Kẻ đột nhập cố gắng ẩn nấp nhưng thật ngu ngốc khi nghĩ rằng hắn có thể lừa được Charlize.
Keng!
Những thanh kiếm từng cái một bay đến. Đôi mắt xanh đậm của cô ánh lên tia lạnh lẽo. Cô không khoan nhượng trước đối thủ của mình. Con dao găm của cô đâm thẳng vào cổ họng của kẻ đột nhập. Hắn là một tên sát nhân. Đôi mắt xanh thẳm của Charles vẫn còn lạnh lùng. Hắn rồi thổ huyết.
"Sao lại nhìn ta như vậy?"
Charlize hỏi, mặt không cảm xúc.
"Ngươi... rõ ràng ngươi chỉ là một kị sĩ danh dự thôi mà..."
Hắn ta kinh ngạc khi chịu thua trước một đối thủ mà hắn không ngờ tới. Cô rút con dao găm ra và kẻ đột nhập kia nhắm mắt lại lần cuối.
"Kỵ sĩ danh dự thì cũng là kỵ sĩ mà."
Tên sát nhân trút hơi thở cuối cùng. Charlize bước ra xa khỏi cái xác lạnh ngắt. Dù cô đã quen với việc giết người nhưng không hiểu sao vẫn thấy kì lạ. Như thể đây là lần đầu cô tự tay giết một ai đó vậy.
'Mình chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc chiến ngai vàng lại khắc nghiệt thế này.'
Mọi thứ vượt xa tưởng tượng của cô. Cô không nghĩ rằng cô sẽ bắt gặp thích khách ngay sau khi trở thành sư phụ của Hoàng tử. Charlize đã che giấu đi kĩ năng thật sự của mình. Giống như việc Dylan giả vờ là một người bình thường trong các tiết học của cậu vậy. Cô cũng đang che giấu tài năng của mình. Lí do cô không thể hiện kĩ năng của mình là để thu hút sự chú ý của Dylan. Nhưng lúc này, cô thực sự cần sử dụng kĩ năng của mình.
'Ai đã phái sát nhân tới vậy?'
Chắc hẳn là một ai đó trong Hoàng tộc. Cô sẽ sớm biết được câu trả lời. Vấn đề duy nhất là có rất nhiều kẻ khả nghi trong Hoàng tộc. Dylan là hoàng tử thứ mười ba. Sau này, cậu sẽ trở thành một người đàn ông nguy hiểm, nhưng hiện giờ cậu vẫn chưa phải là mối đe dọa. Trước khi cô quay về, cậu vẫn như vậy. Cậu không có giáo viên và chưa từng có một khả năng đặc biệt nào giống như một thành viên trong Hoàng tộc. Vì vậy cậu có thể bình an sống sót. Nhưng ngày hôm qua, Charlize đã trở thành giáo viên của cậu, và vị hoàng tử thứ mười ba đã quyết định chọn kiếm thuật làm khả năng của mình.
'Điều đó có nghĩa rằng cậu cũng sẽ tham gia cuộc chiến giành ngai vàng.'
Bởi vậy, từ nay cậu sẽ bắt đầu trở thành một mối đe dọa. Cậu đã nhận Charlize làm sư phụ. Đây là chuyển biến đầu tiên đi chệch khỏi lịch sử.
'Sẽ còn có một sát nhân khác được cử đến để giết Dylan.'
Đã có sát nhân được cử đến để hãm hại giáo viên. Tất nhiên, hoàng tử cũng sẽ bị đe dọa. Cô ngẩng đầu lên. Cô nghĩ rằng mình nên đi cứu hoàng tử, nhưng rồi lại chần chừ. Vẫn còn quá sớm để để lộ kĩ năng thực sự của cô.
'Chắc cậu ấy sẽ tự lo liệu được thôi.'
Cậu vẫn luôn tỏ ra bí ẩn, nhưng cô là một người quay trở về từ tương lai. Cô biết trước được tương lai. Đã có hàng tá người nghiên cứu về cậu sau khi cậu qua đời. Cô cũng đã đọc một vài cuốn sách viết về cậu. Cậu là một thiên tài trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Cậu cũng có tài về kiếm thuật. Ít nhất thì cậu ấy cũng có thể tự bảo vệ bản thân mình. Cánh cửa sổ nơi mà tên sát nhân đột nhập vào vẫn còn mở. Ánh trăng chiếu vào nơi cô đang đứng. Ở kia là xác của tên sát nhân đã chết. Những giọt máu lem lên chiếc chăn. Cô lau bàn tay của mình. Trên đó cũng có máu.
'Chắc mình lại phải dùng mana rồi.'
Cô không thể cứ để cái xác ở đó được. Khi cô dùng mana, một vòng xoáy màu đen bao phủ căn phòng. Cô ném cái xác vào trong đó, nhanh chóng, vòng xoáy màu đen biến mất. Charlize cắn nhẹ môi.
"Giờ thì mình không đi ngủ được nữa rồi."
"Argggh!"
Thính giác của Charlize rất nhạy bén. Cô có thể nghe rõ được tiếng hét của tên sát nhân từ phía phòng của cậu. Có vẻ như cậu đã giết tên sát nhân rồi. Cô hồi hộp. Cô dùng khăn lau những vệt máu trên người mình.
Két-
Có tiếng cửa khẽ mở ra. Vị hoàng tử vác theo cái xác chạy dọc hành lang. Bước chân của cậu dừng lại trước phòng cô. Charlize nín thở trong giây lát.
Nhưng mọi thứ chỉ dừng lại trong vài giây ngắn.
Tiếng bước chân lại vang lên, lúc này Charlize mới thở được bình thường.
***
Đại công tước cảm thấy rất lạ, vì dạo gần đây ngài không thấy Charlize đâu cả. Cô là đứa con gái luôn tìm mọi cách để được gặp ông. Tất nhiên, từ 2 năm trước Charlize đã thay đổi, cô không còn quan tâm tới gia đình nữa.
Ông cho gọi thị nữ để hỏi về Charlize.
"Ta có điều muốn hỏi."
"Xin hãy hỏi, thưa ngài."
Lúc đó, công tước trở nên bối rối. Charlize, một cái tên phát âm thật đơn giản nhưng sao lại khó với ông đến vậy.
'Mình đã từng gọi tên con bé lần nào chưa?'
Chưa bao giờ. Một lần cũng không. Cái tên Charlize là do Rachael đặt. Sau khi công tước phu nhân hạ sinh đứa con thứ ba, bà rất vui mừng. Nếu như Rachael không chết, phải chăng gia đình họ sẽ hạnh phúc. Nhưng Rachael lại qua đời khi hạ sinh Charlize, những lí luận này đều trở nên vô nghĩa.
"Dạo gần đây..."
Công tước bắt đầu nói một cách khó khăn. Điều ông nói ra không phải tên con gái mình, mà là tước hiệu của cô.
"Dạo gần đây ta không gặp tiểu thư. Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Người chưa biết sao?"
Người thị nữ tỏ ra khá bất ngờ.
"Biết gì?"
"Ồ, người chưa nghe sao? Tiểu thư Charlize giờ đã trở thành gia sư của Hoàng tử. Cô ấy sẽ ở lại Hoàng cung luôn. Cô cũng nói là sẽ không quay về đây nữa."
Người thị nữ cố gắng trả
lời một cách điềm tĩnh và lịch sự. Nhưng công tước lại rất tức tối.
"Ai nói vậy?"
Lời nói của Công tước khiên người thị nữ im bặt. Câu hỏi này không phải để hỏi người thị nữ. Sau khi công tước phu nhân qua đời, Công tước vẫn luôn giữ vẻ điềm nhiên. Ông đắm chìm trong nỗi đau. Có kích động kiểu gì cũng vô ích. Nhưng thật lạ. Bây giờ, ông đang cảm thấy rất lạ.
'Charlize không quay về dinh thự công tước thì liên quan gì tới mình chứ?'
Bây giờ Công tước đang rất tức tối. Không phải là ông chưa bao giờ nghe tới việc cô ứng tuyển vào vị trí gia sư của Dylan, nhưng nhà của cô là ở đây. Cô có thể đi làm rồi lại về. Ông cảm thấy khó chịu. Ông nắm chặt nắm tay, cảm thấy không ổn, nhưng dù như vậy cũng không thể tự dưng khiến Charlize quay về được.
"Hai người đang nói chuyện gì mà nghiêm trọng thế?"
Đó là đại công tử. Anh giống hệt Công tước. Anh chính là người thừa kế của gia đình Ronan. Người thị nữ né tránh ánh nhìn của anh. Ngài công tước cũng giấu đi sự bối rối của mình và trả lời.
"Không, không có gì."
Charlize đáng ra chẳng nghĩa lí gì với ông. Công tước dừng nghĩ về cô và vỗ vai con trai mình.
***
Đã được một tuần kể từ khi Charlize trở thành sư phụ của Dylan. Trước tiên, cô muốn quan sát hoàn cảnh hiện tại của Hoàng Cung. Hiện tại, cô cảm thấy khá tốt khi mình cũng có chút việc để làm. Cô biết rằng cậu rất được kính trọng trong cung điện này. Là người hỏi về Hoàng tử, câu trả lời cô nhận được từ mọi người là: cậu ấy rất hiền.
"Ngài ấy dễ phục vụ lắm."
"Ngài ấy vừa hiền vừa tốt bụng."
"Ngài ấy không hề tham lam. Ngài ấy không bao giờ đòi hỏi thứ gì và rất thoải mái khi được ở cạnh."
"Ngài ấy rất ngây thơ."
Tất nhiên, Charlize không thể đồng tình cho được. Cậu ấy ngây thơ sao? Đám người không biết cậu ấy làm gì lúc nửa đêm mới ngây thơ ấy.
"Sư phụ, ta mệt rồi. Chúng ta có thể nghỉ một lát không?"
"Nếu điện hạ đã muốn vậy."
Cô kín đáo trả lời. Đang là giữa tiết học kiếm thuật, cậu ấy vẫn che giấu khả năng của mình. Sau đêm hôm đó, không còn sát nhân đột nhập nữa nhưng họ luôn căng thẳng vào mỗi buổi sáng trên bàn ăn. Câu nghĩ rằng cô có thể hỏi cậu về khả năng kiếm thuật. Nhưng cậu rất thông minh, cậu cũng có thể đoán trước được có một sát nhân khác được cử để bám theo cô. Tuy nhiên, cậu không hỏi cô câu nào.
'Giờ mình hiểu rồi.'
Dylan hoàn toàn ngó lơ Charlize. Hoàn toàn ngó lơ. Cảnh giác cũng không sao. Nhưng cô muốn gây sự chú ý với cậu. Nhưng thay vào đó, giữa họ luôn là một khoảng không yên lặng.
"Xin lỗi sư phụ. Ta hết hơi rồi."
Mặc dù cậu hành động như thể đã thực sự kiệt sức, thực chất cậu chưa bao giờ kiệt sức. Cậu nắm xuống dưới bóng cây tránh ánh nắng mặt trời. Cậu ngồi xuống ngay lập tức và hít thở. Có một làn gió nhẹ thổi qua.
Sao trông cậu vẫn gọn gàng mặc dù toàn thân đầy mồ hôi và đầu tóc rối bời nhỉ? Có phải vì đôi ngươi màu xanh trầm lắng của cậu? Tiếng hít thở của cậu thật khiêu gợi. Cô dãn cơ mặt.
"Trông có vẻ như cậu ấy đã diễn từ đầu đến cuối."
Chẳng phải cậu ấy mệt sao? Cô tò mò. Tất nhiên, cô cũng đang giấu đi khả năng của mình. Nhưng, cô không giấu đi bản chất thật của mình.
'Thật kì lạ.'
Trước khi cô quay về, cậu luôn chơi đùa với Hoàng tộc như thể họ là đồ chơi của cậu. Cậu cũng đã giết rất nhiều người. Cậu không bao giờ quan tâm tới mạng sống của con người và sẽ giết bất kì ai ngáng chân cậu tiến tới ngai vàng. Ngoài tính cách đen tối và xấu xa của cậu, những gì cậu thể hiện ra là sự hiền hậu và tôn trọng.
'Tại sao? Tại sao cậu ấy lại cư xử như vậy? Sao cậu không thể hiện ra tính cách thật của mình?'
Cô rất tò mò. Cô đã sống một quãng đời dài. Cô trông giống như một thiếu nữ mười lăm tuổi nhưng bên trong, cô đã trải qua hơn trăm năm cuộc đời. Cô thấu hiểu suy nghĩ của các Hoàng đế hơn ai hết.
Dylan lấy tay lau mồ hôi trên trán. Nhìn lại, ngoại hình của cậu quả là như tượng tạc.
"Hoàng tử."
Charlize ngồi thụp xuống và nhìn thẳng vào mắt cậu. Dylan bất ngờ nín thở. Charlize có thể không nhận ra nhưng cô khá chắc chắn rằng mình khá thu hút. Nụ cười và đôi mắt của cô rất đẹp. Chỉ cần thở thôi cũng thật thu hút và gợi cảm.
'Mình nghĩ là mình biết rồi.'
Theo như những gì Charlize biết, những người nắm vị trí cao cai trị ngững người khác thường tỏ ra thương hại chính mình. Họ sẽ chỉ cảm nhận được nỗi đau mà không một ai khác có thể hiểu thấu được. Họ sẽ không nói cho một ai về nó vì như vậy lòng tự tôn của họ sẽ bị tổn thương. Họ cảm thấy mình luôn phải giữ vẻ cao quý trước những người khác. Họ giữ trong lòng mình và đứng lên thật oai vệ.
Họ có thể cảm thấy rằng họ là một con người sồng giữa những con cá vàng. Cô không thể kì vọng quá nhiều. Những vì cô muốn làm là thảy một viên đá nhỏ có thể thay đổi mặt hồ yên ả thôi.
"Người định sống như vậy đến bao giờ?"
Giọng nói của Charlize thật ngọt ngào.
"Thật ra ta cũng thấy người đang chán nản rồi đấy."
Khuôn mặt điềm đạm của cô tươi tỉnh. Giọng nói của cô nhẹ nhàng và ngọt ngào như đường mặt. Những hạt cát bay trong không khí phản chiếu ánh mặt trời. Màu mắt xanh của cậu trong veo. Trông như thể là một đại dương rộng lớn mà cô không bao giờ có thể nắm bắt được rằng cậu đang nghĩ gì. Nhưng có một điều mà cô chắc chắn được rằng. Không giống như chàng hoàng tử bé trước đây, Dylan giờ đã bắt đầu hứng thú với Charlize Ronan.