“Gill~”
“Alicia? Sao thế?”
“Chị vào phòng được không?”
“Được chứ”
Tôi và anh Henry từ từ mở cánh cửa phòng Gill và bước chân vào phòng.
Gill đơ người nhìn chúng tôi.
“Ali, người đó là ai?”
Gill mở to mắt nhìn tôi và hỏi.
“Anh trai của chị đó”
“Anh trai?”
“Đúng rồi. Có vẻ anh ấy muốn nói chuyện với em”
Tôi vừa dứt lời thì ánh mắt Gill thay đổi hẳn.
Em ấy lườm anh tôi bằng ánh mắt sắc bén.
Ây da, cũng khá đáng sợ đó.
May mà ánh mắt đó không hướng về tôi.
“Em không có gì để nói với hắn ta”
Em ấy biến thành Gill gai nhọn mất rồi.
Anh tôi sẽ làm thế nào với Gill này đây.
Chắc chắn anh Henry sẽ hòa nhã mà không nổi giận… mà cái ánh mắt gì thế kia.
Anh ấy đang lườm Gill với vẻ đe dọa.
Khác hẳn với cách mà tôi nghĩ.
Tôi đã nghĩ sẽ theo mô típ nữ chính mỉm cười nói ‘không sao đâu’ một cách thiếu căn cứ rồi làm thân… nhưng dường như không phải thế.
Quả nhiên anh Henry giống với tôi chăng.
“Gì thế?”
Gill nói mà không hề lảng tránh ánh mắt anh Henry.
“Cậu là trợ thủ của Ali đúng không?”
“Đúng thế”
“Nếu vậy thì cần thay đổi thái độ một chút”
“Hả? Anh nghĩ tôi sẽ mỉm cười hòa nhã, thân thiện với mọi người sao?”
Ái chà, bầu không khí trông vô cùng bất ổn nhỉ.
Tự dưng lại đi gây sự, thật không giống anh Henry chút nào.
“Mỉm cười? Không cần phải làm thế”
“Anh muốn nói gì?”
Gill nhướn một bên mày và hỏi.
“Cậu có biết đặc điểm của người đáng sợ nhất không?”
“Hả? Từ nãy đến giờ anh nói nhảm cái gì vậy?”
“Người không để lộ cảm xúc ra mặt là người đáng sợ nhất. Cậu để lộ quá nhiều biểu cảm. Khi tôi vừa bước vào phòng, trong giây lát cậu đã sợ hãi đúng không?”
“Không hề”
“Cậu sợ hãi trong vô thức. Tôi không rõ lí do, nhưng cậu đang sợ một người không rõ có phải đồng minh hay không. Nó lộ hết ra mặt cậu rồi kìa”
“Tôi không có sợ gì hết”
Gill tròn mắt nói.
Chẳng hiểu sao anh Henry nhìn cứ như một người khác so với mọi khi.
Còn Gill trông đúng với độ tuổi hơn rồi.
“Tôi không có nói là không được sợ. Tôi chỉ đang nói là đừng có bộc lộ ra ngoài mặt. Ali đã chọn làm trợ thủ, ắt hẳn cậu phải thông minh đúng chứ?”
“Tóm lại là anh muốn nói gì?”
“Và nếu bị đoán hết suy nghĩ thì sẽ bị nắm lấy điểm yếu ngay lập tức”
Gill im lặng nhìn anh Henry.
Có vẻ lòng thù địch lúc nãy không còn nữa.
Anh Henry lúc nào cũng mỉm cười, chẳng lẽ là để che giấu tâm địa đen tối sao.
Tôi biết nụ cười của anh Albert đen tối rồi, nhưng chưa từng cảm nhận được sự đen tối đó từ anh Henry. Tôi đã luôn nghĩ đó chỉ là nụ cười trong sáng thuần túy.
“Tôi không biết cậu đã sống như nào từ trước đến giờ, nhưng từ nay trở đi cậu sẽ ở bên Ali đúng chứ? Phải che giấu nội tâm thật khéo. Kẻ sống sót đến cuối cùng sẽ luôn là những kẻ khéo léo”
Tôi nhìn sang phía Gill.
Em ấy mất cảnh giác rồi à.
Không còn lườm anh Henry như lúc nãy nữa.
Quả đúng như anh Henry nói. Kết cục người khéo léo sẽ sống sót.
Biểu cảm sợ hãi là điều cấm kị với nữ phản diện. Tôi cũng phải cẩn thận hơn mới được.
“Em tên là Gill”
Gill đã mở miệng.
Nói tên có nghĩa là… anh Henry đã thắng.
Anh Henry nhẹ nhàng mỉm cười.
“Anh là Henry, mong được giúp đỡ”