹ, Dylan chớp mắt vài giây. Thẳng thắn mà nói, cô đang làm chủ cuộc nói chuyện. Kể cả Công tước người không mấy để ý tới cô hai năm qua cũng phải hỏi Charlize về điều này. Dylan chậm rãi chớp mớt như thể cậu đang hứng thú. Charlize mặc một chiếc váy thanh lịch, trông cô quá trẻ và quá nhỏ bé để trở thành giáo viên của Hoàng tử. Cô trông giống như một nàng tiên dịu dàng nhưng đồng thời lạnh lẽo.
"Thần rất mong đợi sự hợp tác của người, thưa Điện hạ."
Cô bước lên một bước và đưa tay ra. Cậu nhìn cô, người đang ngỏ ý muốn bắt tay. Khoảng không im lặng bị phá vỡ. Đây chỉ là cử chỉ bình thường trong việc chào hỏi thôi. Cậu ta không thể từ chối nó được. Sẽ không lâu đâu. Rồi một hơi âm chạm đến bàn tay cô. Con mãnh thú nhỏ bình thản dấu đi sự nghi hoặc của mình, đáp lại một cách chậm rãi.
"Ta cũng vậy, mong nhận được sự hợp tác của người."
Tóc đen và mắt xanh. Giọng nói của cậu trầm khàn. Cô cảm nhận được một sự râm ran và rùng mình kỳ lạ. Sau cái bắt tay, cô xoa lên tay cậu bằng những ngón tay của mình. Giữ bình tĩnh là rất quan trọng. Có một vết nứt nhỏ trên bàn tay của cậu. Kế hoạch của cô là trở thành một con người quan trọng trong thế giới của cậu hơn là một con người què quặt. Dylan bắt đầu tập trung vào Charlize hơn.
"Thần đã mang trà mà người đặt đây ạ, thư Điện hạ."
Người thị nữ bớt căng thẳng hơn. Cậu nhìn lướt qua người thị nữ. Charlize cũng nhìn người thị nữ đang run rảy rót trà. Cô thị nữ bắt đầu nhìn chằm chằm vẻ đẹp cuốn hút của Charlize, lơ đãng.
"Ah... Thần xin lỗi."
Vì quá chú ý nhìn Charlize, người thị nữ đã mắc lỗi. Cô ta đổ quá nhiều trà tới mức tràn ra ngoài. Khói nóng bay lên và những quyển sách trên bàn đều ướt hết. Người thị nữ vội vã lấy khăn tay ra lau những quyển sách.
"Ôi! Nóng quá! Thần... Thần xin lỗi."
Charlize không nhìn người thị nữ đang hoảng hốt kia, cô cảm thấy hứng thú với thái độ bình thản của Dylan hơn.
'Cậu ta chắc phải có nếp nhăn trên lồng mày rồi.'
Charlize nhận thấy tâm trạng của cậu thay đổi. Cô thị nữ chắc sẽ mất việc vào ngày mai hay bị đình chỉ một thời gian thôi.
"Thần sẽ đun lại ấm trà khác, thưa điện hạ."
"Ah."
Cậu cười nhẹ.
"Không cần đâu."
Lời nói của cậu có phần nào đó nghiêm khắc. Charlize và Dylan chạm mắt nhau. Người thị nữ lặng lẽ rời khỏi phòng. Charlize nhìn ra sảnh khiêu vũ bên ngoài thư phòng. Ngoài kia cửa sổ, một con bướm vàng đang bay trong không khí. Cô có thể cảm nhận được được vị mật ngọt của những bông hoa mà con bướm đang bay gần tới. Charlize biết chắc rằng cậu đang nhìn cô. Cô vén tóc mình ra sau tai, để lộ ra phần da cổ trắng nõn. Trước khi trở về, cậu chưa từng bị vẻ đẹp của ai cuốn hút cả.
Tuy nhiên.
'Chắc chắn cậu ấy đang nhìn mình.'
Chỉ một chút sự chú ý cũng là đã đặc biệt với cậu ấy rồi. Cậu ấy chắc chắn đã bị Charlize cuốn hút.
"..."
Có những lúc, sự im lặng có thể giải thích được nhiều hơn cả lời nói. Charlize đợi cậu hỏi cô về một điều gì đó nhưng cậu vẫn giữ yên lặng. Đó chắc hẳn là sự cứng đầu của cậu. Cô từ từ nhìn cậu.
"Từ nay ta sẽ gọi người là sư phụ."
Như thể đã định trước, Dylan phá vỡ yên lặng. Đó không phải là điều mà cô đã đoán trước nhưng cô không thể để lộ vẻ ngạc nghiên được. Như thể khen ngợi cậu vì đã tiếp cận trước, cô nói:
"Thần rất vui. Người cuối cùng cũng nhận thần là sư phụ rồi sao?"
"..."
Cậu ấy có kĩ thuật dùng kiếm bậc nhất. Cô biết rằng thời gian sẽ trở lời tất cả. Charlize tự tin rằng một ngày nào đó cô có thể xoa dịu sự cảnh giác của cậu.
Ngày đầu tiên, cô tắm một lúc trong làn nước ấm với những cánh hoa được rải bên trên.
Soạt.
"Xin chào, lâu rồi không gặp."
Cô chào đón những tiên nữ đang giấu mình sau những bông hoa. Thật ra Charlize mang một phần dòng máu của tiên nữ. Không mất quá nhiều thời gian để cô nhận ra sự thật này. Chỉ có những người mang dòng máu tiên nữ mới có thể nhìn thấy tiên nữ thôi.
"Cậu đi cùng bạn à?"
Vị tiên kia gật đầu. Đây là lần đầu tiên Charlize thấy một vị tiên đi cùng một vị tiên khác. Họ chỉ nhỏ bẳng đầu ngón tay. Mặc dù họ rất nhỏ bé, họ đều có ngoại hình khác nhau nên cô có thể phân biệt được. Vị tiên chớp mắt liên hồi trông thật đẹp. Nó lộn nhào như thể đang cố tỏ ra đáng yêu. Vị tiên bày ra một bộ mặt van nài như thể muốn gì đó.
Charlize cười thật tươi.
"Chắc hai cậu đói rồi."
Lượng mana trong người Charlize là vô hạn, và nguồn thứ ăn của tiên nữ chính là mana. Đó cũng chính là lí do vì sao đám tiên nữ hay bám dính lấy cô. Cô tạo ra một vòng mana một cách dễ dàng. Một làn không khí màu hồng tỏa ra khắp không gian. Nó lớn tới mức bao trùm cả căn phòng. Hai vị tiên bắt đầu hút lượng mân. Họ rất vui. Không lẽ cả hai đã bị bỏ đói được một lúc rồi sao? Họ vẫn được cho ăn đàng hoàng mà. Những vị tiên luôn trả ơn lòng tốt của mọi người bằng cách họ sẽ quay lại giúp đỡ vào một ngày nào đó. Vì vậy, cô luôn đối xử tốt với các vị tiên.
"Cậu đang nói cảm ơn sao?"
Hai vị tiên cười thật tươi nhìn cô. Trông cô hệt như một con bướm vậy. Họ đập cánh nhanh hơn rồi dần biến mất.
'Mình cảm thấy vui hơn khi nhìn những vị tiên.'
Khi cô ra ngoài sau khi tắm, cô cảm thấy mọi thứ như thể trở nên tốt hơn.
'Từ hôm nay căn phòng này sẽ là nơi mình ở.'
Giờ đây, cô sẽ ăn ngủ tại Hoàng Cung. Cô sẽ không bao giờ quay về lâu đài của Đại Công tước nữa. Cô bước qua ngưỡng cửa một cách vui sướng. Nhìn qua cửa sổ, những ngôi sao trên trời đang sáng lấp lánh. Cô vừa nhận ra một điều sau khi đóng của sổ.
"Hmm..."
Charlize vén tóc ra sau. Mùi hương của xà phòng tắm tỏa ra khắp căn phòng. Giờ, cô lại cảm thấy có chút hồi hộp.
Khăn trải giường có màu xanh, cùng màu với chiếc rèm cửa. Một cái bàn và một cái ghế. Một chiếc sofa đôi dành cho hai người ngồi. Đăng kia là một chiếc bàn trang điểm và một tủ quần áo. Cô chỉ có những nội thất đơn giản nhưng cô vẫn thích chúng. Cô treo thanh kiếm mà cô đã mang theo trước đó. Đồ của cô cũng đã được các thị nữ sắp xếp gọn gàng.
'Mình sẽ phải ở đây thêm vài năm nữa.'
Charl tự nhủ.
"Mình chỉ vừa mới bắt đầu thôi."
Cô cắn môi. Cô đang ở trong cung điện, nơi mà cô hằng mong ước muốn được phá hủy nó. Cô vẫn còn nhớ rõ khoảng thời gian khi mà cô quyết định sẽ hủy hoại Đế Quốc. Cô vẫn còn nhớ rõ tiếng kêu gào của mình khi cô còn là Keira.
Cô muốn giết họ. Nỗi giận giữ vẫn còn hiện hữu trong trái tìm cô. Lấp đầy là sự thù hận. Charlize nắm chặt tay lại rồi hít một hơi. Mỗi lần cô cảm nhận được cơn tức giận tột cùng, cô sẽ tìm cách loại bỏ nó. Sau khi cô mở mắt, đôi ngươi màu nâu trở nên lạnh lẽo.
'Mình đã làm rất tốt.'
Charl cố trấn an bản thân.
'Mình đã trở thành sư phụ của Dylan rồi.'
Giờ việc cô cần làm là dạy dỗ cậu thật tốt. Cô lên giường đi ngủ. Charlize đã trải qua hơn trăm năm và cô tự tin rằng mình có thể thuần hóa hoàng tử bé nhỏ, nhưng Dylan không nên bị khinh thường. Rất nhiều người quên biết lâu năm với hoàng tử không hề biết tới tài năng ẩn dấu của cậu.
Phần khó nhất đó chính là phải giấu đi thân phận của cô.
"Mình phải thật khỏe mạnh..."
Cô chìm vào giấc ngủ một lúc. Đã là nửa đêm nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của một ai đó. Không lẽ là thích khách?
Charlize nhanh chóng cử động. Mặc dù cô đang mặc đồ ngủ, cô vẫn mang theo con dao găm bên mình. Con dao của cô phản chiếu ánh sáng mặt trăng. Một thanh gươm xuyên qua không trung.