Hôm nay là sinh nhật của Charlize.
Cô ngồi bình thản nung chảy sáp rồi đổ chúng lên giấy, nhấn con dấu vào phần sáp màu đỏ rồi đợi. Sau khi tháo con dấu ra, cô có thể thấy được ấn dấu của gia đình mình. Cô bắt đầu viết từng dòng chữ bằng cây bút lông mạ vàng.
< Đơn đăng kí làm giáo viên Hoàng gia>
Sau khi nó được niêm phong, cô chỉ cần một chiếc dao dọc giấy. Charlize đã quyết định, cô sẽ không đăng kí ngay bây giờ. Giờ vẫn chưa phải lúc. Có quyết định sẽ giữ nói trong túi.
"Cuộc sống của con đã là của người."
Cô nhìn lên tấm chân dung của đại công tước phu nhân, đặt lên bàn một cành hoa cúc. Những cánh hoa màu trắng rơi xuống sàn.
"Con tới đây để thông báo với người."
Không một ai trong gia đình đến để tổ chức sinh nhật cho Charlize. Charl cũng không hề thất vọng vì điều đó, ngay từ đầu cô cũng chẳng mong muốn điều đó. Cô chỉ trân trọng duy nhất Đại công tước phu nhân mà thôi.
"Con đường con chọn có thể là con đường toàn những vực thẳm và vây quanh bởi những con quái vật."
Một con người như một vực thẳm của những con quái vật. Hãy cẩn thận. Con quái vật cũng có thể là vực thẳm ngay trong chính bạn. Con đường cô đã chọn chính là trả thù, một con đường hủy diệt. Một con đường suy sụp, man rợ mà sự không thấy bóng dáng của sự tôn trọng hay nhân đạo.
Cô trông có vẻ quá xinh đẹp để là một con người có thể trở thành một quái vật.
"Mặc dù của sống của cô là của người, nhưng lần này con sẽ theo sau người ngay khi đạt được những điều mình muốn."
Người ta nói rằng, Charlize là người giống đại công tước phu nhân nhất. Đôi mắt xanh lục tối màu của cô phản chiếu ánh sáng tuyệt vời. Một con người xinh đẹp và mạnh mẽ. Đó chính là Charlize. Cô đặc biệt và không bao giờ khuất phục. Cô lùi lại, nhắm mắt. Thật đáng ngưỡng mộ khi cô không còn là một con người bình thường nữa.
"Ta thật xinh đẹp."
Trong lúc đó, một người kị sĩ đang đứng gác phòng, anh ta liếc nhìn một bên, quan sát cô. Anh ta thấy cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Trông cô diễm lệ như một vị thánh vậy. Hai tay cô đan vào nhau và cô bắt đầu thuật lại lời cậu nguyện. Mái tóc dài bồng bềnh của
và làn da trắng của cô như thể trở nên trong suốt một cách bí ẩn. Cô giống như một thiên thần vậy. Nhưng không ai có thể nghĩ được rằng lúc này, Charlize đang nghĩ về sự hủy hoại đế quốc.
"..."
Charlize từ từ ngẩng đầu lên. Nụ cười tươi của Đại công tước phu nhân trong bức chân dung vẫn giữ nguyên như vậy. Đại công tước phu nhân xuất thân là một cô con gái đáng quý nhà Nam tước. Nụ cười đó cũng lí do chính cho sự thăng chức cấp bậc trong xã hội thượng lưu. Mọi người đều nói cô giống bà ấy, nhưng mỗi khi nhìn vào bức chân dung, cô đều cảm thấy kì lạ. Cô lặng lẽ rời khỏi phòng.
"Ti-Tiểu thư..."
Cô nhìn sang người kị sĩ. Anh ta cũng chính là người đã làm rơi thanh kiếm của hành lang.
"Chúc mừng... sinh nhật, thưa tiểu thư."
Gì đây? Điều anh ta vừa nói vừa run rẩy là một lời chúc mừng. Khi họ chạm mắt, mặt người kị sĩ đỏ gay như một quả ca chua, vội vã bỏ chạy.
"Không ngờ lại có người chúc mừng sinh nhật mình đấy."
Vì Charlize chưa bao giờ biết rằng có những người thật sự muốn hiểu hơn về cô, cô đã không quan tâm và cứ thế bước đi trên hành lang mà không nghĩ gì nhiều. Nhưng có một điều bất ngờ đã xảy ra. Có ba người đang đi theo hướng ngược lại với cô. Đó chính là Đại công tước và hai thiếu gia. Bình thường cô sẽ dừng bước.
Dù đã lâu không gặp nhau, họ vẫn lạnh nhạt với cô như vậy. Tất nhiên, cô cũng chẳng mong đợi sẽ nhận được một lời chúc nào từ họ. Cảm thấy bản thân không muốn nói chuyện với họ, Charlize tiếp tục đi. Tuy nhiên, nhị thiếu gia lại bắt đầu lên tiếng với cô.
"Charlize."
Điều duy nhất cô nhận ra anh ta chính là màu tóc. Không giống như đại thiếu gia, người mang mái tóc màu bạch kim, anh có mái tóc màu vàng. Cả hai người họ đều có màu mắt đen.
'Tên anh ta là gì ấy nhỉ?'
Charlize nhìn họ, nghĩ. Trải qua bao năm thèm muốn tình yêu của họ, đã hơn trăm năm trôi qua và cô suýt chút nữa là quên tên của họ.
"Tại sao em không chào hỏi vậy?"
Lại gì nữa đây? Trước khi cô quay về, Charlize vẫn luôn chào hỏi với các thành viên trong gia đình. Tất nhiên, không ai sẽ đáp lại lời cô. Trước đây, cô cố gắng hết sức để cười thật tươi và bắt tay họ. Nhưng họ luôn chỉ lướt qua với cái nhìn lạnh lẽo. Đại công tước luôn lạnh nhạt với cô, đại thiếu gia cũng vậy. Tuy nhiên, nhiều lúc nhị thiếu gia cũng có vẻ để ý tới cô.
"Nói chuyện với mọi người thì được gì chứ."
Cô bình thản trả lời.
Bởi vì sự kì lạ này, Đại công tước cau một bên mày. Đôi mắt long lanh tràn đây tình yêu thương của con gái ông lại trở nên lạnh nhạt.
Cô luôn muốn thu hút được sự chú ý của ông, luôn có gắng được được khen ngợi dù chỉ một lần. Đó cũng là lí do vì sao cô bắt đầu học kiếm thuật. Tuy nhiên, lần này Charlize chỉ đi lướt qua và nói nói chuyện với họ chẳng được tích sự gì.
"..."
Trái tim của Nhị thiếu gia đột nhiên loạn nhịp. Anh rất khó chịu trước sự thay đổi của cô. Tại sao em ấy lại không mong muốn sự chú ý của mình nữa? Khi mà tình yêu mà cô luôn thể hiện không còn nữa, anh giờ đây bắt đầu nhớ nó. Họ đều cảm thấy hơi khó chịu, kể cả đại thiếu gia chưa một lần rung động cũng vậy. Charlize tiếp tục ngó lơ và bước tiếp.
***
Cô di chuyển tới một căn phòng mới. Sa thải đám thị nữ không phải điều duy nhất cô đã làm sau khi quay trở lại. Đầu tiên cô rời khỏi căn phòng cũ kì và khó chịu rồi chuyển tới một căn phòng khách mới rộng rãi hơn. Sau khi sa thải đám thị nữ, một tin đồn được lan ra trong gia đình Ronan. Tiểu thư có vẻ đã khác trước đây. Giờ đây, không còn ai ngược đãi cô nữa. Không những vậy, người hầu gái trưởng còn đang phải cố dành được lòng tin của Charlize.
"Thần sẽ đảm bảo rằng đám thị nữ mới sẽ biết cách sử xự hơn."
"Bằng cách nào?"
"Thần sẽ đảm bảo rằng tiểu thư không phải chịu sự bất lợi nào nữa."
Charlize bắt đầu điều khiển dinh thự đại công tước. Đó là vì cô bắt đầu có quyền lực với họ dù có quan hệ không được tốt trong gia đình. Cô lấy được quyền lực và ra lệnh cho họ như thể cô là chủ nhân. Những thị nữ mới được tuyển vào đều phải thông qua những lệnh khắt khe từ người hầu gái trưởng. Tất cả bọn họ đều lễ phép và tôn trọng Charlize.
"Hãy nói cho thần biết người muốn gì ạ."
"Mang cho ta một chén trà và..."
Charlize nhìn người thị nữ.
"Một tấm thảm êm ái."
"Theo ý tiểu thư."
Người thị nữ nhanh chóng mang vào một chén trà và một tấm thảm. Cô trải tấm thảm xuống sàn. Ánh nắm ấm áp chiếu vào căn nhà. Charlize uống trà. Đây là lần cuối cùng cô có thể thư giãn như vậy. Mùi hương của trà bay thoang thoảng. Người thị nữ bước ra ngoài. Cánh cửa đóng lại. Bây giờ, cuối cùng cô cũng được ở một mình.
Cô tạo ra một ranh giới để không ai có thể làm phiền mình. Đến lúc tạo một vòng mana rồi.
'Vòng tròn mana.'
Charlize cảm nhận được vòng mana đang bao quanh trái tim cô. Nó vẫn đang ở trạng thái làn sương đỏ. Màu sắc rất tối. Để làm nó nhạt hơn, cô cần làm vậy nhiều lần hơn nữa. Cô sẽ cần được giải thoát để màu sắc trở nên trong suốt. Cô đã rất mạnh đến mức không ai trên lục địa này có thể đánh bại cô. Nhưng cụ thể hơn, khả năng của cô rất mạnh. Charlize có khả năng sử dụng mana không giới hạn. Nhưng để có thể làm vậy, cô phải ngấm hết lượng mana vào trái tim mình.
'Mình có thể làm mọi thứ.'
Trước tiên, cô ngồi xuống, nhắm mắt lại rồi tập trung. Để cơ thể thả lỏng. Tập trung vào dòng chảy của không khí và nhìn vào trong tâm mình. Keira là thanh kiếm của Hoàng đế. Và đã là Hoàng đế thì phải rất mạnh. Cô luôn nhìn thấy Hoàng đế tạo ra vòng mana ngay trước mắt mình. Mặc dù các hoàng đế trong kí ức của cô là những kẻ thù mà cô muốn giết hại, giờ đây họ lại trở thành giáo viên của cô. Cô thả lỏng đầu óc rồi lại tập trung. Mồ hôi chảy xuống dưới trán. Tay và chân của cô bắt đầu run rảy. Gáy của cô bắt đầu đau nhức.
Không hề nhàm chán chút nào. cơn đau kéo cô ra khỏi sự chán nản.
"Không tệ nhỉ."
Cô nghĩ.
Thời gian trôi qua không ngừng. Tất nhiên, chỉ vài ngày tập trung không thể mở được đáy mana của cô được. Lần đầu Charlize có thể sử dụng được mana chính là sau một tuần dài. Thật ra như vậy cũng đã quá tuyệt vời so với những người khác rồi. Cô lúc nào cũng mệt nhoài sau khi tập luyện, nhưng việc đó chẳng khiến cô để tâm. Nỗ lực. Đó là từ mà Charlize thích nhất.
***
'Mình không còn biết được bao nhiêu thời gian đã trôi qua nữa.'
Đó là bởi vì cô đã trải qua mấy trăm năm rồi. Một ngày đối với cô cảm giác quá ngắn. Một tuần trôi qua chỉ trong chớp mắt. Một năm với cô cũng vậy.
So sánh với quyết tâm của cô trước khi quay trở về, những gì Charlize đã làm lại khá đơn giản. Trong hai năm. Charlize hiếm khi ra khỏi lầu đài. Tuy nhiên, hôm nay, cũng chính là khởi đầu cho cuộc báo thù đế quốc của cô.
"Có thật là tiểu thư sẽ không quay trở về nữa sau khi vào hoàng cung không?"
"Cô ấy nói vậy. Cô ấy còn bảo tôi dọn hết mọi thứ trong phòng nữa."
Đám thị nữ bất an thì thầm với nhau. Như mọi khi, gia đình cô không hề ra ngoài chào tạm biệt cô. Nhưng Charlize cũng không hề do dự hay lưu luyến trước khi rời đi.
"Thần đã chuẩn bị hết đồ cho tiểu thư rồi."
"Chúng ta đi thôi."
Giờ đây, Charlize sẽ chính thức sống trong cung điện Hoàng gia. Cô đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng. Cô đã tự tập luyện mana, đến mức cô gần như trở thành một bậc thầy. Nhưng, cô chưa một lần thể hiện tài kiếm thuật của mình. Như vậy có lẽ sẽ khả nghi quá. Vậy nên, con được Charlize chọn không phải trở thành kị sĩ chính thức mà thành kị sĩ danh dự dựa trên lí lịch của cô.
'Điều đầu tiên và cũng là cuối cùng mình nhận được từ gia đình.'
Cô quyết định từ nay về sau sẽ không ghét bỏ gia đình mình. Điều quan trọng nhất chính là báo thù Hoàng tộc. Không lâu sau đó, cô đã đứng trước cung điện Hoàng gia. Charlize đưa giấy chứng nhận của mình cho người gác cổng, rồi được một thị nữ dẫn đường.
"Thập tam hoàng tử đang đợi người đấy ạ."
Charlize không quan tâm tơi sự chú ý mà cô nhận được và tiếp tục bước tiếp. Cậu trai chuẩn bị thành đệ tử của cô, người rồi sẽ trở thành vua chúa, và là một bạo quân sẽ đưa đất nước của mình diệt vọng. Người đó sẽ trở thành quân cờ của cô trên bàn cờ. Trái tim lạnh lẽo của Charlize bắt đầu đập nhanh hơn.Cánh cửa mở ra. Bước đầu trong công cuộc trả thù của cô cũng bắt đầu.