Đúng là đột nhiên tôi thay đổi thái độ với mọi người nhỉ.
Sau khi thoát khỏi thoát khỏi việc bị Liz-san tẩy não, anh Henry đã nhận ra tôi đang âm mưu gì đó.
Tuy cách nói ‘tẩy não’ có hơi bất lịch sự.
Hơn nữa, lí tưởng cũng là điều cần thiết ở mức độ nào đó. Suy nghĩ của Liz-san cũng không hẳn là sai.
“Và còn cậu bé kia là ai?”
Anh Henry lại hỏi tôi tiếp.
Cậu bé kia là đang nói về Gill đúng không?
Trước giờ chưa có ai hỏi về Gill nên tôi đã thấy rất lạ.
Nhưng nên giữ bí mật chuyện của Gill thì sẽ tốt hơn nhỉ…
“Cậu bé là trợ thủ của em đó”
“Anh không hỏi về chuyện đó”
“Em biết chứ”
Anh Henry thở dài thật lớn.
Anh ấy hiểu rằng những việc tôi muốn giữ bí mật thì có hỏi đến mấy tôi cũng không nói ra.
Quả nhiên là anh trai của tôi, thật tốt khi ảnh bỏ cuộc rất nhanh.
“Hơn nữa em không có âm mưu cái gì đâu”
Tôi mỉm cười nói.
Chắc anh Henry đã nhận ra đó là nói dối nhỉ.
“Việc đó cũng không nói cho anh được à”
Anh Henry nhìn tôi với bộ mặt đầy bất mãn.
Tại nó là bí mật mà.
Cả việc tôi muốn thành nữ phản diện, và cả việc tôi là người giám sát Liz-san.
Nhắc mới nhớ, nếu do lời nói và hành động của tôi làm anh Henry không ưa Liz-san, thì ngoài anh Henry còn ai không thích Liz-san không nhỉ.
Nói thật thì Duke-sama thì tôi vẫn chưa rõ.
Ngài ấy thích tôi theo kiểu em gái, hay là theo kiểu lãng mạn.
Tôi mong là vế trước.
“Ngoài anh Henry ra, còn ai khác không ưa Liz-san không ạ?”
“Cái đó thì anh không rõ, nhưng anh nghĩ mọi người đều thích Liz”
“Tại không có lí do để ghét nhỉ”
“Mà, sâu trong lòng thì anh không biết đâu”
Nói xong, anh Henry ngước nhìn trần nhà.
Ảnh đang nghĩ gì vậy.
Tôi nghĩ có lẽ mình có thể đoán được anh ấy định nói gì tiếp theo.
“ “Anh muốn nói chuyện với cậu bé kia” ”
Anh Henry trợn tròn mắt nhìn tôi.
Tôi đã nghĩ anh ấy sẽ nói mà.
Có ổn không khi để họ gặp nhau. Vấn đề là Gill có mở lòng với anh Henry hay không thôi.
Có vẻ anh Henry sẽ dễ thân thiết với Gill… tôi không muốn cho họ gặp nhau đâu.
Tôi không muốn có thêm đồng minh đâu.
Nếu anh Henry muốn giúp tôi trở thành nữ phản diện thì lại là chuyện khác.
“Có được không?”
Anh Henry nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi.
Tôi khẽ thở dài.
“Được thôi”
Vẻ mặt anh Henry bừng sáng.
Khác với tôi, việc gì anh ấy cũng thể hiện lên mặt nhỉ.
Nếu anh ấy muốn ở cùng tôi thì tôi muốn ảnh làm poker face.
“Cảm ơn, Ali!”
Tôi chưa làm gì đáng được cảm ơn cả.
Chỉ đơn giản là tôi muốn xem thử thôi.
Xem anh Henry làm cách nào để Gill mở lòng.