Mới sáng ra mà đã có ai đó gõ cửa phòng tôi cốc cốc, làm tôi tỉnh giấc.
Đến lúc sáng sớm như này chắc chắn không phải Rosetta rồi.
“Ali~?”
Eh?
…Anh Henry?
Tôi vội ra khỏi giường, chạy ra mở cửa.
Anh ấy làm bộ mặt nghiêm túc vậy, rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ.
“Xin lỗi vì đến lúc em đang ngủ”
“Ah, không sao. Có chuyện gì thế ạ?”
“Anh vào trong được không?”
“Xin mời”
Tôi mời anh Henry vào trong phòng.
Hiếm khi anh Henry đến phòng tôi một mình.
Cảm giác có chút kì lạ…
“Ali ghét Liz sao?”
Ai dà, tôi không nghĩ rằng mình lại bị hỏi câu hỏi kiểu đó.
Có khi nào ảnh bảo tôi phải thích Liz không.
“Thay vì ghét thì nói không hợp sẽ đúng hơn”
Vì không cần thiết phải nói dối nên tôi đã trả lời thành thật.
Anh Henry vẫn nhìn tôi với vẻ mặt như vậy.
Anh ấy nhìn tôi với cảm xúc gì nhỉ.
Mà quan trọng hơn, hình như anh Henry trông ra dáng người lớn hơn rồi đấy nhỉ.
Ngày xưa, anh Alan và anh Henry giống nhau như hai giọt nước, vậy mà dạo gần đây anh Henry trông có vẻ người lớn hơn.
Nhưng họ đã 15 tuổi rồi, nên dù là anh em sinh đôi thì khí chất cũng sẽ thay đổi từng chút một nhỉ.
“Dạo này em không thấy anh Henry và anh Alan đi chung với nhau mấy”
Bầu không khí dần trở nên xấu đi nên tôi thay đổi chủ đề.
Anh Henry tròn mắt trước câu hỏi của tôi.
Tôi có thể nhìn rõ đôi mắt màu tím. Cảm giác màu đậm hơn so với hồi còn nhỏ.
“Tại dạo này anh với Alan không hợp ý kiến nhau”
Nói xong anh Henry nhẹ nhàng mỉm cười.
Ý kiến không hợp nhau?
Dù là sinh đôi nhưng cũng có nhiều chuyện nhỉ.
“Từ khi sinh ra, anh và Alan đã luôn ở cùng nhau đúng không? Đó là điều đương nhiên, và anh cũng chưa từng cho rằng như thế là khổ. Suy nghĩ cũng giống nhau, và đó là người hiểu anh nhất. Nhưng từ khi Liz xuất hiện trước mặt bọn anh, mọi chuyện dần thay đổi.”
Anh Henry nói với vẻ mặt có chút buồn bã.
Trong game, chắc chắn anh Henry đã thích Liz mà nhỉ?
“Anh đã từng rất tự hào vì là anh em sinh đôi với Alan. Cảm giác hai người bọn anh đã có chung một cá tính.”
“Nghe cứ gớm gớm sao ấy”
Tôi buột miệng nói ra tiếng lòng.
Có lẽ lúc nói ra câu đó, tôi nghĩ mình đã vô thức nhăn mặt.
“Đúng thế ha”
Anh Henry nói vậy rồi mỉm cười mà không nổi giận.
“Lúc đó Liz đã nói: Henry là Henry, Alan là Alan. Vì thế nên Alan không cần phải trở thành Henry, và Henry cũng không cần phải trở thành Alan.”
…Cảm giác đúng là câu thoại điển hình mà nữ chính hay nói.
Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt Liz-san khi nói câu đó.
Nhất định là nụ cười thiên thần ưa thích rồi.
Nhưng nếu nó làm thay đổi suy nghĩ của anh Alan, thì tại sao lại không thay đổi suy nghĩ anh Henry vậy nhỉ.
“Có người nhìn nhận bản thân anh ấy như là Alan chứ không phải là Henry và Alan, cho nên anh Alan đã rơi vào lưới tình với Liz-san sao?”
Anh Henry trợn mắt sau khi nghe câu hỏi của tôi.
Không cần ngạc nhiên đến thế đâu, với người kiếp trước đã chơi otome game như tôi thì cỡ này chỉ là kiến thức thông thường thôi.
Có một nghi vấn ở đây, đó là tại sao chỉ có mỗi anh Henry không phải lòng Liz-san nhỉ.
“Anh Henry không rơi vào lưới tình với Liz-san sao?”
“Lúc anh nghe những lời nói đó, đúng là đã có chút rung động.”
“Đã có sao!?”
Nếu thế thì tại sao lại không thích cơ chứ.
Mà còn nữa, anh Albert đang phải lòng Liz-san đúng không.
Ah, tôi bắt đầu chẳng hiểu gì cả.
“Nụ cười trong sáng của Liz, sự dịu dàng, tất cả dần trở nên đáng quý”
Tôi chẳng hiểu nổi lí do nữa.
Tôi lại chẳng ưa nổi nụ cười trong sáng, sự dịu dàng đó.
“Nè Ali, nếu như anh và Alan lo lắng phiền não vì cá tính của bọn anh thì Ali sẽ nói gì?”
Tôi đơ người trước câu hỏi đột ngột ấy.
Dù có hỏi thì tôi cũng chẳng biết đâu.
Tại tôi đâu phải anh em sinh đôi. Tôi không hiểu được mấy cảm xúc đó đâu.
Hơn nữa anh Henry đã từng rất tự hào về việc hai người có cùng một cá tính đúng không?
Ah, thật là! Tôi không phải thầy bói, mà là nữ phản diện.
Nếu tìm kiếm câu trả lời chính xác thì đừng có tìm tôi mà đến chỗ thánh nữ ấy.
“Em ghét nhất là những lời kiểu ‘bạn là chính bạn’ ấy. Đó là điều mà bản thân nên nắm rõ nhất. Để đến lúc người ta nói mới nhận ra, rồi xấu hổ thì phải làm sao?”
Tôi nhìn anh mình như đang khinh thường rồi nói.
Anh Henry ngạc nhiên, mắt biến thành hai chấm nhìn tôi, rồi tự dưng bật cười.
Cười đến mức như sắp đau quặn cả bụng.
…Tôi đang bị coi là đứa ngốc sao?
Tại sao tôi lại bị cười đến thế này chứ.
“Đúng rồi ha. Anh cũng nghĩ thế”
Anh Henry vừa dùng một tay giữ bụng vừa trả lời.
Nếu nghĩ như vậy thì tại sao lại cố tình hỏi tôi.
“Đúng là anh đã bị Liz quyến rũ, nhưng buổi tiệc trà lần trước, lúc Ali nói với Liz anh đã nhận ra. Anh đã bị tẩy não bởi cái lí thuyết suông của Liz nên đã thích cô ấy”
Tẩy não ư. Không phải còn nhiều cách nói khác sao?
“Anh tán thành với ý kiến của Ali, và dần trở nên không thích Liz. Vì suy nghĩ căn bản là không hợp nhau”
Dù có tán thành với ý kiến của tôi thì cũng khó xử quá.
Cá nhân tôi muốn anh Henry ở phe Liz-san cơ.
“Suy nghĩ căn bản không hợp nhau mà lại bị quyến rũ sao?”
“Vốn ban đầu anh đã có chút không hợp rồi. Nhưng anh đã luôn được đối xử dịu dàng, và nụ cười đó luôn dành cho anh nên đã bị quyến rũ”
Anh Henry nói với vẻ xấu hổ.
Quả đúng là nụ cười thiên thần mà.
“Anh Albert và anh Alan không thay đổi suy nghĩ sao?”
“Vì anh Al và Alan đã hoàn toàn say đắm Liz rồi”
Hiểu rồi, tóm lại là do lời nói và hành động của tôi mà anh Henry không rơi vào lưới tình với Liz-san.
Cùng là anh em mà quả thực là có chút khác nhau nhỉ.
“Anh đến nói với em điều đó sao?”
“Không, không chỉ có mỗi thế đâu”
Anh Henry tự dưng chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi. Chẳng hiểu sao tôi có dự cảm không lành.
Nếu như anh Henry và tôi có cách nghĩ giống nhau thì tôi không muốn nghe thêm câu hỏi nào đâu.
Mặt tôi có chút căng thẳng.
Anh Henry nhìn tôi với ánh mắt như đang thăm dò.
“Rốt cuộc Ali đang âm mưu chuyện gì thế?”